← Ch.376 | Ch.378 → |
Mấy người Địch Áo không có việc gì đứng ở phía sau tường băng nhìn Miêu Tử và Hỏa Hống Thú chiến đấu. Bọn họ đang thảo luận con nào có lực chiến đấu mạnh hơn, từ trên số lượng thì Miêu Tử chiếm cứ ưu thế, nhưng Hỏa Hống Thú cũng không tồi, đầu húc chân đá cộng thêm phóng hỏa quả thực chính là một thanh hung khí chính hiệu.
Đám người Địch Áo tạo ra động tĩnh quá lớn, tất cả mọi người quanh đó đều bị hấp dẫn, sau đó vài thân ảnh lục tục xuất hiện trên sườn núi.
"Nhìn bộ dạng hình như có người bị Tháp Nhĩ Dương vây công." Một người thiếu niên mặc bố ý (áo vải) màu xám chui ra khỏi thạch động, nhìn ra phương xa, miệng lẩm bẩm: "Thanh thế lớn như vậy, đoán chừng thương vong sẽ không nhỏ, những người này đúng là không cẩn thận."
"Phổ Lai Tư, ngươi tính làm gì?" Từ trong thạch động truyền ra một thanh âm mười phần trung khí: "Bớt quản nhàn sự đi, chúng ta vừa tới cũng bị như vậy, không có thấy người nào tới giúp chúng ta kia mà."
Thiếu niên tên là Phổ Lai Tư cười cười nói: "Ba Đặc Lai Nhĩ, ngươi không thể nghĩ như vậy, người khác làm gì là chuyện của bọn hắn, chúng ta không phải là hạng người như vậy."
"Dù sao ta vẫn không đi." Thanh âm kia có vẻ mất hứng: "Mệt mỏi cả ngày, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi, ngay cả Tháp Nhĩ Dương cũng đi gây sự. Cho dù ngươi giúp bọn hắn lần này, nhưng lần sau thì sao?"
Tiếng đàn Tháp Nhĩ Dương truyền đi rất xa, có không ít người nghe thấy động tĩnh nơi này, có người nhìn tới với vẻ hả hê, có người sinh lòng thương hại. Nhưng ngoại trừ cái tên thanh niên dẫn đường ra, không ai ngờ được đám người Địch Áo biểu hiện cực kỳ thoải mái.
Bởi vì thực lực đám người Địch Áo quá cao.
Trên thực tế, người mới tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện tuyệt đại đa số đều là Quang Mang võ sĩ, nhiệm vụ khảo hạch dĩ nhiên phải áp dụng cho thực lực Quang Mang võ sĩ. Đám người Địch Áo có tới bốn Cực Hạn võ sĩ, đối phó một đàn Tháp Nhĩ Dương hiển nhiên không hao phí bao nhiêu khí lực.
Còn nữa, những người từ các nơi ở Sư Tâm đế quốc tới Tử Vong Chi Ca học viện thụ huấn, phần lớn đều xa lạ lẫn nhau, lại không biết tính cách, thực lực, quan hệ không đủ tín nhiệm. Còn đám người Địch Áo đã chung đụng với nhau lâu rồi, bọn họ là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, những thứ khác không nói, Lôi Mông thân là Vương tộc mà không hề biểu lộ tính cách quý tộc ra ngoài, thậm chí có thể tiếp nhận các bằng hữu trêu chọc. Hắn coi trọng đám người Địch Áo đến mưc nào đã không cần phải chứng minh.
Bọn họ có thể yên tâm đưa lưng giao cho bất cứ người nào trong đoàn đội, cái loại ăn ý và tình cảm thâm hậu này có lẽ ngay cả những học viên sắp tốt nghiệp cũng không thể so sánh với bọn họ.
Khi tiếng thét của đàn Tháp Nhĩ Dương từ từ yếu ớt, có vài thân ảnh xuất hiện loáng thoáng ở vùng phụ cận, chậm rãi bước tới nơi này.
Người ở gần nhất là thiếu niên mặc bố y tên gọi là Phổ Lai Tư, từ tiếng kêu của đàn Tháp Nhĩ Dương, hắn đã nhận ra chiến đấu đang chuẩn bị kết thúc. Những học viên mới kia có thể chiến thắng nhưng khẳng định phải thương vong thảm trọng, cho nên hắn chuẩn bị đi qua dỗ dành bọn họ mấy câu.
Bởi vì hắn từng trải qua tình cảnh tương tự những đồng bạn hiện tại, lúc ấy tâm tình của hắn xuống rất thấp, thậm chí sinh ra ý niệm trốn khỏi Tử Vong Chi Ca học viện trong đầu. Sau đó một niên trưởng (đàn anh) xuất hiện an ủi mấy câu, hắn mới nổi lên lòng tin học tiếp.
Từ từ trải qua vài lần vấp ngã, hắn mới chân chính thành thục, biết được Tử Vong Chi Ca học viện tàn khốc như thế nào, cũng biết được giá trị của phẩm chất con người.
Dĩ nhiên hắn không muốn được người ta khen một câu tốt bụng, bởi vì người tốt không sống lâu. Hắn chỉ hi vọng những người tiếp nhận trợ giúp có thể giống hắn, sau này chủ động trợ giúp tân sinh mới vào, điều này không mất bao nhiêu khí lực, cũng không cần hắn giao ra cái gì, chỉ là mấy câu nói đơn giản mà thôi.
Đến gần sườn núi, vẻ do dự Phổ Lai Tư càng lúc càng đậm, hắn thấy được thi thể Tháp Nhĩ Dương chất thành đống, những học viên mới đang ngồi trên sườn núi chuyện trò vui vẻ. Tựa hồ những con Tháp Nhĩ Dương chết kia không có nửa điểm quan hệ với bọn họ.
"Này, các ngươi khỏe." Để tránh hiểu lầm, Phổ Lai Tư đứng ở xa lên tiếng chào hỏi.
"Ngươi khỏe." Địch Áo đáp lại.
Phổ Lai Tư vừa đi vừa cẩn thận quan sát, mấy nam học viên còn dễ nói, mấy nữ học viên càng nhìn càng thấy thoải mái, ngoại trừ bộ dạng xinh đẹp xuất chúng, ăn mặc cũng vô cùng bắt mắt, thoạt nhìn không giống như con nhà bình dân.
Phổ Lai Tư càng thêm do dự, hắn có cảm giác hình như mình bỏ qua cái gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
"Ngươi vừa gõ đầu của ta?" Một gã nam học viên thân hình cao lớn tức giận kêu lên.
"Ngại quá, thói quen, hì hì." Một nữ học viên mặc y phục trắng mặt mày hớn hở trả lời.
"Đây không phải là một thói quen tốt, Y Toa Bối Nhĩ." Một nam học viên khác thản nhiên nói: "Sau này sẽ có một ngày ngươi không đánh được Lôi Mông nữa, ngươi sẽ hoài niệm hắn."
Phổ Lai Tư đột nhiên tỉnh ngộ, vì sao nam nữ ở chung một chỗ? Chẳng lẽ bọn họ ở chung một khu vực? Điên rồi, tại sao đạo sư học viện có thể an bài như vậy?
"Ta là hàng xóm của các ngươi, khu năm mươi." Phổ Lai Tư tận lực làm cho nụ cười của mình hiền hòa hơn.
"Khu năm mươi? Vậy nơi ở của chúng ta là..." Địch Áo hỏi.
"Các ngươi ở khu năm mươi mốt." Phổ Lai Tư nói.
"Không có lầm chứ?" Địch Áo kinh ngạc hỏi lại.
"Địch Áo, vì sao?" Tác Phỉ Á ân cần hỏi han.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Địch Áo đã tỉnh lại, chỉ là một trùng hợp thôi, nhưng trùng hợp này làm cho người ta dở khóc dở cười.
"Khu vực năm mươi mốt không phải là địa phương tốt." Một người nữa đến gần cợt nhả nói chen vào, tầm mắt của hắn chuyển qua trên người các nàng Tác Phỉ Á không chút cố kỵ. Một lúc lâu sau mới quyến luyến không rời dời tầm mắt sang chỗ khác: "Nói rõ cho các ngươi biết, khu năm mươi mốt là địa phương ác ma nguyền rủa, hắc hắc, học viên tu luyện ở chỗ này cơ hồ không có ai an toàn tốt nghiệp. Đúng rồi, mấy tên chủ nhân khu năm mươi mốt trước kia vừa chết một tháng trước không thể giải thích nổi." :
"Đạt Nhĩ Sâm, không nên cố ý hù dọa người mới." Phổ Lai Tư cau mày nói: "Cái gì mà ác ma nguyền rủa? Vì sao ta chưa nghe nói qua? Còn nữa, đám người Uyên Cáp Lợi không phải là chết không giải thích được, mà là vận khí không tốt lắm nên rút trúng nhiệm vụ khó khăn."
"Ngươi chưa nghe nói qua sao?" Học viên tên là Đạt Nhĩ Sâm cười cười quái dị.
"Không có." Phổ Lai Tư nói như chém đinh chặt sắt.
"Phổ Lai Tư, ngươi, cái tên này lại đi ra ngoài giả bộ làm người tốt rồi." Đạt Nhĩ Sâm cười lạnh lắc đầu, sau đó chuyển tầm mắt lên chiến trường: "Không tệ, các ngươi làm không tệ. Đúng rồi, đầu Hỏa Hống Thú kia có bán hay không?"
"Không bán." Ca Đốn nói.
"Tiểu tử, đừng vội trả lời ta, qua vài ngày rồi hãy nói sau." Đạt Nhĩ Sâm cười cười: "Trong Tử Vong Chi Ca học viện ẩn núp nguy hiểm cỡ nào, các ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Sau này gặp phải chuyện cần người trợ giúp thì có thể tới tìm ta, ừ, ta ở khu bốn mươi chín, coi như là hàng xóm của các ngươi."
"Gọi ai là tiểu tử?" Ca Đốn lạnh lùng nói. Chẳng qua là hắn không rõ ràng học viên ẩu đấu lẫn nhau trong học viện có bị trừng phạt hay không. Nên hắn tạm thời nhẫn nại, nếu đổi thành địa phương khác, có lẽ một đạo Liệt Diễm Trảm đã sớm bay qua rồi.
"Tức giận? Hắc hắc." Tính tình Đạt Nhĩ Sâm có lẽ không tệ lắm, không có ý định chấp nhặt với Ca Đốn, tiếp tục nói: "Có cá tính, ta thích, thế nhưng ta chân thành hi vọng ngươi có thể giữ vững cá tính của mình, đừng khóc đó, sinh hoạt trong Tử Vong Chi Ca học viện chủ yếu phải xem thực lực của bản thân. Muốn dựa vào yêu thú biến dị bảo vệ ngươi, không có khả năng đâu!"
"Cảm ơn nhắc nhở của ngươi, ngươi có thể đi." Lôi Mông lười biếng nói. Thật ra hắn đã âm thầm vạch kế hoạch, trong thời gian học tập ở chỗ này hoạt động tay chân một chút, sau đó cố ý gây chuyện với nhóm học viên mấy lần, càng lớn càng tốt. Chờ cho Hoắc Phu Mạn đại đế nghe thấy tin tức này sẽ cho rằng hắn không hợp với học viên bình dân, sau đó sẽ gọi hắn trở lại đế đô.
Nếu như kế hoạch đã có thì phải lặng lẽ bắt tay vào chuẩn bị, vừa mới tới học viện đã gây chuyện hình như quá lộ liễu. Không thể nào gạt được Hoắc Phu Mạn đại đế.
Tên tiểu tử trước mắt nói năng lỗ mãng, cố ý uy hiếp bọn họ đã bị Lôi Mông khóa làm mục tiêu, "chờ lão tử có cơ hội sẽ tìm ngươi chơi một trận ra trò, hắc hắc."
"Xem ra ta không được hoan nghênh lắm, nhưng không sao. Không bao lâu nữa, ta tin rằng chúng ta sẽ gặp lại."
Đạt Nhĩ Sâm cười cười nói, rồi lập tức xoay người rời đi.
Phổ Lai Tư nhìn bóng lưng Đạt Nhĩ Sâm, nhíu mày nghĩ ngợi. Đợi đến lúc Đạt Nhĩ Sâm đi xa mới tìm từ nhẹ giọng nói: "Các ngươi tận lực không nên lui tới cùng hắn, biết không?"
Địch Áo đã đoán được đối phương muốn nói gì.
"Ha hả, không thành vấn đề, mọi việc chú ý hơn một chút là được rồi." Nơi này còn có những người khác, Phổ Lai Tư không thể nói quá rõ ràng. Về phần đám người Địch Áo có thể hiểu tới trình độ nào thì không quan hệ gì tới hắn.
← Ch. 376 | Ch. 378 → |