← Ch.385 | Ch.387 → |
Từ cái tên của hai loại yêu thú là có thể phân tích ra một nhiệm vụ có độ khó tương đối lớn, nội dung ghi lại rất tường tận. Mật Lâm cự viên có trí tuệ cực cao, thậm chí có thể bắt chước đủ loại động tác của nhân loại, thân cao thể rộng, di chuyển nhanh như gió. Để cho người ta đau đầu nhất là chúng nó có thể sử dụng Địa hệ nguyên lực tiến hành công kích.
Thạch Kê là một loại yêu thú rất yếu, dưới cổ có mọc ra trường linh bóng loáng diễm lệ, lúc tức giận có thể tự động bắn ra y như vũ khí. Nhưng sau khi rời khỏi thân thể, trường linh sẽ mất đi vẻ đẹp sáng bóng vốn có, cho nên muốn thu thập được cọng lông đầy đủ thì phải đánh chết Thạch Kê trước khi nó kịp phản ứng. Sau đó mới nhổ trường linh tận gốc, làm như cọng lông mới giữ vững độg sáng và vẻ đẹp như cũ, độ khó chính là ở điểm này. Thạch Kê có thể bay lượn, hai mắt nhanh nhạy, muốn né tránh cảm giác của loại yêu thú này không phải là chuyện dễ dàng. May là Thạch Kê không có thủ đoạn công kích mạnh mẽ, chỉ cần cẩn thận một chút là Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ có thể ứng phó được rồi, không thể nào gặp nguy hiểm được.
Thật ra Địch Áo vẫn có thể làm như trước kia, ví như tự mình đi giết chết Mật Lâm cự viên, lợi dụng ưu thế tốc độ thì hắn hoàn toàn có hi vọng làm được chuyện này, trong lúc đó những người khác cùng đi đối phó Thạch Kê. Nhưng làm như vậy thì Địch Áo cảm thấy không ổn lắm, học viện sở dĩ an bài nhiệm vụ lần này hiển nhiên đã sớm nghĩ đến tình hình như thế. Nếu như Địch Áo thật sự làm vậy sẽ khiến cho các nàng Tác Phỉ Á bị người trong học viện xem thường. Huống chi Ca Đốn và Lôi Mông cũng không thể đáp ứng, đồng dạng là nam nhân, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Địch Áo lần nào cũng đảm nhiệm hết mọi khó khăn chứ?
Tác Phỉ Á nghiêm túc gật đầu, sau đó vừa cười vừa liếc sang Địch Áo: "Ta từng nghe nói về loài Thạch Kê này, cũng không tính là khó đối phó, chàng không cần lo lắng cho chúng ta."
"Đúng đó, nếu không làm gì cả, ta và Tác Phỉ Á còn không bằng ở lại Phỉ Tể công quốc cho rồi, nơi đó không phải là an toàn hơn sao?" Y Toa Bối Nhĩ cũng nói chen vào phụ họa.
Ca Đốn vỗ vỗ bả vai Địch Áo, nói nhỏ: "Dù sao lần này ngươi đừng mong tự mình chạy đi."
"Còn ta nữa." Lôi Mông ở một bên thản nhiên nói.
"Thật sự nếu không hoạt động một chút, ta cũng hoài nghi mình đã gỉ sét cả rồi." Tuyết Ny đã mở miệng.
Địch Áo nhìn lướt qua một vòng, phát hiện mọi người đã đạt thành nhất trí. Cho dù hắn phản đối cũng không làm nên chuyện gì, suy nghĩ thêm một lát, Địch Áo mở miệng nói: "Để Lao Lạp đi cùng các ngươi."
"Không thành vấn đề." Tác Phỉ Á hớn hở đáp ứng, tất cả mọi người đã được chứng kiến lực phá hoại của Lao Lạp rồi, làm thế xem như nhiều hơn một tầng bảo đảm. Tác Phỉ Á không muốn để cho Lao Lạp hỗ trợ đối phó Thạch Kê, nhưng trong rừng rậm lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm khó đoán trước. Tác Phỉ Á không có tự đại đến mức cho rằng mình có thể ứng phó tất cả tình huống đột ngột phát sinh. Đến lúc đó, Lao Lạp lớn lên trong rừng rậm dĩ nhiên sẽ phát huy công dụng rất lớn.
"Các ngươi đã đồng ý cả rồi, ta đây trở về hồi báo cho đạo sư." Tư Thản Bố Nặc cười nói.
Thằng ngốc Ước Sắt Phu kia không biết thân phận Lôi Mông, nhưng hắn đã nghe ra một ít đầu mối. Tâm trí Tư Thản Bố Nặc không giống như vẻ bề ngoài thật thà. Hắn biết rõ giao thiệp với loại người này cố ý xu nịnh chỉ dẫn đến hiệu quả trái ngược, giữ vững được hình tượng bây giờ đã rất khó khăn rồi. Nếu không thể trở thành bằng hữu, ít nhất cũng không phải là địch nhân.
"Chẳng lẽ chúng ta còn có khả năng lựa chọn?" Địch Áo cảm thấy kỳ quái với lời Tư Thản Bố Nặc vừa nói. Nếu như mỗi một học viên đều có thể cò kè mặc cả, chỉ sợ Tử Vong Chi Ca học viện đã giải thể từ lâu rồi.
"Trước kia hiển nhiên là không được, ta đoán có lẽ là do bồi bổ lại sự kiện kia. Ta xin phép thanh minh một lần nữa, học viện không bao giờ cầm tính mạng của bất kỳ một học viên nào ra đùa giỡn, xuất hiện yêu thú tiến hóa hai lần chỉ thuần túy là chuyện ngoài ý muốn." Nói đến vấn đề danh dự học viện, Tư Thản Bố Nặc lập tức ra vẻ trịnh trọng.
Địch Áo gật đầu, coi như là tiếp nhận đối phương giải thích. Thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy Tư Thản Bố Nặc hơi khuyếch đại, cái gì gọi là không cầm tính mạng học viên ra đùa giỡn? Tỉ lệ đào thải kinh khủng như thế đã nói rõ vấn đề rồi. Dĩ nhiên Địch Áo không nghĩ là cách làm của Tử Vong Chi Ca học viện sai lầm. Trên đời này không bao giờ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nghĩ được cái gì, đầu tiên phải giao ra một ít đồ vật mới có thể nhận lấy thu hoạch đáng được hưởng. Mặc dù hình thức nhóm võ sĩ bình dân trả giá tương đối khác, thế nhưng đây là việc hai bên cùng tình nguyện. Địch Áo không có lý do gì, cũng không có tư cách bàn luận vào chuyện này. Nói thật ra, hắn cũng chỉ cần một hoàn cảnh công bình, không có ai ở bên quơ tay múa chân là tốt rồi.
Sau khi Tư Thản Bố Nặc rời đi, đám người Địch Áo bắt đầu công tác chuẩn bị, nhất là Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ. Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, trong lòng các nàng khó tránh khỏi kích động, không thể không thừa nhận chế độ do Tử Vong Chi Ca học viện đặt ra rất dễ kích thích nhiệt tình trong lòng các học viên. Hẳn là trên đời này có rất nhiều người chán ghét chiến tranh, nhưng không có ai phản đối bắt giết yêu thú, hơn nữa đây chính là một cơ hội để chứng minh bản thân.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Địch Áo chia ra hai hướng dựa theo phương vị đã được hướng dẫn bước đi. Tâm thái mọi người không giống nhau, Địch Áo đang rất lo lắng, nhưng các nàng Tác Phỉ Á lại có mấy phần hưng phấn. Lao Lạp là người duy nhất giữ vững bình tĩnh, dù sao Địch Áo bảo nàng làm gì, nàng cũng sẽ đi làm không hề do dự. Về phần hậu quả chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ vốn ít ỏi của nàng.
Đến gần buổi trưa, đám người Địch Áo đi tới khu vực Mật Lâm cự viên sinh sống, đó là một sơn cốc bên cạnh vực sâu không đáy. :
Chung quanh sơn cốc trải rộng từng dãy cây Diệp Sam cao lớn, xuyên thấu qua khe hở giữa các cành cây, đám người Địch Áo có thể nhìn thấy có một đống thân ảnh màu xám đen đang di chuyển nhanh nhẹn trong rừng.
"Trời đất, hình như số lượng không ít." Lôi Mông nhíu mày lẩm bẩm, lúc phát sinh chiến đấu hắn sẽ có trách nhiệm bảo vệ Ca Đốn và Tuyết Ny an toàn. Số lượng Cự Viên càng nhiều thì áp lực của hắn lại càng lớn.
"Địch Áo, có nên dẫn một con tới đây trước không?" Ca Đốn ở một bên nghĩ kế.
Địch Áo cẩn thận quan sát một hồi, lắc đầu nói: "Ta làm không được, đoán chừng dẫn một con sẽ kéo theo một đám."
"Vậy thì quên đi." Lúc này trong rừng bỗng nhiên vang lên từng đợt gào thét rõ to, hai con Cự Viên không biết tại sao đánh nhau. Bởi vì khoảng cách rất xa, còn có cây rừng dày đặc ngăn cản tầm mắt, mấy người Địch Áo không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng từ thanh âm cây cối gãy rụng để phán đoán, lực lượng của loài Mật Lâm cự viên này không thể khinh thường.
Mấy người liếc nhau hội ý rồi cẩn thận bước tới, đây đúng lúc là một cơ hội tiếp cận tốt, không cần phải lo lắng bị phát hiện.
Khi khoảng cách gần hơn, đám người Địch Áo mới phát hiện loài Cự Viên này thân cao hơn hai thước, cánh tay thô to hơn bắp đùi người bình thường. Phương thức Cự Viên đánh nhau rất đơn giản, căn bản không có động tác tránh né, ngươi đập đầu ta đập một cái, như vậy ta cũng đấm lại một quả, thỉnh thoảng Cự Viên vung quyền đánh vào cây đại thụ sẽ lập tức nghe thấy thanh âm gãy đổ ầm ầm.
Đám người Địch Áo càng xem càng kinh hãi, loài Cự Viên này có năng lực phòng ngự quá mức xuất sắc rồi, trong nháy mắt mỗi đầu Cự Viên bị đánh mấy mươi lần, đòn công kích nào cũng đủ đánh gãy đại thụ, thế mà nhìn qua lại không thể mang đến bất cứ thương tổn gì cho nó, nhiều lắm chỉ lảo đảo vài cái rồi thôi.
Địch Áo âm thầm đánh giá cẩn thận, sợ rằng chỉ có Lôi Quang Phong Nhận mới có thể xúc phạm được mấy tên gia hỏa da dày thịt béo này. Về phần Phong Nhận bình thường trừ phi công kích vào mắt, nếu không hẳn là không có một chút tác dụng.
Lúc này hai con Cự Viên chiến đấu bắt đầu kịch liệt, trong lúc đó mấy con Cự Viên khác đang ngồi trên cây đại thụ ra sức gào thét cổ vũ.
"Ầm" một tiếng, một con Cự Viên giơ hai cánh tay lên cao, nhưng không đánh vào đầu đối thủ, mà hung hăng nện thẳng xuống đất. Theo động tác của nó, mặt đất phía dưới con Cự Viên kia đột nhiên nổ tung, vô số cát đá từ dưới đâm lên. Con Cự Viên bị công kích bất ngờ không kịp phản ứng nên bị lực đạo cường đại đánh bay lên giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống đất, thân thể mấy trăm ký va chạm quá mạnh khiến cho đại địa cũng run rẩy lên từng đợt. Con Cự Viên đó hiển nhiên bị thương không nhẹ, nằm ngây đơ trên mặt đất nỗ lực mấy lần cũng không thể thành công đứng lên.
Đầu Cự Viên thắng lợi đứng thẳng thân lên, dùng hai tay nện mạnh vào ngực của mình vừa há to miệng gầm thét rung trời.
Trong lòng mấy người Địch Áo âm thầm rùng mình một cái, cái loại lực lượng làm cho mặt đất nổ tung này không thể nghi ngờ đã cường đại đến trình độ kinh khủng. Nếu không con Cự Viên da dày hơn trâu kia không thể nào ngã xuống là không thể đứng lên nổi.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |