← Ch.320 | Ch.322 → |
Để cho Ca Đốn không nghĩ tới chính là Mạc Lâm lại trả lời vấn đề của hắn rất sảng khoái: "Thật ra chỉ là một đạo lý đơn giản, áp súc nguyên lực đến một mức nhất định, vào thời điểm thích hợp kích nổ nó là được rồi."
Vậy là xong rồi? Ánh mắt Ca Đốn không tin tưởng nhìn tới Mạc Lâm.
"Tự ngươi suy nghĩ thật kỹ đi rồi sẽ hiểu." Mạc Lâm cười cười quay đầu nhìn về phía Địch Áo đang chạy trở về gấp: "Tại sao không đuổi theo những người khác?"
"Ha hả, dù sao cũng phải có người báo tin mà cho Lặc Tư Bá tước." Địch Áo cười nói: "Bằng không hắn làm sao đi ra ngoài được?"
"Thật ra..." Mạc Lâm suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Các ngươi muốn giết Lặc Tư cũng không cần phiền phức như thế."
Trong lời Mạc Lâm nói hàm nghĩa rất rõ ràng, nếu Địch Áo chỉ muốn mạng Lặc Tư thì hắn có thể xuất thủ, đã trải qua phương một màn tuyệt diễm kia, không còn ai hoài nghi Mạc Lâm làm không được điểm này.
"Đến lúc đó rồi nói sau, trước tiên để cho chúng ta thử một chút, nếu như chuyện gì cũng phiền ngài giải quyết, chúng ta vĩnh viễn không trưởng thành nổi." Địch Áo uyển chuyển cự tuyệt Mạc Lâm, dĩ nhiên, hắn không dám nói chắc chắn quá. Lỡ may bên cạnh Lặc Tư xuất hiện võ sĩ cường đại vẫn phải dựa vào Mạc Lâm chu toàn.
Mạc Lâm gật đầu tán dương, đây là tâm thái Bất Hủ truyền thừa nên có, chỉ lười biếng và dùng mánh lới không bao giờ thành tài được.
Lúc này Ca Đốn rốt cuộc lĩnh ngộ ý tứ Mạc Lâm truyền đạt, hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn tới Mạc Lâm. Áp súc nguyên lực rất đơn giản, nhưng phải xem nguyên lực nhiều ít và áp súc tới trình độ nào, thật ra Hỏa Thịnh Yến bí truyền của Ca Đốn gia tộc cũng có đạo lý tương tự. Đây thuộc về một loại bí pháp, chỉ bằng vào thực lực bản thân thì Ca Đốn nhiều nhất chỉ có thể áp súc một quả hỏa cầu thành một điểm Hỏa Tinh.
Ca Đốn bỗng nhiên có cảm giác không biết chênh lệch giữa mình và Mạc Lâm đến tột cùng là bao nhiêu nữa, muốn nhất cử đánh bại Bàn Thạch Thủ Hộ phòng ngự, ít nhất cần phải có lực lượng cấp bậc Võ Tôn. Còn muốn sử dụng bí kỹ cường lực làm được điều này chỉ trong một chiêu giống như Mạc Lâm thì phải có lượng nguyên lực khổng lồ ngưng kết thành một điểm Hoả Tinh, quá khó tin tưởng chuyện này nổi.
Người như vậy đi tới chỗ nào cũng là đại nhân vật chạm tay vào là bỏng, tại sao hắn có thể chạy tới làm quản gia cho Địch Áo? Nếu như không phải tất cả mọi người đều ở chỗ này, Ca Đốn rất có thể đã nắm cổ Địch Áo hỏi cho rõ ràng, không thể trách Ca Đốn động tâm như vậy, bởi vì hắn là Hỏa hệ võ sĩ, một chiêu Mạc Lâm biểu diễn làm cho hắn rung động quá lớn.
Lao Lạp lúc này bộ dạng sôi nổi chạy tới trước mặt Địch Áo, giơ cao quả đấm vểnh môi lên ra vẻ kể công. Nhìn khuôn mặt nàng ngây thơ rực rỡ thế kia, ai có thể ngờ được cô bé khả ái này mới vừa nãy chỉ dùng một quyền đánh bay một vị Cực Hạn võ sĩ? Miêu Tử nhắm mắt vẫy đuôi đi theo sau Lao Lạp, thoạt nhìn rất là biết điều, ừ, dĩ nhiên, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài. Nếu thật sự ra trận thì Miêu Tử công kích còn kinh khủng hơn cả Lao Lạp, nó thuộc về điển hình hễ đánh là chết, một chiêu tất sát, lại có bản năng cực kỳ thận trọng của dã thú. Vốn là cắn một phát vào cổ họng cũng đủ để giải quyết cái tên Địa hệ võ sĩ kia rồi, nhưng nó sợ đối phương không chết mới dùng cái đuôi đập thêm một phát, quả chùy gai trên cái đuôi bây giờ vẫn còn dính máu tươi đỏ sẫm.
Trải qua đoạn nhạc dạo này, mấy người Địch Áo lại bắt đầu lên đường thẳng tiến Lặc Tư Bá tước lĩnh, có lần này giáo huấn, Địch Áo vô cùng thận trọng ra lệnh cho Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, chỉ cần phát sinh chiến đấu các nàng nhất định phải đứng bên cạnh Mạc Lâm. Lần này may mắn nhờ có Lao Lạp ở đó mới cứu được Tác Phỉ Á một mạng, ai dám cam đoan mỗi lần đều có vận khí tốt như thế?
Địch Áo coi như không nghe thấy hai người kháng nghị, dù sao trước khi lên cấp Cực Hạn võ sĩ, các nàng không cần phải tham gia chiến đấu.
Mặc dù Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không hài lòng nhưng vẫn phải miễn cưỡng đón nhận Địch Áo đề nghị. Ở Thánh Đế Tư thành, các đạo sư an bài lịch lãm đều đã trải qua chọn lựa kỹ càng, trên căn bản sẽ không xuất hiện nguy hiểm, nhưng phía ngoài lại khác hẳn, hễ thất ngộ chính là tử vong. Nhất là đối mặt với võ sĩ cao hơn các nàng một đẳng cấp, hệ số nguy hiểm quá lớn.
Đến lúc này, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ mới phát hiện một việc, hình như những người bên cạnh đã trở thành Cực Hạn võ sĩ hết rồi. Các nàng lại bị người ta bỏ rơi lại phía sau xa lắc, phải biết rằng tư chất của hai người bọn họ ở trong Thánh Đế Tư học viện cũng tính là siêu quần bạt tụy. Nhưng ở chỗ này thậm chí không có tư cách tham gia chiến đấu, sự thật này khiến cho các nàng vô cùng thương tâm, hai người âm thầm hạ quyết tâm ở trong lòng nhất định phải cố gắng trở thành Cực Hạn võ sĩ, bằng không quá mất thể diện của nhóm nữ nhi rồi. -
Bởi vì trận chiến đấu diễn ra vào buổi trưa, sau đó còn phải dọn dẹp chiến trường làm trì hoãn không ít thời gian, một đêm này bọn họ không thể kịp thời chạy tới thành trấn, đành phải cắm trại ở vùng hoang dã.
Trải qua bữa ăn tối, Địch Áo và Tác Phỉ Á cùng nhau rời khỏi lều trại tản bộ trong rừng cây gần đó. Đám người Ca Đốn tự nhiên sẽ đi theo quấy rầy, còn Lao Lạp đang đùa giỡn với Miêu Tử vô cùng khí thế, tạm thời quên mất Địch Áo tồn tại.
"Có rất nhiều thứ chỉ sau khi mất đi mới làm cho người ta biết nó quý trọng." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Địch Áo, đã bao lâu rồi chúng ta không có tản bộ thoải mái như thế này?" Khi bọn họ còn nhỏ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, trong lúc bình thường có gần hai mười giờ ở cạnh nhau, buổi tối cũng ngủ cùng giường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau chơi chơi đùa. Dĩ nhiên người nói chuyện phiếm luôn là Tác Phỉ Á tự biên tự diễn, chơi đùa cũng là một mình Tác Phỉ Á tìm tòi nghiên cứu chọc cười, còn Địch Áo luôn luôn trầm mặc nghe nàng tâm sự.
Nghe Tác Phỉ Á thổ lộ khổ cực, buồn bực và vui mừng của nàng, đôi khi còn có cách nhìn đối với những người khác. Nhìn Tác Phỉ Á tự bày trò chơi, Tác Phỉ Á cũng đã quen với Địch Áo trầm mặc, chỉ cần có hắn ở bên cạnh là nàng cảm thấy an lòng, cho dù Địch Áo chưa bao giờ chơi cùng nàng bất cứ trò gì.
Thật ra kể từ lúc đó, vận mệnh của hai con người đã được buộc chung một chỗ, ngoại trừ tử vong thì trên thế giới này không có lực lượng gì có thể tách rời bọn họ.
Vì thế sau khi Tác Phỉ Á biết được Bích Cơ mưu đồ bất chính lập tức nổi giận động sát cơ, nàng thậm chí muốn dùng máu tươi của Bách Lệ Nhi và Bích Cơ để phát ra lời cảnh báo uy hiếp mọi người, bất kỳ người nào ai dám động đến Địch Áo, nàng sẽ trả thù không chút do dự. Cho dù là thị nữ thân thuộc nhất cũng không ngoại lệ.
"Mất đi?" Địch Áo mỉm cười nói: "Ta bây giờ vẫn đang phụng bồi bên cạnh nàng mà?"
Tác Phỉ Á quay đầu lại nhìn vào trong mắt hắn thật lâu, sau đó khoác tay, mỉm cười ôn nhu: "Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không Lao Lạp phát hiện chàng đang ở chỗ này nhất định sẽ tới tìm, thật là đáng ghét mà." Nói xong nàng dẫn đầu chạy vào trong rừng cây.
Địch Áo tự nhiên không ngu ngốc giải thích thay Lao Lạp, cười lên ha hả đi theo Tác Phỉ Á, hai người chạy một hơi vài trăm thước, đến lúc chuẩn bị xuyên qua rừng cây Tác Phỉ Á mới ngừng lại, chậm rãi dõi mắt quan sát bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm tung tích Lao Lạp.
"Ngồi ở đây một lát." Địch Áo nói, bước tới chỗ một gốc cổ thụ cành lá xanh um ngồi xuống.
Tác Phỉ Á từ từ đi tới gần Địch Áo, tự nhiên ngả người dựa vào trong ngực Địch Áo. Khi đối diện Địch Áo, nàng chưa bao giờ phải che dấu tâm tình chân thật của mình, cửa sổ tâm linh của nàng đã hoàn toàn mở rộng ra cho Địch Áo từ lâu rồi.
"Địch Áo, Mạc Lâm rốt cuộc là ai?" Tác Phỉ Á ôm cổ Địch Áo, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao hắn chạy đến đây làm quản gia cho ngươi?"
"Hắn cũng không muốn nhưng không có biện pháp nào khác." Địch Áo cười nói.
"Tại sao?" Tác Phỉ Á càng thêm tò mò.
"Cha mẹ của ta đều là người của Thần Vực, hẳn là thuộc hàng môn đệ trọng yếu." Địch Áo dừng lại suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Hắn phải bảo vệ an toàn cho ta, cho nên phải đi theo bên cạnh."
"Chàng nói gì??" Tác Phỉ Á kinh hãi.
"Ta là người đời sau của Thần Chi Hậu Duệ." Địch Áo trầm ngâm: "Rất kinh ngạc hả? Ha ha, thật ra mấy ngày hôm trước ta mới biết được bí mật này." Địch Áo không thể hoàn toàn nói thật, đây coi như là lời nói dối có thiện ý rồi. Bởi vì chuyện này rất khó giải thích rõ ràng, tại sao phải đợi Tác Phỉ Á hỏi mới nói, trước kia thì sao? Thời điểm còn bé như thế nào? Xung quanh hắn ẩn chứa quá bí mật không thể tiết lộ.
Tác Phỉ Á trợn mắt thật to, ngơ ngác nhìn sang Địch Áo, nàng chỉ hơi tò mò về lai lịch Mạc Lâm, không nghĩ tới lại nghe được bí mật kinh thiên động địa này, nàng nhất thời không có cách nào tiếp nhận.
Tộc nhân Thần Chi Hậu Duệ đại biểu cái gì? Trước khi Thần Vực chưa bị phá hủy, cho dù bọn họ đi tới góc nào trên đại lục cũng là ông vua không ngai, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đại biểu cho ý chí cao nhất trên đại lục, tuyệt đối không có người nào dám làm trái.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |