← Ch.347 | Ch.349 → |
"Đột phá? Vì sao đột phá?" Địch Áo kinh ngạc hỏi.
"Đêm qua quá lạnh." Tác Phỉ Á che miệng cười nói: "Sau khi chúng ta bị đông cứng sẽ tỉnh lại, phải tu luyện một đoạn thời gian ngắn mới có thể ngủ tiếp, cứ thế làm đi làm lại mấy lần, nàng rốt cuộc đột phá."
Nếu như nàng cự tuyệt dùng thời gian trong việc tu luyện, không nên cao hứng như thế mới đúng chứ?" Địch Áo nói.
"Dùng cách nói của Lâm Tái đạo sư thì đó là tâm ma của nàng." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Ở trong nhóm chúng ta, nàng là người đầu tiên trở thành Quang Mang võ sĩ, tiếp theo là Tuyết Ny, sau đó mới tới ta. Nhưng mà Tuyết Ny lại đột phá bình cảnh đầu tiên trở thành Quang Mang võ sĩ cấp hai, lúc ấy mặc dù nàng cười rất tươi chúc mừng Tuyết Ny, nhưng ta nhìn ra được trong lòng nàng không hề dễ chịu. Những ngày kế tiếp nàng càng thêm nỗ lực, nhưng ..."
"Người đột phá bình cảnh thứ hai là nàng?" Địch Áo hỏi.
"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu.
"Sau đó?"
"Sau đó Y Toa Bối Nhĩ tất nhiên không thể khắc khổ được nữa, cũng học xong thói ngang ngạnh." Tác Phỉ Á nói: "Nàng tìm rất nhiều lý do cho mình để chứng minh nàng không muốn lãng phí thời gian trên việc tu luyện, mà là muốn hưởng thụ thanh xuân, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp của mình. Lúc ấy nàng đã là Quang Mang võ sĩ cấp năm nhưng không có đột phá, khi đó Tuyết Ny chỉ dùng hai tháng từ cấp năm thăng lên cấp sáu. Nàng cố gắng thêm chừng nửa năm không có kết quả cuối cùng bỏ qua, mãi cho đến ngày hôm qua nàng vẫn là cấp năm."
"Không nghĩ tới Y Toa Bối Nhĩ cũng có tính cách tranh cường háo thắng như thế." Địch Áo lắc đầu: "Lâm Tái đạo sư nói không sai, đây đúng là tâm ma của nàng."
Trên đại lục số người bị đình trệ ở giai đoạn Quang Mang võ sĩ cũng không ít, Y Toa Bối Nhĩ khẳng định rất muốn đuổi theo Tuyết Ny và Tác Phỉ Á. Nhưng càng nóng lòng càng không thể nào đột phá, dừng lại ở cấp năm hơn nửa năm thời gian đúng là quá kém rồi. Với tốc độ này đừng bảo là vượt qua Tuyết Ny, cho dù so sánh với võ sĩ bình thường còn thua kém không ít, rốt cuộc Y Toa Bối Nhĩ tro tàn ý lạnh bỏ qua việc tu luyện.
"Y Toa Bối Nhĩ rất hiếu thắng, chúng ta hiểu nàng lắm." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Cho dù là trong nhóm ba người chúng ta, nàng cũng không tình nguyện làm người đứng sau cùng."
Lâm Tái đạo sư có đánh giá nào khác dành cho Y Toa Bối Nhĩ không?" Địch Áo hỏi, hắn hy vọng hiểu rõ thêm một ít, ngày sau sẽ nhờ Ngõa Tây Lý giúp Y Toa Bối Nhĩ tìm ra một con đường thích hợp với nàng.
"Thật ra Lâm Tái đạo sư vẫn có lòng tin đối với Y Toa Bối Nhĩ." Tác Phỉ Á cười nói: "Nàng nói chờ Y Toa Bối Nhĩ lịch duyệt càng ngày càng phong phú chung quy sẽ có một ngày tỉnh ngộ, bằng không Lâm Tái đạo sư làm sao sủng ái Y Toa Bối Nhĩ như vậy chứ?"
Đúng lúc này, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny cười cười cùng nhau đi về phía này.
"Địch Áo, tỉnh rồi?" Y Toa Bối Nhĩ giành chào hỏi Địch Áo trước.
"Ừ, các ngươi đang đắp người tuyết?" Địch Áo nói.
"Đúng nhaa. a, vui lắm đó, à, Địch Áo, những gã truy tung chúng ta thế nào rồi?" Y Toa Bối Nhĩ nói.
"Ta tìm biện pháp ngăn chặn bọn họ, nhưng..."
"Nhưng bọn họ vẫn đuổi theo tới?"
"Ừ." Địch Áo nói: "Nhìn ra được bọn họ không dễ dàng buông tha chuyện này đâu."
"Để ta lưu lại cho bọn họ một món lễ vật."
Y Toa Bối Nhĩ cười váng lên chạy tới chỗ người tuyết, sau đó bận rộn tay chân một phen.
Đến thời điểm ăn tối, mọi người sửa soạn vài thứ chuẩn bị lên đường, đống lửa đã được đốt cháy, chỉ cần hủy cái giường đêm qua là được, mọi người ngồi vây quanh đống lửa vừa ăn vừa trò chuyện. Y Toa Bối Nhĩ ở bên kia cuối cùng làm xong, chạy đến bên cạnh đống lửa chỉ vào mấy gã người tuyết: "Nhìn đi, ta vẽ có giống không? Ở giữa chính là Địch Áo, mặt đen chính là Lôi Mông, bên kia chính là Ca Đốn, ba người các ngươi ở đây chờ đợi bọn kia đuổi theo tới đây nhé, hì hì!"
Thì ra Y Toa Bối Nhĩ dùng tro than của đống lửa đêm qua trang điểm tướng mạo cho mấy người tuyết, Địch Áo ở giữa còn dễ nói, ít nhất cũng có mấy phần tương tự, nhưng hình tượng Lôi Mông và Ca Đốn quá khoa trương rồi. Nhất là Lôi Mông, khuôn mặt hắn đen thui, y như cái đít nồi vậy.
"Tại sao mặt của ta lại đen?" Lôi Mông cả giận nói.
"Bởi vì ở trong nhóm chúng ta chỉ có một mình ngươi da đen aa. a!" Y Toa Bối Nhĩ cười híp mắt nói: "Phải có một ít đặc thù mới dễ nhận dạng, ít nhất chúng ta phải làm cho địch nhân vừa nhìn là nhận ra ngay mới được."
"Tại sao mũi của ta lại dài như vậy?" Ca Đốn nhíu mày hỏi.
"Bởi vì ngươi luôn thích ra vẻ ngạo mạn, thích ngẩng mặt nhìn trời, dĩ nhiên mũi phải dài hơn bình thường một chút."
"Ờ, dài thì dài." Ca Đốn nhún vai nói: "Chung quy vẫn đỡ hơn cái tên vừa đen vừa xấu kia."
"Y Toa Bối Nhĩ, nhất định phải tìm điểm đặc thù đúng không?" Lôi Mông càng thêm căm tức, dù sao Y Toa Bối Nhĩ cũng là nữ tử, hắn ngại ngùng tranh chấp với Y Toa Bối Nhĩ. Nhưng Ca Đốn muốn mượn cơ hội này sỉ nhục hắn, chuyện này tuyệt đối không thể.
"Đúng nhaa. a!" -
"Ta thay đổi một cái, ngươi làm như vậy căn bản không có biểu hiện rõ tính cách của Ca Đốn." Lôi Mông chợt đứng lên sải bước đi tới chỗ người tuyết.
Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ đảo mắt nghi ngờ, lời này vừa nghe là biết có vấn đề rồi. Tất cả mọi người bắt đầu ăn uống, cả đám sắp sửa lặn lội đường xa nên phải lấp đầy bụng rồi tính tiếp. Chỉ có Ca Đốn một mực quan tâm đến người tuyết của mình, nhưng nhìn thì cứ nhìn, hắn quên mất cả việc ăn uống, ánh mắt trợn lên thật lớn, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Thật ra phương án mà Lôi Mông thay đổi rất đơn giản, kéo cái mũi Ca Đốn xuống, tìm một nhánh cây thật lớn cắm ở phía dưới...
"Đây mới đúng là Ca Đốn." Nhìn kiệt tác vừa hoàn thành của mình, Lôi Mông cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Hắn thường xuyên dùng nửa người dưới suy tư."
Đám người Tác Phỉ Á nghe thấy Lôi Mông cười như điên cuồng không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Kết quả gương mặt của các nàng đột nhiên đỏ bừng, không nói được một chữ, đồng loạt quay đầu trở lại, buồn bực ăn đồ. Ca Đốn cũng là vô cùng lúng túng đứng ngồi không yên, chỉ có Lao Lạp vẫn không hề bị ảnh hưởng, bởi vì nàng căn bản xem không hiểu.
"Các ngươi vì sao không cười?" Lôi Mông khó hiểu kêu lên, hắn cho rằng mình thiết kế ra một bức tượng tràn đầy nghệ thuật, nhưng lại không được người khác thừa nhận. Điều này làm cho hắn rất là buồn bực, trên đời quả là khó tìm tri âm mà.
"Cười cái gì mà cười." Địch Áo tức giận nói: "Lại đây ăn chút gì đi, sau đó lập tức lên đường."
Rừng rậm sau bão tuyết yên tĩnh hơn trước nhiều, mấy người Địch Áo đang đi xuyên qua rừng, bước chân dẫm lên tuyết đọng phát ra thanh âm sàn sạt êm tai. Ba ngày trôi qua không có phát hiện thân ảnh của đám truy binh, mọi người cũng tạm thời thở phào nhẹ nhỏm.
Lương khô đeo trên lưng mấy người đã sớm ăn hết rồi, cũng may ở trong rừng không thiếu thức ăn, nếu không tìm được nguồn nước cũng có thể ăn tuyết để đối phó. Tuy mùi vị chả ra gì nhưng mọi người đã quen dần nên không có ai phàn nàn về phương diện này.
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa đi tới khu trung tâm rừng rậm, bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã chứng kiến một cái lều bị vứt đi, hình thức tương tự với thứ mạo hiểm giả thường xuyên sử dụng, hiển nhiên đã từng có người đi đến nơi này.
Bỗng nhiên có tiếng dã thú gầm thét từ đàng xa truyền tới, từ mức độ mãnh liệt của thanh âm là có thể phân tích ra nhất định là một con thú rất lớn. Mọi người giật mình một cái, bất giác giảm tốc độ tiến về phía trước, dã thú trong rừng rậm rất nhiều, mỗi ngày đều có thể thấy chúng nó tranh đấu với nhau vài ba lần, để cho an toàn bọn họ đã quyết định tránh được thì cứ tránh. Sống trong rừng rậm lâu như vậy, tất cả mọi người đều hiểu một việc, đó là động vật hình thể càng nhỏ thịt càng là nhẵn nhụi ngon ngọt, cho nên không ai cảm thấy hứng thú với mấy con thể hình to lớn.
Nói đến chuyện này hình như có chút dung tục, nhưng đây đúng là vấn đề mọi người quan tâm. Nếu nói đến bốn việc ăn, mặc, ở, đi lại, bọn họ không có cách nào lựa chọn những phương diện khác, chỉ có mỗi vấn đề thức ăn là có thể làm tốt được mà thôi.
Tiếp tục tiến về phía trước một đoạn đường, Lao Lạp bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Địch Áo.
"Tại sao?" Tất cả mọi người dừng bước, chỉ cần Lao Lạp làm ra vẻ mặt này nhất định là phát hiện chuyện gì đó.
"Người..."
"Phía trước hay là phía sau?" Địch Áo nhíu mày.
Thấy Lao Lạp chỉ chỉ phía trước, tâm tình mọi người nhất thời nhẹ nhõm, vậy thì không cần phải lo lắng làm gì. Chắc là một tiểu đội mạo hiểm giả đang chiến đấu với dã thú.
Không qua bao lâu, mọi người đã đi tới vùng phụ cận, sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trong rừng tất cả không khỏi buồn cười.
Một bên là tiểu đội ba nam một nữ, nhìn vẻ mặt có vẻ khẩn trương, bên kia đang giằng co với bọn họ là một con Cự Hùng (gấu lớn) thân dài đến gần hai thước. Từ luồng hồng quang tản ra trên người con Cự Hùng cho thấy nó hiển nhiên là một con yêu thú. Dưới một cây đại thụ ở giữa hai phe có một con Tam Sắc Lộc (hươu ba màu) đang nằm rên rỉ, màu lông diễm lệ trên người nhìn rất bắt mắt. Một cái chân sau của Tam Sắc Lộc đã cong queo gấp khúc, hiển nhiên là bị cắt đứt gân rồi, bây giờ chỉ có thể nằm gục ở một chỗ vô cùng tội nghiệp, ngay cả đứng lên cũng không thể làm được.
Tam Sắc Lộc là mục tiêu các tiểu đội mạo hiểm giả thích săn bắt nhất, đối phó những loài động vật ăn cỏ không có nửa phần nguy hiểm, hơn nữa tiền lời còn rất khả quan. Vấn đề duy nhất là làm thế nào bắt được chúng nó nhưng không được phá hư da lông mà thôi.
Ca Đốn âm thầm lắc đầu bởi vì biểu hiện kỳ quái của tiểu đội mạo hiểm giả này, chỉ là một con yêu thú bình thường mà thôi, cũng không phải là Hùng vương. Cứ trực tiếp giết chết là tốt rồi, lại còn giằng co làm gì kia chứ, không có bản lãnh còn định ra ngoài mạo hiểm?
Thật ra nếu như Ca Đốn có thể suy nghĩ từ một góc độ khác sẽ không có cảm giác như vậy, không phải là mọi tiểu đội mạo hiểm giả đều có võ lực cường đại, rất nhiều người bị áp lực sinh tồn thúc đẩy không có sự lựa chọn nào khác mới gia nhập đội ngũ mạo hiểm giả. Ít nhất đây cũng coi như là một loại nghề nghiệp quang minh chính đại, tốt hơn đi làm đạo tặc nhiều.
Tình thế hiện tại đã rất rõ ràng, tiểu đội mạo hiểm giả này hiển nhiên đã nhìn trúng con Tam Sắc Lộc kia, nhưng đầu Cự Hùng có lẽ không chịu buông tha "món mỹ vị" thơm ngon này. Vì thế mới phát sinh cục diện giằng co như thế.
Dã thú cảm giác nhạy bén hơn nhân loại nhiều lắm, ngay khi mấy người kia không biết đám người Địch Áo đang tiếp cận thì đầu Cự Hùng đã quay đầu nhìn về phía Địch Áo gầm thét một tiếng, ý tứ uy hiếp hàm xúc mười phần.
Mấy người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy thân ảnh mấy người Địch Áo nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, bọn họ đuổi theo con Tam Sắc Lộc đến nơi này, rất khó khăn mới cắt đứt một chân con Tam Sắc Lộc khiến cho nó không có cách nào chạy trốn. Nhưng không ai ngờ được trong quá trình đó lại làm thức tỉnh một con Cự Hùng đang ngủ đông, dã thú ngủ đông sau khi tỉnh lại rất dễ nổi hung tính, đồng dạng ham muốn lấp đầy bụng cũng không nhỏ. Song phương không ai chịu nhượng bộ ai, rốt cuộc không bên nào dám động thủ trước, kết quả là biến thành tình trạng như bây giờ.
"Có cần hỗ trợ không?" Lôi Mông cười hì hì hô to.
Những người kia liếc mắt nhìn nhau hội ý, một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trầm giọng nói: "Bằng hữu, giúp chúng ta giết chết con gấu này. Bộ da Tam Sắc Lộc có thể phân cho các ngươi một nửa." Gã đại hán nói lên đề nghị rất công bình, con Tam Sắc Lộc này là do nhóm của hắn phát hiện trước, tự nhiên có quyền ưu tiên. Thật ra cách làm hợp lý là phân cho đám người Địch Áo một phần ba. Thế nhưng phương hướng đám người Địch Áo xuất hiện làm cho gã đại hán nhìn ra một vài vấn đề. Tựa hồ là chuẩn bị một đường đi về phía trước, tiến vào khu trung tâm rừng rậm. Bọn họ đụng phải đầu Cự Hùng rất khó đối phó ở nơi này, vậy thì yêu thú sinh sống sâu trong rừng rậm hiển nhiên lại càng lớn càng mạnh mẽ hơn nữa. Từ điểm đó có thể suy đoán ra thực lực của đám người Địch Áo tuyệt đối không thấp.
Lôi Mông nghe gã đại hán nói vậy cảm thấy rất buồn bực, rất hiếm khi hắn đổi tính giúp người xem như niềm vui một lần, tại sao lại bị người ta nghĩ rằng mình ham muốn con mồi của bọn họ? Bộ da Tam Sắc Lộc? Đừng nói một nửa, coi như là nguyên một bộ nghiêm chỉnh cũng không có một chút sức hút đối với hắn.
Dĩ nhiên Lôi Mông có thể dùng để hối lộ một trong những tỷ muội của hắn. Nhưng nếu hắn làm như vậy chắc chắn lại càng thê thảm, một bộ da tuyệt đối không đủ hối lộ hết tất cả nhóm tỷ muội. Lôi Mông từ lúc nhỏ đã dưỡng thành một thói quen rất tốt, đó là tuyệt đối không tặng lễ vật cho riêng một người, bởi vì chỉ cần tặng thiếu một người bất kỳ thì số phận trong tương lai của hắn rất khó nói.
"Thế nào? Một nửa còn chưa đủ? Bằng hữu, làm người không thể quá tham lam." Gã đại hán thấy Lôi Mông đứng ở nơi đó không lên tiếng, còn tưởng rằng Lôi Mông muốn nhận được nhiều hơn, trong lòng cảm thấy hơi mất hứng.
Lôi Mông thở dài cảm khái, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là chim se sẻ làm sao biết được ý chí của đại bàng rồi, lúc này hắn mới bất đắc dĩ nói: "Ta nói là muốn cướp con mồi của các ngươi khi nào?"
"Vậy ngươi muốn thứ gì?" Gã đại hán nghe thế lập tức biến sắc, cảnh giác nhìn sang Lôi Mông, đồng thời dời thân chắn trước mặt nữ tử trong nhóm.
Động tác này làm cho mấy người Địch Áo cũng phải mỉm cười tế nhị, thật sự là quá đả thương tâm linh con người rồi, lần này xem ra Lôi Mông đáng thương lại bị đả kích không nhỏ.
Lôi Mông bỗng nhiên có cảm giác vọng động muốn đập một phát giết chết tên này luôn cho rồi. Chẳng lẽ trên khuôn mặt hắn có viết hai chữ dâm tặc hay sao?
"Phiền ngươi mở mắt to ra xem cho kỹ, cái người đứng phía sau ngươi muốn mặt không ra mặt, mông không ra mông, ta có thể coi trọng nàng sao? Bên nhóm chúng ta tùy tiện đưa ra người nào không đẹp hơn nàng?"
"Ngươi..." Nữ tử kia nghe thế liền giận dữ đưa nửa gương mặt lộ ra sau lưng gã đại hán, chốc lát sau nàng nhìn thấy rõ dung mạo các nàng Tác Phỉ Á nhất thời giật mình ngẩn ngơ. Những người khác đều chuyển lực chú ý lên trên người Lôi Mông, không có cẩn thận quan sát mấy người Tác Phỉ Á, bây giờ nhìn kỹ lại quả nhiên có phản ứng y như nữ tử kia. Bọn họ từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy người nào đẹp như thế.
Lúc này Y Toa Bối Nhĩ giơ tay lên gõ lên đầu Lôi Mông một cái.
"Ngươi làm gì?" Lôi Mông buồn bực quay đầu nhìn Y Toa Bối Nhĩ, bản thân hắn hình như không có tội nàng mà? Nhưng chốc lát sau, Lôi Mông liền phát hiện không chỉ là Y Toa Bối Nhĩ, ngay cả Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng trợn mắt nhìn hắn.
"Các ngươi còn giảng đạo lý hay không?" Lôi Mông nói ra vẻ mạnh mẽ nhưng hai chân lại không tự chủ lui về sau một bước. Một mình Y Toa Bối Nhĩ đã khiến cho hắn nhức đầu rồi, nếu như ba nữ nhân cùng liên hiệp đối phó hắn, Lôi Mông không dám tưởng tượng hậu quả sẽ bi thảm đến mức nào nữa.
Mấy người Tác Phỉ Á hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang nơi khác không thèm nhìn Lôi Mông.
"Phân rõ phải trái với nữ nhân?" Ca Đốn buồn cười vỗ vỗ bả vai Lôi Mông: "Là ta nghe lầm hay là ngươi u mê?" Tiểu đội mạo hiểm giả ở bên kia cũng ngơ ngác nhìn tới mấy người Địch Áo bình thản đùa giỡn, bọn họ đã hiểu bản thân mình sai ở chỗ nào. Nữ tử đẹp như thế cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ dẫn đến oanh động cực lớn, không thể nào gia nhập tiểu đội mạo hiểm giả bình thường được. Những người đối diện rất có thể là đệ tử trực thuộc đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm. Chuyện này khó trách người ta không hề để ý đến Tam Sắc Lộc, đối với bọn họ bộ da kia có lẽ là đồ tốt, nhưng ở trong mắtđối phương đúng là không đáng một xu.
"Đúng thế, thật là có lỗi." Gã đại hán đỏ bừng cả mặt, sau đó chợt kinh ngạc há to miệng nói gấp: "Đây... đây là con gì?" Thì ra Miêu Tử không biết từ lúc nào đã lặng yên đi tới gần con Cự Hùng, quang dực màu xanh trên thân nó phe phẩy nhè nhẹ, thần thái nhàn nhã y như đi chơi, nhìn đối phương giống như con mồi không thể nào chạy thoát. Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần Cự Hùng có động tác chắc chắn sẽ bị Miêu Tử công kích đầu tiên.
Nhưng con Cự Hùng này to hơn Miêu Tử gấp mười mấy lần, bộ dạng nó phảng phất như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng vậy, miệng không dám gầm gừ nữa, mặt mày thất kinh từ từ lui về phía sau. Nhưng nó lùi một bước thì Miêu Tử sẽ tiến lên một bước, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách như trước. Trên thực tế chỉ cần là người lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Tử lộ ra vẻ kinh ngạc y như gã đại hán, tẩu thú làm sao có cánh? Hơn nữa còn không phải là đôi cánh bình thường, mà là quang dực (cánh phát sáng), đây chính là chủng loài trước nay chưa bao giờ nhìn thấy.
Thấy đầu Cự Hùng biểu hiện sợ hãi, mấy người Địch Áo chỉ mỉm cười lắc đầu, lấy lực lượng Miêu Tử tuyệt đối có thể giết chết Cự Hùng trong nháy mắt, nhưng nó lại không muốn động thủ, đây rõ ràng là khi dễ người mà, cứ theo đà này sợ rằng đầu Cự Hùng sẽ bị hù dọa bể mật mà chết.
"Hai tên này chơi rất vui nha!" Ca Đốn cười cười, sau đó huýt sáo lanh lảnh: "Ngươi cũng tới đi, tham dự vào luôn cho thêm náo nhiệt."
Theo sau một trận thanh âm "răng rắc" do cây cối bị đạp gãy, Hỏa Hống Thú từ trong rừng vọt ra, mặt đất ù ù rung động. Nhóm ba nam một nữ ở bên kia lại càng không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt mình, những người này rốt cuộc có lai lịch gì đây?
Miêu Tử nghĩ là Hỏa Hống Thú tới tranh giành con mồi với mình, nhất thời không trêu chọc đầu Cự Hùng nữa, hai cánh mở ra bay lên không nhanh như chớp, từ trên đầu Cự Hùng lao xuống tấn công.
Cự Hùng theo bản năng cúi thấp đầu, bốn chân co lại nằm sấp xuống đất né tránh, nhưng ngay khi Miêu Tử xẹt qua đỉnh đầu Cự Hùng, cái đuôi chùy của nó mạnh mẽ bắn ra đâm thẳng vào gáy Cự Hùng, xuyên qua cả cái đầu lao ra ngoài qua hốc mắt đối phương. Sau đó Miêu Tử vỗ cánh ở trên không trung vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp cắn vào cổ họng Cự Hùng.
Đây có lẽ đã trở thành phương thức công kích quen thuộc của Miêu Tử rồi, trước đâm sau cắn, tuyệt đối là chết không thể chết hơn được nữa.
← Ch. 347 | Ch. 349 → |