← Ch.151 | Ch.153 → |
"Leng keng..."
Một gã võ sĩ dẫn đầu ném trường kiếm xuống đất, có người dẫn đầu dĩ nhiên là có người làm theo, trong khoảnh khắc này tiếng vũ khí chạm đất vang bên tai không dứt, nhóm võ sĩ đứng cạnh Cơ Tư cũng giải trừ võ trang.
Mặc dù chỉ là động tác tượng trưng, trong đám người còn không ít Quang Mang võ sĩ, bọn hắn không cần vũ khí, nhưng ở trong tình huống này không có người nào muốn tiếp tục chống cự, làm vậy chỉ có thể tự chuốc lấy họa vào thân.
Đường Ân tiến vào giữa đám người, từng bước từng bước đến gần Cơ Tư, nơi Đường Ân đi qua, các võ sĩ vội vàng tránh ra như thủy triều, vô cùng biết điều đứng yên lặng ở hai bên. Giờ phút này bộ dáng Cơ Tư đã cực kỳ chật vật, nhuyễn giáp trên người hắn dính đầy tro bụi, trên mặt, trên đầu cũng thế, mồ hôi không ngừng từ trên mặt chảy xuống làm hiện ra mấy vệt trắng đen xấu xí.
Trong lúc Đường Ân nhìn Cơ Tư thì Cơ Tư cũng nhìn tới Đường Ân, chỉ có điều người trước khí định thần nhàn, người sau lại không ngừng run rẩy.
Đường Ân cười nhạt một tiếng, từ sau thắt lưng lấy ra một cái khăn tay, đưa tới rồi nói: "Lau cho sạch đi, thân là quý tộc, bất kể đang ở nơi nào cũng phải giữ vững hình tượng của mình."
"Vâng vâng, dạ..." Cơ Tư run rẩy nhận lấy khăn tay, lau lung tung trên mặt.
"Đúng rồi, có nhớ mấy câu trước kia ta nói cho ngươi nghe không?" Đường Ân nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi còn dám bước vào Nam tước lĩnh của ta nửa bước, ta sẽ lập tức làm thịt ngươi, ngươi nhớ không?"
Động tác Cơ Tư bỗng nhiên cứng ngắc, hắn ánh mắt cầu khẩn nhìn tới Đường Ân, muốn nói gì đó rồi lại thôi, tựa hồ muốn cầu xin Đường Ân tha thứ nhưng lại không bỏ được thể diện quý tộc.
"Nếu tối hôm nay ta để cho ngươi rời đi, ta sẽ là người không thủ tín, nếu như ta làm thịt ngươi, ngươi lại là cậu ruột của Ba Lý Khắc, ai da..." Đường Ân thở dài một tiếng: "Cơ Tư ơi là Cơ Tư, tại sao ngươi luôn luôn làm cho người ta khó xử vậy hả?"
"Ta..." Trong mắt Cơ Tư tràn đầy hối hận, thế nhưng lời xin lỗi thủy chung vẫn không thể nói ra.
Lúc này gã đại hán tên là Sử Đế Phân đột nhiên lật ngang lưỡi rìu bổ vào sau gáy Cơ Tư, đỉnh đầu Cơ Tư văng lên, lăn lông lốc dưới mặt đất ra thật xa, máu tươi phun ra như suối, thân thể hắn ngã úp sấp xuống đất, co quắp mấy cái rồi không bao giờ động nữa.
Một búa này tới quá đột nhiên, không chỉ làm cho nhóm võ sĩ chung quanh sợ hết hồn, ngay cả Đường Ân cũng ngây ngẩn cả người, liếc mắt nhìn về phía Sử Đế Phân.
"Hắc hắc, vẫn là của ta." Sử Đế Phân phát ra tiếng cười khàn khàn.
"Ngươi làm gì đó?" Đường Ân cau mày nói.
"Ta ghét nhất là cái bộ dài dòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?" Sử Đế Phân vuốt vuốt cái đầu trọc của mình, sau đó cố ý giảm thấp thanh âm nói: "Ta cũng là vì ngươi mà thôi, nếu như tên này chết trong tay ngươi, làm sao ngươi khai báo với nhà vợ đây?" Đường Ân nhìn Sử Đế Phân thật lâu mới từ từ lắc đầu nói: "Chỉ vì ngươi mà khoái cảm của ta ít nhất giảm hơn phân nửa, ngươi không thể chờ ta nói hết câu sao?"
"Khoái cảm? Cái này quá dễ." Lúc này gã Phong hệ võ sĩ tên là Tây Áo Đa đi tới, nói: "Ngày mai ta đi tới Bá tước phủ tìm cho ngươi mấy bé con trở lại." "Ngậm cái miệng chó của ngươi lại." Đường Ân quát lên: "Tác Phỉ Á đang ở bên kia."
Giờ phút này Tác Phỉ Á có cảm giác cực kỳ vô lực, vì sao mấy bằng hữu của phụ thân đều thô tục không thể kềm chế như vậy nhỉ?
"Nhiêu đó đã là gì chứ?" Tây Áo Đa lơ đễnh nói: "Nhớ ngày đó ở trước mặt Bố Lan Đạt, ta cũng vậy thôi."
"Tây Áo Đa, bớt nói vài lời." Ngay cả người tục tằng như Sử Đế Phân cũng lập tức lên tiếng cản lại, mặc dù tình cảm bọn họ là máu thịt đổ ra mới đúc thành, có thể tùy tiện cười giỡn, nhưng có vài chuyện tuyệt đối không thể nói lung tung.
Tây Áo Đa biến sắc mặt, rồi lại yên lặng cười cười, vừa len lén liếc nhìn Đường Ân, sắc mặt Đường Ân lại tựa như thường, làm như không nghe thấy lời đối phương nói.
Đúng lúc này ở nơi truyền đến tiếng vó ngựa, các võ sĩ thuộc hạ Cơ Tư ở trong thành đã sớm biết đại thế đã mất, những người ở ngoài thành vẫn không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Sau khi Sử Đế Phân rời khỏi cửa thành, nhóm võ sĩ vẫn tiếp tục tràn vào trong, đợi đến lúc nghe thấy tiếng vó ngựa đến từ phía sau, bọn họ đã không có cách nào bày ra chiến trận hiệu quả, tình thế nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Bằng hữu của ngươi không ít nha!" Tây Áo Đa nhân cơ hội dời sang đề tài khác: "Lần này là ai?"
"Người muốn kiếm tiện nghi." Đường Ân thản nhiên nói: "Ta báo trước cho rõ ràng, hắn không phải là bằng hữu của ta."
"Là Lộ Dịch Sĩ Bá tước mà ngươi nói?" Sử Đế Phân hỏi.
"Đúng là hắn."
"Giết chết hắn luôn cho rồi, sau này ngươi sẽ có thể trở thành Bá tước?" Tây Áo Đa nói.
"Thúi lắm, ngươi đàng hoàng một chút cho ta." Đường Ân nói: "Ta có thể giết chết Cơ Tư là bởi vì Cơ Tư mang theo quân đội tiến công lãnh địa của ta, nhưng ta không thể đụng tới Lộ Dịch Sĩ, nếu không, Tái Nhân Hầu tước sẽ lập tức nổi giận."
"Hầu tước?" Tây Áo Đa bĩu môi khinh thường.
"Ta trước tiên cảnh cáo các ngươi, không được phép vọng động." Đường Ân trầm giọng nói: "Bây giờ không giống với trước kia, trước kia chúng ta không sợ cái gì, cùng lắm thì phủi đít rời đi, bây giờ nơi này là nhà của ta, các ngươi hiểu chưa?"
Tây Áo Đa và Sử Đế Phân liếc nhau một cái, cũng không nói gì thêm.
"Đi thôi, Đường Ân." Gã Địa hệ võ sĩ khác đi tới: "Chúng ta ra ngoài xem gã Lộ Dịch Sĩ Bá tước kia rốt cuộc muốn làm gì. Nếu như đến hắn mang theo ác ý, chúng ta sẽ phải hoàn thủ."
"Hắn không dám!" Đường Ân nói: "Nếu như các ngươi không có ở đây, có lẽ hắn còn cố gắng ra vẻ hù dọa một chút, nhưng có các ngươi tồn tại, hắn sẽ biết điều y như con thỏ nhỏ."
Từ trong màn đêm đen nhánh xuất hiện một nhóm kỵ sĩ khá lớn, không nói lời nào ngăn chặn những võ sĩ Cơ Tư ở ngoài thành, trường kiếm trong tay liên tục chém ra từng đạo bí kỹ oanh kích dày đặc y như bài sơn đảo hải, trong lúc nhất thời máu me bắn tán loạn, tiếng la thảm nổi lên bốn phía,
Nhóm võ sĩ đứng gần cửa thành thấy tình hình không tốt lập tức liều mạng chen vào trong thành, nhưng không phải tất cả mọi người có thể chen chúc đi vào được, có một số võ sĩ trực tiếp ném vũ khí xuống giơ hai tay lên đầu hàng, nhưng ngay cả hai chữ đầu hàng cũng không kịp rời khỏi miệng đã ngã lăn xuống đất.
Cửa thành chừng rộng năm sáu thước bị mấy trăm người cùng nhau chen chúc lộ vẻ vô cùng nhỏ bé chật chội, thỉnh thoảng có người bị chính đồng bạn đụng ngã xuống đất, sau đó chưa kịp bò dậy đã bị người khác dẫm đạp chết ngay tại chỗ, không chết dưới đao địch nhân lại bị đồng bạn của mình giết chết đúng là một loại bi ai cùng cực.
Từ trong đám kỵ sĩ bỗng nhiên xuất hiện một đại hán trung niên, quát lớn: "Mau tránh ra!"
Những gã kỵ sĩ nghe thấy thanh âm này liền quay đầu ngựa, vội vàng tránh sang hai bên. Lúc này gã đại hán trung niên kia cúi người xuống, hai tay chạm vào mặt đất, âm hiểm cười nói: "Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu."
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ thấp rất nhanh, một luồng hàn khí từ trong tay đại hán trung niên kia hiện ra men theo mặt đất lan tràn tới cửa thành, những gã võ sĩ kia còn chưa biết được chuyện gì đã bị hàn khí bao trùm thân thể, dọc theo hai chân men lên đông cứng toàn bộ thành một bức tượng băng, nhóm võ sĩ này làm gì có năng lực tránh thoát bí kỹ Băng Phong do Cực Hạn võ sĩ thả ra, toàn thể võ sĩ đều bị đóng băng cứng ngắc không thể động đậy, nhiệt độ cực thấp cộng thêm thiếu thốn không khí, bọn hắn nhanh chóng ngừng hô hấp tử vong.
Lúc này đám người Đường Ân mới vừa đi tới gần cửa thành, còn đang gào thét ra lệnh cho nhóm võ sĩ tràn vào cửa thành bỏ vũ khí xuống, nhìn thấy một màn này, mấy người bọn họ không khỏi cau mày trầm tư.
"Sát khí đủ mạnh nha!" Sử Đế Văn sờ sờ đầu trọc của mình, cười lên âm lãnh.
"Xem ra vị Bá tước đại nhân này có khẩu vị rất nặng, các ngươi nói xem, nếu ta cho hắn thêm một ít gia vị thì thế nào nhỉ?" Một gã Địa hệ võ sĩ khác tiến lên, híp mắt nhìn đống tượng băng ở ngoài cửa thành.
Đám người Đường Ân tựa hồ nhớ lại chuyện gì không hẹn mà cùng nhau trầm mặc, qua một lúc sau, Đường Ân mới lộ vẻ khó khăn nói: "Tư Phái Khắc, không cần làm thế, Một hồi mọi người còn phải đi ăn khuya nữa."
Địch Áo và Tác Phỉ Á hai mặt nhìn nhau, có nghe mà không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, ở đây có quan hệ gì tới bữa ăn khuya?
Tư Phái Khắc nhìn sang Đường Ân, nói: "Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ, cứ để như vậy sao? Cực kỳ không tôn trọng Bá tước đại nhân nha?"
Nói đến hai chữ "tôn kính", giọng nói Tư Phái Khắc rõ ràng lộ ý châm chọc.
Đường Ân nhìn ra cửa thành, rồi lại nhìn sang người nọ, thở dài nói: "Tùy ngươi vậy, nhưng đừng có đùa quá trớn."
Tư Phái Khắc cười hì hì nói: "Yên tâm đi, điểm phân tấc nho nhỏ này ta vẫn phải biết, ta dám cam đoan sẽ làm cho vị Lộ Dịch Sĩ Bá tước này lưu lại một đoạn ký ức tốt đẹp."
Ở ngoài cửa thành, Lộ Dịch Sĩ Bá tước vừa giải quyết xong địch nhân, từ trong đám kỵ sĩ cưỡi ngựa tiến phía dưới tường thành, âm thầm đánh giá mấy lần kiệt tác của mình, Bá tước không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Nếu như Đường Ân đủ thông minh nhất định sẽ biết dùng gì thái độ gì ra gặp mình, thật ra không phải là Lộ Dịch Sĩ thích giết chóc, mà là muốn mượn những người này truyền lại cho Đường Ân biết tin tức, ta nếu có thể giết chết toàn bộ thủ hạ Cơ Tư, vậy thì Đường Ân nhà ngươi cũng không phải là ngoại lệ.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |