← Ch.221 | Ch.223 → |
Tình cảnh Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư rất lúng túng, bởi vì không có người nào để ý tới bọn họ, tất cả mọi người hàn huyên vô cùng náo nhiệt rõ ràng là bài xích bọn họ ra bên ngoài. Tây Cách Thụy Na vẫn còn chưa hiểu, chỉ có Lâm Tái một mực quan sát hiện trường nhìn thấu một ít đầu mối, ánh mắt tràn đầy hồ nghi.
"Hầu tước đại nhân, nếu như có thể, ta và Khoa Lâm sẽ mang theo võ sĩ gia tộc đi với ngài." Cách Lý Phỉ Tư mỉm cười nói, mặc dù lúc trước Tái Nhân Hầu tước không để ý đến hắn, nhưng hắn không hề nổi giận: "Nguyện ý ra sức vì ngài."
"Đúng vậy, chúng ta không quen vỡi chuỗi ngày nhàm chán." Khoa Lâm cười cười nói: "Nếu như mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn chẳng phải là biến thành heo rồi?"
Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn, mặc dù hắn không có hướng về phía Địch Áo, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của hắn.
"Khoa Lâm, nói cho rõ ràng đi, ngươi có ý gì?" Tác Phỉ Á bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, đứng lên quát to.
Lao Lạp đang hưởng thụ sung sướng được Tác Phỉ Á phục vụ bị hành động của Tác Phỉ Á dọa cho sợ hết hồn, thế nhưng nàng đã học xong cách quan sát thần sắc người khác. Nhìn theo tầm mắt phẫn nộ của Tác Phỉ Á, nàng lập tức khóa ngay thân thể Khoa Lâm, há miệng phun cục xương xuống mặt đất, hai tay vội vàng lau vài cái vào váy rồi lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
Khoa Lâm cũng sợ hết hồn, hắn không nghĩ tới Tác Phỉ Á phản ứng lớn như vậy, ấp a ấp úng giải thích: "Ta... ta không nói gì mà? Ta chỉ... ta chỉ nói là chúng ta không quen sống nhàm chán."
"Khoa Lâm nói không sai." Cách Lý Phỉ Tư vội vàng cứu giúp đồng bạn: "Người trẻ tuổi phải có chí khí, tìm một vài chuyện tình có ý nghĩa mà làm."
"Đó, hèn gì ta nhìn không thấy nổi, thì ra là hai thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt." Lôi Mông dùng chất giọng âm dương quái khí lẩm bẩm.
"Tác Phỉ Á, vì sao lại nổi giận như vậy?" Tây Cách Thụy Na vội vàng giảng hòa: "Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư đi đường xa tới giúp chúng ta mà."
Tác Phỉ Á vừa định nói chuyện thì Y Toa Bối Nhĩ dùng ánh mắt cầu trợ nhìn tới, Tác Phỉ Á liền mềm lòng chầm chậm ngồi xuống. Mặc dù Y Toa Bối Nhĩ đã không muốn ở cùng một chỗ với Khoa Lâm, nhưng cũng không thể từ bằng hữu biến thành địch nhân, hiện tại tình cảnh Y Toa Bối Nhĩ cực kỳ khó xử.
"Địch Áo, hình như hai người này có địch ý đối với ngươi?" Tái Nhân Hầu tước đột nhiên hỏi một câu, những lời này hắn đã suy nghĩ kỹ rồi mới nói, một là thức tỉnh Tây Cách Thụy Na vẫn chưa rõ ràng tình thế hiện tại, hai là đưa chuôi đao cho Địch Áo. Hắn không muốn tự tiện làm chủ dùm cho Địch Áo, mà cũng không cần thiết, một khi làm không tốt có thể khéo quá hóa vụng. Nhưng chỉ cần Địch Áo tỏ thái độ công kích đối phương, đến lúc đó hắn lập tức đánh trận đầu, đây là cơ hội tốt trời ban không thể bỏ qua.
"Ừ, trước kia đúng là có một vài hiểu lầm." Địch Áo thản nhiên nói, hắn cũng thấy được ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ.
Tái Nhân Hầu tước nhún vai, nếu Địch Áo không muốn truy cứu tự nhiên hắn chỉ có thể buông chuyện này xuống, sau đó hắn nhìn về phía Ca Đốn nói: "Ca Đốn, mấy ngày nữa có thời gian rảnh không?"
"Ta? Đi Lộ Dịch Sĩ Bá tước lĩnh?" Ca Đốn suy nghĩ một lát mới nói: "Không thành vấn đề, khi nào đi?"
"Ngày mai còn có một số việc cần phải xử lý, cuối ngày vậy."
"Tốt." Ca Đốn gật đầu đáp ứng.
"Ta cũng muốn đi!" Lôi Mông kêu lên.
"Tốt." Tái Nhân Hầu tước hớn hở gật đầu: "Địch Áo, còn ngươi?"
"Ta." Địch Áo suy nghĩ một lát, hồi lâu mới nói: "Được rồi, ta cũng đi xem náo nhiệt vậy."
"Khoa Lâm, Cách Lý Phỉ Tư, hai người các ngươi đi theo ta." Lâm Tái nói: "Ta tìm địa phương nghỉ ngơi cho các ngươi." Thật ra chuyện như vậy vốn nên an bài người hầu đi làm, lúc này Lâm Tái tự mình ra mặt hiển nhiên đã nhìn ra Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư không được mọi người hoan nghênh rồi. Hơn nữa nàng muốn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lòng mang địch ý đối với Địch Áo? Nói đùa gì vậy, kế hoạch phản kích bộ lạc võ sĩ hoàn toàn phụ thuộc vào Địch Áo, hoặc có thể nói là dựa vào Ngõa Tây Lý mới triển khai được. Nếu như bọn họ mang địch ý đối với Địch Áo thì xuất hiện ở chỗ này chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn có thể gặp phải phiền toái.
Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư cũng không đứng ở chỗ này nổi nữa, nghe lời đi theo Lâm Tái ra ngoài. Tây Cách Thụy Na lo lắng nhìn sang Địch Áo, sau đó cũng theo ở phía sau, nàng cũng muốn biết sự tình cụ thể.
"Hai người đó tới làm gì? Bảo người đuổi bọn họ đuổi đi cho rồi." Ca Đốn thấy mấy vị trưởng bối Thánh Đế Tư học viện đã rời đi cũng không cần cố kỵ gì nữa.
Lôi Mông âm thầm đá Ca Đốn một cước dưới đáy bàn, sau đó nhếch miệng cười nham nhở với Y Toa Bối Nhĩ.
"Cười cái gì?" Y Toa Bối Nhĩ tức giận nói: "Bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì tới ta, các ngươi nguyện ý làm cái gì thì cứ làm, không cần để tý tới ta."
Lôi Mông cười hắc hắc thầm nghĩ trong lòng, không cần để ý tới ngươi? Nếu không để ý tới ngươi thì hai vị thanh niên tuấn kiệt kia đã sớm bị người ta đánh cho gần chết rồi, còn có thể thản nhiên bước ra ngoài?
Sau khi ăn cơm xong, Tác Phỉ Á tìm cơ hội khuyên nhủ Y Toa Bối Nhĩ.
"Y Toa Bối Nhĩ, tìm Khoa Lâm nói chuyện đi, bảo hắn và Cách Lý Phỉ Tư đến gặp và xin lỗi Địch Áo. Chuyện trước kia coi như xong, Địch Áo cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, hắn sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này." Trên thực tế, Tác Phỉ Á tình nguyện bản thân mình bị khinh bỉ, chứ không muốn ủy khuất Địch Áo. Nhưng bởi vì có mối quan hệ tốt với Y Toa Bối Nhĩ nên nàng đành phải chủ động giải hòa, dĩ nhiên đây đã là giới hạn của nàng. Nếu như Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư còn tiếp tục có hành vi như lúc nãy thì nàng sẽ xem Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư trở thành địch nhân.
Y Toa Bối Nhĩ không nói, chỉ giương mắt ngó chừng Tác Phỉ Á.
"Nhìn ta làm gì?"
Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên cười đùa vươn hai tay ra ôm lấy mặt Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á tỷ tỷ đối xử với ta thật tốt, để ta thơm cái nào."
"Chết đi, tiểu yêu tinh." Tác Phỉ Á vội vàng tránh ra, sau đó lấy tay ngăn cản Y Toa Bối Nhĩ: "Con quỷ gây sự này, còn có tâm thanh thản lộn xộn nữa à?"
"À quên, đây là đặc quyền của Địch Áo thiếu gia, ta cũng không được." Y Toa Bối Nhĩ lách qua bên cạnh Tác Phỉ Á, sau đó thở dài một hơi, đột nhiên chuyển đề tài, lẩm bẩm: "Vô dụng."
"Vô dụng là sao?" Tác Phỉ Á ngẩn người.
"Ta biết Cách Lý Phỉ Tư và Khoa Lâm cấu kết với Phật Lang Duy, cố ý tiết lộ hành tung của Địch Áo để cho Phật Lang Duy đánh lén bến tàu của gia tộc ta. Nhưng mà Tây Cách Thụy Na viện trưởng và đạo sư Lâm Tái lại không biết." Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi nói: "Chúng ta không có chứng cớ để chứng minh bọn họ đã làm gì, ngươi cho rằng bọn họ chịu thừa nhận? Ha hả, ta còn có thể đoán ra bọn họ giải thích với Tây Cách Thụy Na viện trưởng và đạo sư Lâm Tái như thế nào nữa kìa."
"Đi, đi với ta tìm Tây Cách Thụy Na viện trưởng." Tác Phỉ Á vội vã kéo tay Y Toa Bối Nhĩ.
"Vô dụng mà, Tác Phỉ Á." Y Toa Bối Nhĩ vẫn không chịu đi, lắc đầu nói: "Lâm Tái đạo sư sẽ bán tín bán nghi đối với lời nói của chúng ta, còn Tây Cách Thụy Na viện trưởng sẽ cho rằng những điều này chỉ là hiểu lầm. Gia thế Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư cũng không đơn giản, suy nghĩ đến nội bộ Thánh Đế Tư thành, Tây Cách Thụy Na viện trưởng nhất định sẽ tìm biện pháp biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, trước kia nàng thường xuyên giải quyết vấn đề như thế mà."
"Ngươi không biết sao? Sau khi được Ngõa Tây Lý tiên sinh ảnh hưởng, bây giờ Tây Cách Thụy Na viện trưởng đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nàng sẽ hiểu thôi."
"Tỷ tỷ tốt của ta." Y Toa Bối Nhĩ cười khổ nói: "Không sai, Tây Cách Thụy Na viện trưởng quả thật bị Ngõa Tây Lý tiên sinh ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là vọng động nhất thời mà thôi. Mấy chục năm dưỡng thành phương thức giải quyết vấn đề, còn có thói quen xử lý phiền toái, chỉ một lời nói là có thể thay đổi được sao? Ta có thể bảo đảm, xế chiều hôm nay hoặc là buổi tối, Tây Cách Thụy Na viện trưởng và Lâm Tái đạo sư nhất định sẽ tìm ngươi nói chuyện, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu."
"Ai..." Chuyện Phỉ Á thở dài một hơi, nàng không thể không thừa nhận Y Toa Bối Nhĩ phân tích rất có đạo lý: "Ngươi đúng là quỷ tinh linh mà!" :
Sự thật chứng minh Y Toa Bối Nhĩ đúng, vào hoàng hôn Tây Cách Thụy Na viện trưởng quả nhiên tìm đến Tác Phỉ Á. Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư dĩ nhiên không nói ra những hành vi mờ ám của bọn họ, chuyện Cách Lý Phỉ Tư theo đuổi Tác Phỉ Á đã không tính là bí mật, rất nhiều người đều biết việc này. Cách Lý Phỉ Tư dời lực chú ý sang phương diện này, chỉ nói mình quý mến Tác Phỉ Á nên không thích sự lựa chọn của Tác Phỉ Á, vì vậy mới chán ghét Địch Áo và có thái độ không bình thường và biểu hiện không đủ lễ nghĩa.
Cách giải thích này có độ tin tưởng rất cao, người trẻ tuổi bởi vì tranh giành tình nhân làm ra vài chuyện quá phận cũng không có gì kỳ quái. Tây Cách Thụy Na an ủi Tác Phỉ Á, nói nàng thả lỏng tinh thần, còn nói Cách Lý Phỉ Tư đã biết sai lầm sẽ tìm cách xin lỗi Địch Áo, sau này mọi người vẫn là bằng hữu.
← Ch. 221 | Ch. 223 → |