← Ch.191 | Ch.193 → |
"Thực lực của bọn họ tất nhiên là cường đại nhất trong tất cả bộ lạc, được bộ lạc võ sĩ cùng nhau xưng là Thủ hộ giả Vĩnh Đống băng xuyên." Lâm Tái kéo lực chú ý của mọi người về chính đề: "Bọn họ không có cách nào nắm giữ bí kỹ nhưng có thể hoàn toàn dung hợp nguyên lực vào trong thân thể của mình. Một khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ sẽ dựa vào thân thể của mình chiến đấu, tuyệt đối không bởi vì vậy mà khinh thị lực lượng của bọn họ, trên thực tế bọn họ có lực sát thương vô cùng đáng sợ."
"Vĩnh Đống băng xuyên hẳn là có rất nhiều yêu thú?" Địch Áo hỏi, mới vừa Lâm Tái nói phần lớn dã thú sống ở trong rừng rậm, khu vực sông băng làm sao lại có rừng rậm?
"Rất nhiều." Lâm Tái gật đầu nói: "Nước ở trong Vĩnh Đống băng xuyên đều bị đóng băng, không thể có tính mạng sinh tồn nơi đó, nhưng phía thượng nguồn sông băng có một khu vực rừng rậm khí hậu tươi tốt, bốn mùa luôn ấm áp như mùa xuân."
"Rừng rậm bốn mùa ấm áp như mùa xuân?" Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc nói: "Làm sao có thể được? Ta từng đi tới Thánh Đế Tư hồ, nhìn ra Vĩnh Đống băng xuyên xa xa, nơi đó chỉ có tầng băng trắng mà thôi."
"Rừng rậm đã bị tường băng ngăn cản tầm mắt." Lâm Tái cười nói: "Cho nên ta mới nói thế giới này một nơi vô cùng kỳ diệu, các ngươi thừa dịp còn trẻ tuổi nên đi chung quanh nhiều một chút, mở rộng tầm mắt càng xa càng tốt."
"Lâm Tái đạo sư, ngài mới vừa nói Thủ hộ giả nhất tộc không nói lời nào với nhau, vậy thì bọn họ kéo dài đời sau như thế nào?" Ca Đốn hỏi một vấn đề cực kỳ bình thường mà chỉ có học giả và triết nhân mới có thể nghĩ đến.
"Ngươi đó, ngươi cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình xâm nhập trao đổi này hả?" Lôi Mông là người có thù tất báo, cuối cùng bắt được một cơ hội dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Các cô gái ngẩn người ra, chợt hiểu ý tứ Lôi Mông, thế nhưng lần này các nàng ngại ngùng không dám cười ra tiếng, đồng thời cúi đầu cười trộm.
Vẻ mặt Ca Đốn trở nên cứng ngắc, nhưng hắn cần phải giữ vững phong độ của mình, chỉ có thể ho khan một tiếng, giả lơ chuyển tầm mắt sang nơi khác.
"Nếu có nữ nhân muốn giao phối sẽ đi vào rừng cây chờ nam nhân trong bộ lạc, tùy tiện người nam nhân nào cũng được." Nói chuyện này với một đám nam nữ trẻ tuổi, Lâm Tái cũng hơi mất tự nhiên: "Ừ, ngay cả nam nhân cũng làm thế."
"Trời ạ, quá dã man rồi, quá..." Một nữ tử kêu lên: "Vậy bọn họ không có tình yêu hay sao? Nếu có trẻ nhỏ thì làm sao bây giờ?"
"Lúc nãy ta đã nói, trẻ nhỏ sẽ cùng nhau trưởng thành với bản mệnh yêu thú." Lâm Tái nói: "Về phần tình yêu thì ta cũng không rõ ràng lắm."
"Bản mệnh yêu thú cự tuyệt trao đổi với tính mạng khác, dùng thân thể của mình đi chiến đấu?" Y Toa Bối Nhĩ lẩm bẩm, sau một lát, tầm mắt của nàng rơi vào trên người Lao Lạp.
Nhận ra hành động của Y Toa Bối Nhĩ nhắc nhở, ánh mắt mọi người cùng nhau ném lên người Lao Lạp, Lâm Tái mới vừa nói xong những ý kia hình như rất trùng hợp với Lao Lạp.
Còn Lao Lạp thủy chung luôn mở to đôi mắt khả ái như mèo còn, an tĩnh nhìn Lâm Tái, bộ dạng giống như một học viên ngoan hiền thật tình nghe giáo sư giảng bài vậy, Về phần nàng có nghe hiểu hay không, nghe hiểu được bao nhiêu thì chỉ có chính nàng mới biết.
"Các ngươi hiểu rồi?" Lâm Tái mỉm cười nói: "Lao Lạp rất có thể là một thành viên của bộ lạc Thủ hộ giả, bởi vì có chuyện ngoài ý muốn mới trốn đi, sau đó bị những bộ lạc võ sĩ đuổi giết."
Giờ phút này, Lao Lạp cũng cảm nhận được mọi người nhìn chăm chú, cho nên nàng bắt đầu khẩn trương, đưa tay kéo Miêu Tử tới, đứng lên đi tới bên cạnh Địch Áo. Lôi Mông vốn có thói quen ngồi bên cạnh Địch Áo lập tức biết điều xích ra nhường cho Lao Lạp một vị trí.
"Nhưng mà Lao Lạp đã lớn như vậy, vậy bổn mạng yêu thú của nàng thì sao? Hình như mới vừa tiến hóa một lần?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.
"Chuyện này ngược lại chứng minh bản mệnh yêu thú của Lao Lạp có khả năng phát triển rất cao." Lâm Tái nói: "Theo thời gian trôi qua, lực lượng tiểu Miêu Tử sẽ càng ngày càng kinh khủng, nếu Lao Lạp có thể sống hơn trăm năm, Miêu Tử hoàn toàn trưởng thành thậm chí có thể đối kháng với Thánh Vũ Sĩ."
Vẻ mặt mọi người đồng thời thay đổi, có hâm mộ, có khiếp sợ, có mừng rỡ ..., không có ai nghĩ tới tiểu Miêu Tử bộ dạng khả ái lanh lợi kia trong tương lai sẽ trở nên cường đại tới mức đó.
"Ta hiểu rồi, những bộ lạc võ sĩ kia đuổi giết Lao Lạp chính là vì tranh đoạt bổn mạng yêu thú của nàng." Y Toa Bối Nhĩ nói. -
"Không thể!" Lâm Tái lắc đầu nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của bản mệnh yêu thú, nếu như Lao Lạp chết thì Miêu Tử cũng tử vong theo, ngược lại cũng vậy."
"Đạo sư, ngài nhìn ra Lao Lạp là Thủ hộ giả từ lúc nào?" Tác Phỉ Á hỏi.
"Khi ngươi nhắc tới bộ lạc võ sĩ một mực đuổi giết nàng ta liền đoán được." Lâm Tái nói: "Sau đó ta quan sát mấy ngày, cho đến lúc tiểu Miêu Tử tiến hóa, ta đã có thể xác định chắc chắn."
Địch Áo và Lôi Mông đưa mắt nhìn nhau hội ý, bọn họ vốn cho rằng Lâm Tái là một vị trưởng bối ôn hòa, lương thiện, không nghĩ tới Lâm Tái cũng một mặt trầm lặng, suy nghĩ chu toàn như vậy.
"Thế nhưng, có vài điểm ta vẫn không hiểu được." Lâm Tái nói: "Bản mệnh yêu thú muốn tiến hóa cần phải có rất nhiều mảnh vỡ tinh thần, các ngươi dùng cái gì nuôi nó?"
"Không cần chúng ta, bản thân Lao Lạp mang theo không ít mảnh vỡ tinh thần." Địch Áo cười nói.
"Đạo sư, ta đã nói với ngài rồi, nhờ có Lao Lạp trợ giúp chúng ta mới tìm được khu vực quặng mỏ." Tác Phỉ Á nói, sau đó nàng lại thuật lại câu chuyện mà nàng và Địch Áo đã sớm thương lượng ổn thỏa.
Ban đầu Địch Áo lộ ra mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny và rất nhiều người ở đó đều thấy được, nhưng bọn họ không rõ ràng cụ thể có bao nhiêu mảnh vỡ tinh thần. Bây giờ Tác Phỉ Á bổ sung vào làm cho chuyện tình lúc trước biến thành hợp tình hợp lý. Hơn nữa Tác Phỉ Á vẫn dùng cách nói hàm hồ hình dung số lượng mảnh vỡ tinh thần, vì thế sau này Lao Lạp cho tiểu Miêu Tử ăn hơi nhiều cũng không có người kinh ngạc.
"À!" Lâm Tái gật đầu, suy tư chốc lát mới nói: "Bộ lạc võ sĩ xuất động quy mô lớn nhất định phải có bộ lạc cao đẳng chỉ huy ở phía sau, không qua thời gian bao lâu, những võ sĩ có thể sử dụng yêu thú tác chiến cũng sẽ xuất hiện, có lẽ hiện tại chúng ta nên quay trở về."
"Đã tới nơi lại cứ như vậy xám xịt quay trở về, hình như hơi mất hứng thì phải!" Địch Áo cười cười.
"Đúng vậy, đúng vậy." Ca Đốn kêu lên: "Dù sao ta nhất định không trở về!"
Lâm Tái quét mắt một vòng, sau đó rơi vào trên người Y Toa Bối Nhĩ, thật ra nội tâm nàng đang rất mâu thuẫn, một phương diện hi vọng những người tuổi trẻ này có thể đi theo nàng, bởi vì đây là một cơ hội rèn luyện và tăng trưởng kiến thức cực kỳ hiếm có, một phương diện lại lo lắng chỉ một mình nàng không thể ứng phó hết vấn đề, sợ rằng sơ xuất làm cho xuất hiện thương vong thì thật khó xử.
"Lâm Tái đạo sư, chúng ta đều là võ sĩ, không nên tổng xem chúng ta như là con nít." Y Toa Bối Nhĩ kêu lên.
"Đúng vậy, chúng ta cũng không đi." Mấy nữ nhân trăm miệng một lời cùng nhau la lên phụ họa.
"Được rồi." Lâm Tái cười cười đưa tay vỗ vỗ đầu Y Toa Bối Nhĩ, sau đó dời tầm mắt vào người Địch Áo: "Địch Áo, ngươi có thể chạy một chuyến không? Phó viện trưởng đại nhân không biết chuyện tình bộ lạc võ sĩ, chúng ta phải tranh thủ thời gian báo cho nàng biết."
"Không thành vấn đề." Địch Áo lập tức gật đầu đáp ứng.
Thu thập đơn giản vài thứ, Địch Áo nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, Lao Lạp cũng muốn đi cùng nhưng bị Ca Đốn và Lôi Mông ngăn cản. Mặc dù mọi người đều thừa nhận Lao Lạp có khả năng chịu đựng kinh người, động tác nhanh nhẹn, nhưng nàng lại là mục tiêu của những bộ tộc võ sĩ kia. Hơn nữa năng lực trao đổi của nàng quá kém, không có biện pháp phối hợp ăn ý với Địch Áo, đi theo bên cạnh Địch Áo rất có thể dẫn đến phiền toái không cần thiết, vì thế để nàng ở lại đội ngũ thì an toàn hơn.
Không qua nửa ngày, Địch Áo đã thấy được thân ảnh mấy bộ tộc võ sĩ ở phía trước, đội hình bọn họ khá giống Phật Lang Duy, mấy bộ tộc võ sĩ này thiếu kỷ luật thúc ép, vừa chạy vừa hò hét loạn cả lên, không có tý gì cảm giác kỷ luật nghiêm minh mà quân đội cần có. Nếu như nhìn từ trên cao cúi xuống thì rất giống một đàn kiến đen bò loạn trên mặt đất.
Địch Áo cũng không cố ý ẩn giấu hành tung, khi còn cách bộ tộc võ sĩ đại khái chừng mười dặm mới chạy một vòng cung lớn. Mặc dù hắn có thể chạy xa hơn một chút cho an toàn, nhưng làm thế sẽ hao phí thời gian nhiều hơn. Từ vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Tái là có thể nhận ra, muốn giải quyết những bộ tộc võ sĩ này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên Địch Áo không dám trễ nãi chút nào, kia nhất định phải nhanh chóng báo tin tức kia cho phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện.
Bây giờ tất cả thế lực hiện hữu trên Khắc Lý Tư bình nguyên đúng là rắc rối và phức tạp, có thêm mấy bộ tộc võ sĩ này xuất hiện làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Phát hiện ra thân ảnh Địch Áo, từ trong đội ngũ bọn họ lao ra mấy gã võ sĩ, vừa hô quát vừa đuổi gấp, nhưng chạy được một quãng bọn họ mới phát hiện rất khó đuổi kịp Địch Áo giục ngựa phi nước đại, vì thế đành phải phẫn nộ bỏ qua, quay đầu trở lại đội ngũ.
Bọn người kia có lực công kích thật sự rất mạnh, khoảng cách xa như vậy vẫn cố gắng công kích. Địch Áo không khỏi nổi ra một ý nghĩ cổ quái, không phải là bọn họ một đường giết tới đây đó chứ?
← Ch. 191 | Ch. 193 → |