← Ch.290 | Ch.292 → |
"Cái lồng kích cỡ nhiêu đó." Địch Áo chỉ chỉ cái lồng trên bàn: "Dùng ngươi làm mẫu đi, nếu như đặt ngươi ở trong căn nhà gỗ này, có lẽ ngươi có thể kiên trì một thời gian ngắn, nếu như nhốt ngươi và trong căn phòng quá nhỏ, không có biện pháp bước đi, ngay cả cái lưng cũng không thẳng được, ngươi có thể chịu đựng bao nhiêu ngày? Nếu dùng nó để truyền đạt tin tức, vậy thì phải giữ vững trạng thái tràn đầy tinh lực, nhốt ngươi trong lồng kín bảy, tám ngày. Sau đó thả ra bắt ngươi lập tức chiến đấu, ngươi có thể bảo đảm lực chiến đấu của mình không?"
"Ngươi mới bị nhốt tại trong lồng đó." Y Toa Bối Nhĩ trề môi liếc xéo qua Địch Áo.
Tác Phỉ Á mím môi có vẻ rất buồn cười.
"Chẳng qua là ví dụ mà thôi, đừng nóng giận, đừng nóng giận." Địch Áo cười ha hả.
"Tại sao không thể là chim nhỏ đây?" Y Toa Bối Nhĩ xoay chuyển tròng mắt, hỏi tiếp: "Ta nghe nói qua có một loại Ma Tước biến dị cũng có thể được huấn luyện thành dụng cụ truyền đạt tin tức."
"Bởi vì phân chim." Địch Áo nói: "Lại dùng ngươi làm ví dụ, nếu..."
"Ngươi đi chết đi." Y Toa Bối Nhĩ gầm lên giận dữ, lần này rõ ràng là Địch Áo cố ý rồi, thật ra nghe nhắc tới phân chim Y Toa Bối Nhĩ đã hiểu ra vấn đề, từ phân chim nhất định có thể đoán ra kích cỡ thân thể loài chim đó.
Địch Áo nhún nhún vai, chuyển tầm mắt tới đống đồ vật lẫn lộn trên mặt bàn, chốc lát sau ngẩng đầu nói với Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, đi lấy cho ta một ít tro, đúng rồi, mang thêm vài tờ giấy."
"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu xoay người đi ra ngoài.
"Cần tro làm gì?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi. Địch Áo ngẩng đầu nhìn Y Toa Bối Nhĩ, Tác Phỉ Á thông minh thể hiện ở hành động cụ thể, cái gì nên hỏi thì sẽ hỏi, không nên hỏi nàng không bao giờ hỏi, ví như giờ phút này, biết Địch Áo cần tro, nàng lựa chọn lập tức đi làm chứ không phải tra ra tột cùng.
"Một hồi ngươi sẽ biết." Địch Áo nhẹ giọng nói.
Lát sau Tác Phỉ Á bưng một chậu tro đi vào phòng, sau đó cẩn thận đặt cạnh mặt bàn, tận lực không chạm đến những vật kia, tiếp theo lấy ra một chồng giấy trắng từ bên hông đưa cho Địch Áo.
Địch Áo cẩn thận lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong đống đồ vật kia, sau đó quẹt ít tro lên trên đó, phết lên phết xuống vô cùng kỹ lưỡng. Tiếp theo cầm lấy một tờ giấy trắng do Tác Phỉ Á mang đến đặt lên trên tờ giấy kia, sau đó lật ngược hai tờ giấy lại, phết lên ít tro vào mặt sau của tờ giấy kia, rồi lại cầm một tờ giấy trắng dán lên.
Tiếp theo Địch Áo đưa tay cầm ba tờ giấy lên chậm rãi phe phẩy, chốc lát sau nhẹ nhàng rút tờ giấy ở giữa ra, thổi bay đám tro ở phía trên.
Lúc này tờ giấy kia đã biến thành màu xám tro, phía trên hiện ra vô số điểm đen nhỏ li ti, ngoài ra không còn gì nữa.
Y Toa Bối Nhĩ nhìn về phía Địch Áo, hồi hộp chờ Địch Áo giải khai bí ẩn, nhưng Địch Áo không nói gì, chỉ ném tờ giấy kia xuống đất, tiếp theo lại lấy một tờ giấy khác ở trong đống đồ vật lẫn lộn ra.
"Này, ngươi đang làm gì vậy?" Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được.
"Kiên nhẫn chút." Địch Áo cười cười: "vì sao ngươi còn vội vàng xao động hơn cả Ca Đốn vậy?"
"Ngươi..." Y Toa Bối Nhĩ vừa buồn cười vừa tức giận, thật ra ở bên trong ba người Địch Áo, Y Toa Bối Nhĩ nhìn không khá nhất chính là Ca Đốn. Nàng nghĩ rằng những người dễ vọng động bình thường sẽ không có kết quả tốt. Bây giờ Địch Áo lại nói nàng còn không bằng Ca Đốn làm cho nàng cực kỳ bất mãn.
"Được rồi, Y Toa Bối Nhĩ, ngươi đi tìm Lôi Mông nói chuyện đi." Tác Phỉ Á cười ha hả nói: "Lát nữa hãy trở về."
"Không, ta nhất định phải biết hắn rốt cuộc đang làm gì." Y Toa Bối Nhĩ nói.
Lại qua chừng nửa giờ, Địch Áo trước sau ném đi bảy, tám tờ giấy, nhưng hắn có vẻ rất kiên nhẫn, động tác luôn giữ vững không nóng không vội.
Y Toa Bối Nhĩ tựa hồ đang giận lẩy, nàng khống chế bản thân không nói thêm gì nữa, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Địch Áo. Thế nhưng bởi vì nhìn lâu quá, tầm mắt của nàng dần dần đờ ra.
Địch Áo lại rút ra tờ giấy ở giữa, thổi bay lớp tro phủ trên đó. Ngay lúc này thần sắc Địch Áo đột nhiên xuất hiện biến hóa, tất cả vẻ bình thản lúc trước không cánh mà bay, đổi thành vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Y Toa Bối Nhĩ lập tức trợn mắt nhìn sang, sau đó thấy trên tờ giấy đó xuất hiện vài chữ ngắn ngủn nho nhỏ, mặc dù chữ viết mơ hồ nhưng nàng có thể nhận ra hai chữ trên đó, Phong Ngân.
Địch Áo dừng lại chốc lát, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cười khổ, hắn có cảm giác thất bại, vốn chuẩn bị sàng lọc mấy thứ khả nghi nhằm tìm ra lai lịch tên gian tế, không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng hơn xa hắn suy đoán. An Đông Ny từng nói qua, khi mọi người lần đầu tiến vào yến hội Hầu tước phủ, nàng đã phát hiện lão bộc kia có chỗ khác thường, hẳn là vì lúc ấy hắn đã nhận ra thân phận Ngõa Tây Lý?
Địch Áo rất muốn chứng minh khả năng của bản thân, nhưng tình huống hiện tại đã phát triển thành đại sự, nếu không xử lý ổn thỏa sẽ có khả năng dẫn đến sai lầm lớn.
"An Đông Ny, phiền ngươi đi một chuyến." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Mời Ngõa Tây Lý lão sư sang đây xem một chút."
"Tốt." An Đông Ny hớn hở đáp ứng, nàng một mực chờ đợi cơ hội tiếp xúc với Ngõa Tây Lý, mặc dù không hy vọng lần đầu gặp mặt giành được Phong Ngân hảo cảm, ít nhất cũng phải lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Ngõa Tây Lý.
Sau khi Ngõa Tây Lý tiến vào căn nhà gỗ, Địch Áo đã xử lý xong mấy tờ giấy còn lại, tổng cộng có hai tờ giấy hiện ra chữ viết, giờ phút này Địch Áo đang nhìn một tờ giấy khác đến xuất thần, trên giấy đó viết: "Phỉ Tể chết trận, Hắc Sơn chiến bại, An Kỳ Lạp ăn bữa hôm lo bữa mai, lập tức bắt đầu hành động."
"An Kỳ Lạp là ai?" Địch Áo hỏi.
"Là phu nhân Phỉ Tể Đại công." An Đông Ny vội vàng trả lời.
"Hành động của bọn họ khẳng định có liên quan tới An Kỳ Lạp." Địch Áo nói: "Gọi Tái Nhân Hầu tước đến đây đi, chắc chắn hắn hiểu rõ An Kỳ Lạp hơn chúng ta."
Tầm mắt Ngõa Tây Lý từ từ quét qua hai tờ giấy, rồi lại thấy lớp tro dưới mặt đất lập tức hiểu được phương pháp Địch Áo xử lý, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ quái.
"Có thể vừa nhìn đã nhận ra ta cũng không có bao nhiêu người." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Ngoại trừ Quân Đồ Minh ra..." Nói đến đây Ngõa Tây Lý dừng một lát, bất cứ tin tức gì có liên quan đến hắn vẫn được liệt vào danh sách cực kỳ bí mật của Nguyệt Ảnh đế quốc. Ban đầu hắn lẻn vào Thiên Không Thành tìm cơ hội ám sát Áo Nhĩ Sắt Nhã, các cường giả Thiên Không Thành căn bản không biết tướng mạo hắn. Còn dư lại chỉ có đám người Thần Vực, bởi vì hắn tham gia trận chiến ấy, tự tay chém giết rất nhiều võ sĩ Thần Vực, có lẽ để sót một vài tên tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Là ai?" Địch Áo hỏi.
"Thần Vực." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói.
Địch Áo ngẩn ngơ, vội vàng hỏi tới: "Nếu như người của Thần Vực nhận ra ngài, bọn họ sẽ làm gì?"
"Giết ta, bất kể phải trả cái giá nào cũng phải giết ta." Ngõa Tây Lý cười cười: "Nhìn bộ dạng ta mang phiền phức lớn đến cho các ngươi rồi."
Sắc mặt Địch Áo hơi đổi, Ngõa Tây Lý phán đoán không sai, mặc dù Thần Vực đã bị Quân Đồ Minh phá hủy, nhưng dù sao đây cũng là tồn tại từng khiến cho toàn bộ đại lục cúi xưng thần, lực lượng còn sót lại không thể khinh thường được, Thần Điển ở trong tay hắn chính là một chứng minh rõ ràng.
Địch Áo lo lắng nhìn sang Ngõa Tây Lý, bây giờ Ngõa Tây Lý còn có thể ngăn cản được Thần Vực điên cuồng trả thù hay không?
Nhận thấy được ánh mắt Địch Áo, Ngõa Tây Lý cười nói: "Không cần thiết lo lắng cho ta, lực lượng của ta đã bắt đầu ổn định, chỉ cần bọn họ không sử dụng Thần Vũ Giả, ngoài ra thì không thể nào tạo thành uy hiếp quá lớn, ta chỉ lo lắng bọn hắn có gây ra động tĩnh lớn như ở Nguyệt Ảnh đế quốc năm đó hay không thôi."
Đám người Tác Phỉ Á ngẩn ngơ, cái gì gọi là lực lượng bắt đầu ổn định? Chẳng lẽ lúc trước lực lượng Ngõa Tây Lý luôn luôn ở trong trạng thái không ổn định? Vậy thì quá đáng sợ rồi, dưới tình huống không ổn định còn có thể đánh bại hai vị Thánh giả liên thủ, như vậy Ngõa Tây Lý thời kỳ toàn thịnh đến tột cùng đã cường đại đến trình độ nào?
Địch Áo không khỏi mừng rỡ, hắn tự nhiên nhận ra ý tứ trong lời Ngõa Tây Lý nói, xem ra chính mình quyết định không sai, Thần Điển quả nhiên hữu dụng đối với lão sư.
"Lỡ may bọn họ vận dụng Thần Vũ Giả thì sao?" Tác Phỉ Á không yên tâm hỏi.
"Sau khi tấn thăng lên Thần Vũ Giả, nguyên lực ba động trên người sẽ không thể che dấu, ta đoán chừng bọn họ không dám làm như vậy. Chỉ cần Thần Vũ Giả của Thần Vực lộ diện, Quân Đồ Minh chính là người đầu tiên không bỏ qua cho bọn họ. Huống chi ngay cả Quân Đồ Minh cũng không thể làm gì ta, mấy tên ở Thần Vực... hắc hắc!"
Ngõa Tây Lý liếc sang Địch Áo không tiếp tục nói nữa, thời gian tiếp xúc Thần Điển quá dài và quá sâu, ngoại trừ làm cho Ngõa Tây Lý khiếp sợ ra thì hắn càng thêm hiểu rõ đối phương, từ đó có thể suy đoán địa vị cha mẹ Địch Áo trong Thần Vực tuyệt đối không thấp, điển tịch trân quý như thế không thể nào xuất hiện ở trong một gia đình bình thường. Dựa theo lời Địch Áo, cha mẹ hắn chỉ là Quang Mang võ sĩ mà thôi, ở ngay điểm này tuyệt đối có vấn đề
"Bọn họ làm gì ở Nguyệt Ảnh đế quốc?" Địch Áo không chú ý tới hàm ý Ngõa Tây Lý biểu lộ, phối hợp hỏi tiếp.
"Không hạn chế công kích, giết chết tất cả mọi người hiện ra trong tầm mắt bọn hắn." Giọng nói Ngõa Tây Lý cực kỳ khinh bỉ, cho dù ở thời đại nào, lấy hành động tru diệt dân thường nhằm đạt tới hiệu quả uy hiếp sẽ không được nhận đồng.
"Tất cả mọi người?" Địch Áo không dám tin tưởng.
An Đông Ny gật đầu: "Chuyện này ta cũng đã nghe nói."
Địch Áo im lặng, xem ra Thần Vực bại vong không phải là không có nguyên nhân, có thể làm ra chuyện tình điên cuồng như vậy, suy bại chỉ là chuyện sớm hay muộn. Mặc dù không có Quân Đồ Minh, cũng sẽ có người khác đứng ra phản kháng bọn họ.
Chỉ có điều hắn không có biện pháp tham dự vào những chuyện này, Địch Áo có cảm giác vô lực hỗ trợ. Những kẻ dám đến ám sát Ngõa Tây Lý, hiển nhiên không phải là cường giả Võ Tôn rồi, khả năng đối phương điều tới mấy vị Thánh giả là rất lớn. Nếu là cường giả Võ Tôn, Địch Áo còn có thể chu toàn với đối phương một hồi, nhưng Thánh Vũ Sĩ là một tồn tại quá xa xôi, tốt nhất là tránh ra thật xa nhằm khỏi làm hco Ngõa Tây Lý phân tâm chiếu cố hắn.
"Lão sư, ngài tính làm gì bây giờ?" Địch Áo hỏi, trực tiếp chiến đấu không giúp được gì, hắn chỉ hy vọng có thể làm được vài chuyện nho nhỏ.
"Ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chỉ có thể chờ tự bọn hắn nhảy ra mà thôi." Ngõa Tây Lý suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Mấy ngày tới các ngươi đừng đến chỗ của ta, báo cho đám người Tái Nhân chuẩn bị sẵn sàng."
Đã có lệnh chuẩn bị hẳn là Ngõa Tây Lý không muốn buông tha đối phương, nếu không đánh cho mấy tên Thần Vực một vố thật đau, sợ rằng sau này còn có thể liên tục phái người đến đây quấy rầy. Không phải Ngõa Tây Lý sợ hành động ám sát, cho dù là cường giả có lực lượng tương đường cũng rất khó xúc phạm tới hắn. Nhưng đám người Địch Áo này lại khác, Ngõa Tây Lý không thể một mực bên cạnh chiếu cố cho bọn họ.
Bây giờ Tái Nhân Hầu tước lĩnh tổng cộng có bảy vị cường giả Võ Tôn, tính cả An Đông Ny là tám vị, lực lượng như vậy cho dù là Thánh giả cũng không thể đánh tan bọn họ trong khoảng thời gian ngắn. Dĩ nhiên Ngõa Tây Lý là một ngoại lệ, Phong Ngân của hắn không hề thua kém bí kỹ Thần Vũ Giả do buông thả.
Ngõa Tây Lý chậm rãi ngồi xuống đối diện Địch Áo, nhẹ giọng nói: "Địch Áo, còn có phát hiện nào khác không?" Lúc trước hắn cho rằng Địch Áo chỉ có thiên phú cực tốt trên việc tu luyện, nhưng bây giờ lại phát hiện ra một khả năng khác làm cho tim hắn không nhịn được đập thình thịch liên hồi.
"Cần có thời gian từ từ quan sát và thử nghiệm." Địch Áo nói: "Thế nhưng bản thân ta đã có thể biết được tên gian tế kia đại khái là hạng người gì."
"Ngươi chưa từng thấy hắn mà biết hắn là hạng người gì?" Y Toa Bối Nhĩ không hề tin tưởng.
"Chẳng qua là đại khái mà thôi." Địch Áo cười một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt tới góc phòng: "Trong Hầu tước phủ ngoại trừ hắn ra hẳn là không còn gian tế nào khác, không muốn và cũng không dám trao đổi với người khác, vì thế hắn rất là cô độc. Cho nên thời gian nhàn hạ thường xuyên mượn rượu giải sầu, hơn nữa người như vậy không thể uống rượu say, các ngươi có phát hiện không? Những người thường say xỉn ở trên bàn rượu phần lớn là hạng người không có lòng dạ sâu kín, bí mật trong lòng càng nhiều càng không dám uống rượu, bọn họ sợ trong lúc thần chí không rõ sẽ làm ra hành động sai lầm nào đó mang đến đại họa."
Y Toa Bối Nhĩ và Tác Phỉ Á chuyển tầm mắt vào góc phòng, nơi đó có một đống chai rượu, phía trên còn hoàn hảo, mấy chai dưới mặt đất đã bịt kín một tầng tro bụi thật dày.
"Hắn cô độc còn thể hiện ở chỗ này." Địch Áo cầm lên một cái tượng gỗ nhỏ trong đống đồ đạc lẫn lộn, còn có một cây đao nhỏ: "Các ngươi quan sát vết cắt trên đó đi, cơ hồ liền mạch và giống nhau như đúc, dấu vết ở phía trên, phía dưới là ta mới vừa cắt thử. Dùng loại đao nhỏ này điêu khắc tượng gỗ, hơn nữa còn giữ cho tượng gỗ bóng loáng, cơ hồ không tìm được bất kỳ tỳ vết nào. Ha hả, mỗi một bức tượng gỗ ra đời cũng hao phí rất nhiều thời gian của hắn, các ngươi nhìn tới cái bàn sách kia, tất cả đều là tượng gỗ tương tự nhau. Ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng như thế này, một lão nhân ngồi dưới ánh nến, vừa uống rượu vừa tập trung tinh thần điêu khắc tượng gỗ, một đêm lại một đêm, một năm rồi lại một năm."
Y Toa Bối Nhĩ lẳng lặng nhìn Địch Áo, giờ phút này Địch Áo làm cho nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Hắn chạy trốn vào lúc này, ta đoán là hắn đã phát hiện An Đông Ny." Địch Áo chậm rãi nói: "Cho nên hắn cũng là một võ giả, nhưng một võ giả lại tiêu hao thời gian trong việc điêu khắc tượng gỗ chứng minh hắn đã sớm qua thời kỳ đỉnh phong, thậm chí tiến vào thời kỳ suy thoái, chỉ có như thế mới không cần thiết tiếp tục tu luyện. Lão sư, còn nhớ lúc ngài vừa vào trang viên không? Ngài chỉ đi dạo, thậm chí thường xuyên lãng phí lực lượng trên những việc không có ý nghĩa, ví như chạy đến Đôi Tháp trấn mua rượu. Khi đó ta không hề thấy ngài tu luyện lần nào."
"Ngươi, cái đứa nhỏ này..." Ngõa Tây Lý vừa tức vừa buồn cười, thế nhưng hắn phải thừa nhận Địch Áo phân tích rất đúng chỗ, hy vọng là động lực tu luyện duy nhất, nếu như cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi kết cục, tu luyện cho nhiều để làm gì chứ?
"Hắn là người cực kỳ cẩn thận." Địch Áo nói: "An Đông Ny ở bên ngoài canh chừng nên hắn không có cơ hội tiêu hủy dấu vết, nếu không An Đông Ny nhất định sẽ không thể phát hiện dễ dàng như thế. Nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm ra một ít chứng cứ, đây là chuyện ngoài dự liệu của ta, điều này chứng minh mỗi một lần hắn hành động sau sẽ tận lực xóa đi tất cả sơ hở lưu lại, thời thời khắc khắc giữ cho căn nhà gỗ "sạch sẽ" không tỳ vết. Vì thế cho dù người ngoài xông vào bất kỳ lúc nào cũng khó lòng phát hiện điểm nào khác thường. Thói quen này giữ vững một năm hai năm không tính vào đâu, nhưng mấy chục năm như một ngày khẳng định hắn đã được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa tâm chí vô cùng bền bỉ."
"Nếu như vào ba, bốn mươi năm trước ta gặp phải ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách cho ngươi gia nhập Thần Phạt." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi cự tuyệt, ta sẽ lập tức giết ngươi ngay tại đương trường."
Địch Áo đang chìm trong "lĩnh vực" mà mình am hiểu, chậm rãi phân tích tên gian tế vừa mới chạy trốn, đột nhiên nghe được câu này, không khỏi sợ hãi hết hồn: "Là... là tại sao?"
"Báo cho Tái Nhân Hầu tước trước đã." Ngõa Tây Lý cười cười không đáp, sau đó đứng lên: "Địch Áo, có hứng thú học thêm một ít thứ khác hay không?"
"Học cái gì?"
"Đi theo ta." Ngõa Tây Lý chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Tái Nhân Hầu tước nghe được tin tức kia nhất thời giận tím mặt, lập tức hạ lệnh lùng bắt lão bộc chạy trốn, bên trong lãnh địa hắn có gian tế ẩn tàng. Hơn nữa còn ẩn hai mươi mấy năm làm cho hắn mất hết thể diện, hành động lùng bắt thì không có kết quả, nhưng thời gian không tới một ngày tất cả mọi người trong thành đều biết Hầu tước phủ có một tên gian tế đào tẩu.
Địch Áo bắt đầu còn hơi kỳ quái, một tên gian tế mà thôi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy chứ? Thế nhưng sau đó Địch Áo chợt lĩnh ngộ dụng ý của Tái Nhân Hầu tước. Nếu bỏ qua lý do đến từ Thần Vực, Tái Nhân Hầu tước phản ứng như thế là bình thường, nếu như làm bộ không biết ngược lại sẽ khiến cho địch nhân càng thêm cảnh giác.
Quá trình lùng bắt kéo dài hai ngày, thời gian hơi ngắn nhưng làm việc cực kỳ lưu loát. Những binh sĩ tầng dưới chót cũng không rõ ràng chân tướng sự tình, Hầu tước đại nhân đã ra lệnh bọn họ nào dám không theo. Mặc dù không tìm được lão bộc kia, nhưng lại bắt được gian tế do mấy quý tộc khác phái tới, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Kế hoạch tiến công Đại công lĩnh bị trì hoãn, trong lãnh thổ đang có một con quái vật lớn ngó chừng, trong lòng mỗi người không dám buông lỏng chút nào. Mặc dù là quái vật lớn đã bị hất ngã, nhưng nội tình phong phú, lực lượng cường đại không phải là mấy người như Tái Nhân Hầu tước có thể so sánh được. Cho nên bắt buộc phải giải quyết buồn phiền ở trong nhà trước rồi mới có thể cho ra hành động kế tiếp.
Trong khi đám người Tái Nhân Hầu tước đang tích cực chuẩn bị hành động phòng ngừa và phản kháng kẻ địch giấu mặt, cũng là lúc các quý tộc Đại công lĩnh ở bên kia vất vả tìm kiếm tin tức hữu dụng. Vận mệnh của mình bị người khác nắm giữ ở trong tay người đúng là không dễ chịu, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác. Tái Nhân Hầu tước càng án binh bất động, các quý tộc lại càng là lo lắng đề phòng, chỉ có thể liên tục phái sứ giả mang tin tức tới Tái Nhân Hầu tước lĩnh, thậm chí dứt khoát liều mạng ở lại không đi.
Sứ giả mang tin tức tự nhiên không thể đi tay không tìm tới cửa, vì vậy Tái Nhân Hầu tước thu hoạch được một khoản tài phúc. Thế nhưng các quý tộc buồn bực nhất chính là tất cả lễ vật đều bị Tái Nhân Hầu tước thu nhận, nhưng vẫn không có tiết lộ một chút tin tức cho bọn họ.
Chuyện này có khác gì ăn cướp đâu? Nhưng tình thế thua kém người ta, các vị quý tộc đành phải cắn răng lựa chọn nén giận, Tái Nhân Hầu tước một ngày không tiến quân vào Đại công lĩnh, bọn họ cũng phải đau khổ sống qua ngày. Cho dù Tái Nhân Hầu tước rõ ràng có ý đối phó bọn họ, bọn họ cũng phải im lặng chờ đợi mà thôi.
← Ch. 290 | Ch. 292 → |