Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Điển - Chương 161

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 161: Thiện ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Lazada


Cho dù là đáp án nào đi nữa cũng không phải là nhân vật mà hắn có thể đối kháng, trái tim gã võ sĩ chợt ngừng đập một nhịp, sau đó dứt khoát ngừng lại, hai tay giơ ra thi triển Băng Tinh Phong Bạo, vô số băng tinh trong nháy mắt bao trùm không gian hơn mười thước nghênh đón Địch Áo từ trên không ập xuống. Thật ra đây chỉ là một chiêu dò xét, mới vừa rồi Địch Áo đã tiến hành lộn vòng một lần ở giữa không trung, nếu như đối phương không phải là Cực Hạn võ sĩ, vậy thì chỉ có một đường ngạnh kháng công kích của hắn.

Khóe miệng Địch Áo hiện ra nụ cười chế nhạo, thân hình hắn lộn vòng lần nữa ở trong ánh mắt khiếp sợ của gã võ sĩ, nhẹ nhàng vượt qua phạm vi Băng Tinh Phong Bạo bao phủ. Đồng thời ngón tay sáng lên luồng ánh sáng màu xanh nhạt, một đạo Phong Nhận lập tức rời khỏi tay bắn tới chỗ gã võ sĩ.

Gã võ sĩ nhìn thấy Địch Áo lại có thể liên tục biến hướng trên không trung nhất thời mặt mày xám như tro tàn. Hắn không có ý trốn tránh đạo Phong Nhận do Địch Áo bắn tới, mà cắn chặt răng phất tay phóng ra mấy đạo Băng Trùy, hiển nhiên là chuẩn bị liều mạng với Địch Áo.

Nhưng đây chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi, ngay cả Mễ Nhĩ đạt tới trình độ Cực Hạn võ sĩ cũng không có biện pháp đối phó Địch Áo, công kích trình độ này làm sao có thể thương tổn Địch Áo được.

Địch Áo thân hình lướt sát qua bên người gã võ sĩ, đầu ngón tay hắn cơ hồ có thể đụng đến thân thể đối phương, trong nháy mắt song phương xẹt qua nhau, một tia ánh sáng nhàn nhạt từ trong tay Địch Áo bắn ra xuyên thủng chân trái gã võ sĩ, sau đó là một vòi máu phun ra ướt đẫm y phục.

Nếu như nói cánh tay Địch Áo chính là dây cung, Phong Nhận là mũi tên, vậy thì Địch Áo đánh một chiêu này có thể bắn thủng thân thể của đối phương, gã võ sĩ căn bản không có thời gian phản ứng, há miệng phát ra thanh âm thê thảm, lúc này Lôi Mông từ phía sau vọt tới tông thẳng vào thân thể đang lắc lư kia.

Gã võ sĩ đang đứng trên mặt đất bị lực va chạm mạnh mẽ văng thẳng ra sau hơn mười thước rồi rướt xuống đất, lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Lôi Mông đi lên cầm lấy chân gã võ sĩ, xoay người kéo hắn quay trở về.

Ca Đốn đang kiểm tra mấy cái lều nhưng không có tìm ra vật gì có giá trị, nhìn thấy Lôi Mông kéo một người sống trở về liền cầm lấy một cái túi nước hất vào mặt gã võ sĩ, tiếp theo dùng chân đá một cái, gã võ sĩ lăn vài vòng từ trong hôn mê tỉnh dậy, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt.

"Nói đi, các ngươi là ai? Tới đây làm gì?" Ca Đốn nhàn nhạt hỏi.

"Chúng ta là mạo hiểm giả, ôi..." Gã võ sĩ vừa rên rỉ vừa hồi đáp: "Van các ngươi, đừng giết ta. Trên người ta mang theo không ít tiền, trên người bọn họ cũng có... đều cho các ngươi... cho các ngươi hết."

"Mạo hiểm giả?" Ca Đốn cười lạnh nói: "Các ngươi là mạo hiểm giả từ đâu đến? Ghi danh ở địa phương nào? Tên gọi là gì?"

"Chúng ta ghi danh ở Bá tước lĩnh."

"Bớt nói nhảm, vì sao ta đây chưa từng thấy các ngươi?" Lôi Mông hét lên.

"Chúng ta vừa mới đến Bá tước lĩnh, trước kia là..." Không đợi gã võ sĩ nói xong, Ca Đốn đá một cước lên mặt hắn, quát to: "Ta thấy nếu không cho ngươi ăn chút ít đau khổ, nhà ngươi sẽ không biết nói thật, mạo hiểm giả? Có ý tứ gì chứ? Khi ta còn cách các ngươi mấy trăm thước đã có thể ngửi thấy mùi đạo tặc trên người các ngươi."

Gã võ sĩ nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, nhưng không có lên tiếng đáp lại.

Lôi Mông cúi người vỗ lên mặt gã võ sĩ mấy cái: "Tiểu tử, nói thật đi, nói thật chúng ta có thể bỏ qua cho ngươi, có phải là Phật Lang Duy ra lệnh các ngươi tới đây không?" Gã võ sĩ bỗng nhiên mở mắt ngó chừng Lôi Mông, sau đó liền dời tầm mắt sang hướng khác, nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang chung quanh thì nhe răng cười nói: "Tên tạp chủng, bỏ qua cho ta? Định lừa đại gia hả? Ha ha ha..."

Ca Đốn đẩy Lôi Mông ra, nhấc chân đá thêm một cước vào đầu gã võ sĩ, thoạt nhìn hắn đã bất chấp giá nào rồi, miệng không ngừng mắng chửi: "Một đám tạp chủng, tới đi, giết ta đi, sẽ có người báo thù cho chúng ta, tới đây nào, không dám giết ta chính là đồ con chó."

Ca Đốn không nhịn được nữa, giơ tay thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm chém vào thân thể gã võ sĩ, một trận mùi khét lẹt từ thân thể gã võ sĩ tản mát ra, hắn co quắp mấy cái rồi bất động luôn.

"Người nào đó?" Địch Áo đột nhiên quát lên.

Lôi Mông ngạc nhiên xoay người lại, nhìn theo tầm mắt Địch Áo thì thấy mấy thân ảnh lờ mờ từ trong rừng đi ra, tổng cộng có ba nam hai nữ. Nam nhân lớn tuổi nhất khoảng chừng ba mươi, nữ tử nhỏ tuổi nhất cỡ chừng hai mươi, nhìn qua có vẻ vẫn còn tương đối ngây thơ rực rỡ.

"Tất cả mọi người đều là mạo hiểm giả, cần gì phải tàn nhẫn như vậy." Gã đại hán cầm đầu trầm giọng nói: "Các ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày những người khác đối phó các ngươi tàn nhẫn như vậy, các ngươi sẽ làm gì bây giờ?" Lôi Mông há to miệng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Ca Đốn nói: "Ca Đốn, bằng hữu chân chính của ngươi đã đến rồi."

Lôi Mông đang châm chọc Ca Đốn, trong dĩ vãng Ca Đốn chính là một tên có tinh thần trọng nghĩa quá dư thừa, không ngờ ở chỗ này Ca Đốn lại gặp được đồng đạo.

"Ta từng nhìn thấy bọn họ ở Bá tước lĩnh." Một nữ tử trong nhóm nói: "Gã kia ta không nhận ra." Nói xong nữ tử kia dùng ngón tay chỉ hướng Địch Áo.

"Trả lời vấn đề của ta." Gã đại hán cầm đầu trầm giọng nói.

"Con mắt nào của ngươi thấy bọn hắn là mạo hiểm giả?" Ca Đốn dùng giọng điệu châm chọc nói: "Bọn hắn là thành viên đám cướp Phật Lang Duy."

"Nếu như ta giết chết các ngươi xong cũng có thể nói các ngươi là đạo tặc?" Gã đại hán cầm đầu cười lạnh nói.

Địch Áo và Lôi Mông hai mặt nhìn nhau, không phải bọn họ sợ đối phương, mà là đánh nhau thật sự không có ý nghĩa. Bọn họ nhìn ra được đối phương không phải có ý định gây sự, chỉ là mấy mạo hiểm giả có tinh thần trọng nghĩa dư thừa mà thôi.

Nghiêm khắc mà nói, đám người Địch Áo cũng không tính là người tốt, cho dù là Lôi Mông trước giờ hành sự cẩn thận, một khi bắt đầu chiến đấu cũng sẽ trở nên cực kỳ hung ác, thủ đoạn đối phó địch nhân không hề lưu tình. Thế nhưng trong lòng bọn họ đều có tiêu chuẩn hành sự riêng của mình, mặc dù cái loại tiêu chuẩn này không nhất định là chính xác mọi lúc mọi nơi, nhưng loại người ngay cả một ít tiêu chuẩn cũng không có thì có khác gì cầm thú?

"Hãy đi con đường của ngươi, chớ xen vào việc của người khác." Ca Đốn nói lạnh như băng.

"Này này, ngươi u mê hả? Bởi vì người khác thường xuyên nói với ngươi những lời này, chúng ta đã đánh bao nhiêu trận rồi?" Trong lòng Lôi Mông lập tức nhận ra không ổn, vội vàng lên tiếng cản lại, đưa tay kéo Ca Đốn qua một bên, gượng cười nói với đại hán: "Bọn họ đúng là đạo tặc, ta có thể dùng tính mạng của ta hạ lời thề."

"Đại ca, coi như hết." Một người trẻ tuổi ở đối diện dùng khẩu khí bất an nói, cũng đưa tay kéo vạt áo gã đại hán kia.

Gã đại hán cầm đầu nghiêng đầu nhìn lại, vừa thấy một con Hỏa Hống Thú đang dùng ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm bọn hắn, sắc mặt đại hán kia bất chợt thay đổi.

Dưới tình huống bình thường, muốn bắt sống một con Hỏa Hống Thú và làm cho nó trở thành là tọa kỵ, ít nhất cũng phải đạt tới trình độ Cực Hạn võ sĩ mới có thể làm được.

Đại hán kia lập tức chuyển tầm mắt không ngừng dao động trên người Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông, tựa hồ muốn tìm ra người nào là Cực Hạn võ sĩ. -

"Các ngươi là mạo hiểm giả?" Địch Áo hỏi.

"Đúng thế." một cái nữ tử nói tiếp.

"Bây giờ không phải là mùa mạo hiểm, các ngươi trở về đi thôi." Địch Áo chậm rãi nói, hắn có một dự cảm, sau khi những thế lực lớn phái ra tiểu tổ quấy lại thành một đoàn, lúc dó xung đột sẽ phát sinh liên tiếp, thậm chí hiện tại đã bắt đầu phát sinh rồi. Nhân tính xưa nay vô cùng tham lam, bất kể là Phật Lang Duy hay là Tái Nhân Hầu tước, hoặc là đám quý tộc khác, phần lớn sẽ tìm cách bài trừ những thế lực khác ra ngoài để độc chiếm chỗ tốt.

"Nhưng bây giờ là mùa mạo hiểm tốt nhất aa. a?" Nữ tử kia khó hiểu hỏi lại. Trên Khắc Lý Tư bình nguyên, mùa đông không thích hợp với đoàn đội mạo hiểm, bởi vì thời tiết lúc đó quá rét lạnh, khó khăn di chuyển. Mùa xuân cũng có chỗ nguy hiểm, phần lớn bầy thú trên bình nguyên đói bụng nguyên một mùa đông, thường thường sẽ không để ý nguy hiểm vây công nhân loại, ban đầu bọn họ gặp phải nữ Tử tước kia đã bị sói hoang nguyên đuổi đến đường cùng mới phát sinh xung đột với đám người Địch Áo. Bình thường chỉ có hai mùa hè thu là có thể an bình một chút, cũng là mùa mạo hiểm tốt nhất.

"Ngươi đang uy hiếp chúng ta?" Hai bên thái dương gã đại hán cầm đầu liền nổi gân xanh, hiển nhiên hắn đang cố gắng khống chế lửa giận của mình.

"Ngươi hiểu lầm." Địch Áo lắc đầu nói: "Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện, đoàn đội mạo hiểm giả xuất hiện ở nơi này hơi nhiều hay sao? Chuyện này không có quan hệ tới các ngươi, nên rời khỏi đây sớm đi."

"Tại sao các ngươi không đi?" Gã đại hán cầm đầu hỏi ngược lại.

Địch Áo cười cười, thiện ý của hắn luôn có hạn độ, những lời cần nói cũng đã nói, đối phương có nghe hay không là chuyện của đối phương, hắn không muốn can thiệp vào.

"Đại ca, chúng ta đi thôi." Người thanh niên trẻ tuổi khẩn trương ngó chừng Hỏa Hống Thú, đầu Hỏa Hống Thú đang chậm rãi đi đến gần bên này, yêu thú biến dị có năng lực phục hồi rất mạnh, trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, Hỏa Hống Thú đã sớm khôi phục hoàn toàn lực chiến đấu. Nói không khách khí, chỉ bằng một đầu Hỏa Hống Thú này đã đủ cho tiểu đội mạo hiểm giả trước mắt toàn diệt rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-621)