← Ch.406 | Ch.408 → |
Thật ra không trách Ca Đốn phản ứng lớn như vậy, dọc theo con đường lịch lãm này, mọi người gặp phải mấy lần nguy hiểm, lần nào cũng là do Địch Áo gánh vác. Ca Đốn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, nguyên nhân chính là vì sĩ diện, cũng là vì biểu hiện vị trí của hắn ở trong tiểu đội.
Nếu đổi thành để cho Lôi Mông đi mạo nguy hiểm, có lẽ Ca Đốn sẽ nghĩ giống Địch Áo, có hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không sao, chỉ cần bằng hữu bên cạnh mình bình yên vô sự là tốt rồi.
Vì bảo đảm không có sai lầm, mấy người cố ý chạy ra bãi đất trống đào mấy cái động thí nghiệm một phen, kết quả là hoàn toàn có thể làm được. Ngọn lửa không có cách nào xâm nhập vào trong hang động, nhưng làn khói dày đặc tản mát ra lại có thể. Nhất là dưới tình huống Tác Phỉ Á và Tuyết Ny thả ra Băng Vụ, đám cỏ khô bốc cháy tuôn khói mù mịt bốn phía.
Ca Đốn không có sử dụng Hỏa Thịnh Yến, bởi vì làm thế đám cỏ khô sẽ cháy thành tro bụi trong nháy mắt, làm gì còn có khói để thổi. Hắn chỉ dùng Chân Hồng Chi Vũ là đủ rồi, chỉ có điều nguy hiểm sẽ lớn hơn một chút. Bởi vì Chân Hồng Chi Vũ không có chức năng phòng ngự như Hỏa Thịnh Yến, đến lúc đó còn phải tùy thời đề phòng Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đánh lén.
"Xem tình hình hẳn là không thành vấn đề." Địch Áo mỉm cười nói, ánh mắt lơ đãng nhìn tới đỉnh núi bên trái, nhưng nơi đó không có gì cả. Địch Áo âm thầm nhíu mày, rốt cuộc là ảo giác của mình hay là ở nơi đó có người thực lực cao hơn mình quá nhiều?
Trong núi rừng, một người trung niên vốn đứng trên tàng cây nhìn tới nhóm người Địch Áo, lúc này đã nhảy xuống đất.
"Tên tiểu tử kia rất nhạy cảm nha!" Người trung niên da dẻ bệnh hoạn lắc đầu than thở: "May là không bị phát hiện, nếu không cái mặt già này vứt đi được rồi."
"Nói thật ra chắc gì ngươi không bị phát hiện." Một người khác cười cười nói: "Nói đi nói lại thì bọn họ nghĩ ra biện pháp kia cũng không phải tệ."
"Bây giờ nói chuyện này còn hơi sớm, kế hoạch chu toàn thế nào cũng sẽ xuất hiện sơ hở, khác nhau ở chỗ có thể kịp thời bù đắp hay không." Người trung niên kia thản nhiên nói.
Mấy ngày kế tiếp, đám người Địch Áo vẫn cố gắng chuẩn bị đầy đủ, mặc dù phương án đã định xong nhưng mọi người cần phải điều chỉnh tinh thần và thân thể của mình đến trạng thái tốt nhất. Cho nên bọn họ giảm bớt tu luyện, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn.
Một buổi trưa ngày nọ, Phổ Lai Tư từ bên ngoài mừng rỡ hô hoán truyền vào: "Địch Áo, Địch Áo, mau ra đây."
Nghe thấy Phổ Lai Tư gọi, tại Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông đang ngủ trong lều cỏ tung mền chạy ra, các nàng Tác Phỉ Á ở bên kia cũng bị kinh động.
Các bạn cùng phòng của Phổ Lai Tư đều ở bên ngoài, bọn họ đứng vòng quanh cửa thạch động che kín lối đi. Địch Áo nhận ra người ngoài cùng bên trái, dĩ nhiên là Thương Nam, cái tên bên cạnh có thể là bằng hữu Thương Nam.
"Địch Áo, ta tới giới thiệu cho ngươi, hai vị này là niên trưởng của chúng ta. Đây là Thương Nam ở khu mười một bộ cao cấp, đây là Kỳ Hàn." Phổ Lai Tư giới thiệu tràn đầy hưng phấn: "Thương Nam niên trưởng, đây chính là Địch Áo từ đã nói với ngươi, tên này là Lôi Mông, tên này là Ca Đốn."
"Các ngươi khỏe." Thương Nam gật đầu chào đám người Địch Áo.
"Các ngươi khỏe." Địch Áo đáp lại, hắn rất là kỳ quái trong lòng, mặc dù sớm biết Thương Nam sẽ kiếm cớ tiếp xúc với bọn họ, nhưng ngênh ngang tìm tới như vậy sẽ làm cho người ta chú ý. Rốt cuộc Thương Nam định làm gì đây?
"Thương Nam niên trưởng, nhóm của Địch Áo rất lợi hại đó." Phổ Lai Tư nói: "Bọn họ tiến vào học viện chưa tới bốn tháng đã liên tục hoàn thành mấy nhiệm vụ khó khăn."
"À?"
"Ta không có nói dối nửa câu." Phổ Lai Tư nói: "Đám người Địch Áo tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất là mang về trứng Hỏa Long Tích Dịch, sau đó chính là Mật Lâm cự viên. Tháng thứ ba học viện để cho bọn họ đi săn Băng Diễm Hổ, độ khó của nhiệm vụ nhảy một bước kinh người. Vì thế ngươi bảo ta tìm một vài tân sinh có thực lực cường đại, ta lập tức nghĩ đến bọn họ."
Nghe thấy Phổ Lai Tư nói, Kỳ Hàn đứng bên cạnh Thương Nam lộ ra khỏi thần sắc kinh ngạc, hắn cũng từ tân sinh mà ra. Cái loại độ khó gần như kéo thẳng lên thế này khiến cho hắn không thể nào hiểu nổi. Chỉ có hai khả năng, một là ban đầu học viện đánh giá thực lực đám người Địch Áo thấp nghiêm trọng, hoặc là đám người Địch Áo tiến bộ cực nhanh, tạo thành quan hệ trực tiếp tới nhiệm vụ lần sau.
Chốc lát sau, Kỳ Hàn thấy Tác Phỉ Á ở sau đi tới thì kinh hãi lần nữa: "Vì sao nơi này có nữ tử?"
"Là như thế này." Phổ Lai Tư mỉm cười giải thích: "Nhóm Địch Áo vốn là bằng hữu cùng nhau đến Tử Vong Chi Ca học viện. Cho nên học viện không tách ra bọn họ, mà phân bọn họ vào chung một khu."
"Vậy cũng hơi..." Kỳ Hàn ngập ngừng một chút, đột nhiên hỏi: "Nơi này là khu bao nhiêu?"
Phổ Lai Tư không muốn trả lời vấn đề này, một người bạn bên cạnh hắn nói: "Khu năm mươi mốt."
"Ồ? Khu năm mươi mốt? Ta không nghe lầm chứ?"
"Khu năm mươi mốt thì thế nào?" Thương Nam thấy lạ nên hỏi ngược lại.
"Thương Nam, đây chính là khu năm mươi mốt đại danh đỉnh đỉnh, ngươi u mê rồi hả? Hay là thật sự không biết?" Kỳ Hàn kêu lên, vẻ lộ vẻ cực kỳ khoa trương.
"Không biết."
"Phục ngươi." Kỳ Hàn bất đắc dĩ, chậm rãi nói: "Còn nhớ hay không, khi San Đóa Lạp tìm đến chúng ta nói gần đây có một vài tân sinh hỏi thăm Ba Nhĩ Khắc Cự Thử. Nàng nhờ vả chúng ta không nên nói chuyện có liên quan đến Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, ngươi lúc ấy không đáp ứng?"
"Ta đáp ứng là bởi vì ta quả thật không biết." Thương Nam nói: "Có quan hệ gì tới khu năm mươi mốt?"
"Thương Nam lão ca, San Đóa Lạp kiêu ngạo như vậy, người ta lại chủ động đến phòng chúng ta, nói chuyện phiếm cùng chúng ta, chính là vì bọn người kia đắc tội đệ đệ của nàng, Đạt Nhĩ Sâm đó." Kỳ Hàn nói: "Bình thời cho dù ngươi muốn lấy lòng nàng, nàng sẽ phản ứng tới ngươi không?"
"Ta tại sao phải đi lấy lòng nàng?" Thương Nam hỏi.
Kỳ Hàn dừng lại chốc lát, thở dài vô cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, ngươi thắng. Ý của ta là ngươi còn muốn để cho bọn họ trợ giúp ngươi hả? Quên đi, chúng ta nên đi tìm những người khác, bọn họ đắc tội Đạt Nhĩ Sâm cũng là gián tiếp đắc tội San Đóa Lạp. Ngươi cho là bọn họ có thể ở lại nơi này bao lâu?"
"Học viên mới tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện đã đắc tội với bộ cao cấp, quả thật là không có lý trí." Thương Nam cười cười nói.
"Đâu chỉ là không quá lý trí?" Kỳ Hàn kêu lên: "Căn bản là muốn chết."
"Nhưng mà ta nhìn bọn họ rất thuận mắt." Thương Nam thản nhiên nói: "Cô nàng San Đóa Lạp kia lại khiến ta cảm thấy không thoải mái."
"Ngươi..." Kỳ Hàn ngây dại: "Ngươi điên rồi?"
"Không phải là bản thân ngươi cũng rất chán ghét San Đóa Lạp sao?" Thương Nam nói: "Ta nhớ rằng ngươi đã nói chung quy sẽ có một ngày làm cho San Đóa Lạp phải quỳ xuống liếm ngón chân của ngươi."
"Ồ?" Một trận xôn xao nổi lên.
Đám bạn Phổ Lai Tư ồ lên kinh ngạc, nếu như học viên Tử Vong Chi Ca học viện tạo thành một vòng tròn quan hệ. San Đóa Lạp tuyệt đối là một vòng tròn mạnh mẽ nhất, Kỳ Hàn lại dám nói ra lời như thế, một khi lan truyền ra ngoài nhất định sẽ phát sinh đại sự.
Kỳ Hàn lập tức biến thành một pho tượng, hai mắt vô hồn không có tiêu điểm, sắc mặt tái nhợt, thậm chí có thể từng tia máu từ từ hiện lên, thân thể của hắn cứng ngắc triệt để chết lặng. Nhưng có nhiều thứ hắn không thể nào khống chế, ví như mồ hôi lạnh tràn ra ướt nhẹp mái tóc, sau đó chậm rãi chảy xuôi theo gương mặt nhỏ xuống đất.
Một lúc lâu sau, Kỳ Hàn mới giật mình chuyển tầm mắt lên trên người Thương Nam, dùng thanh âm khóc nức nở nói: "Thương Nam lão ca, cho dù ngươi muốn vạch mặt với San Đóa Lạp cũng không cần phải chơi ta như vậy chứ?"
"Không phải là ngươi nói sao?" Thương Nam làm như rất quan tâm vấn đề này.
"Đúng là ta nói, nhưng khi đó là chúng ta nói sau lưng mà, làm sao sinh chuyện được?" Kỳ Hàn kêu lên.
"Hi vọng San Đóa Lạp cũng nghĩ như vậy."
Lúc này Kỳ Hàn hoàn toàn không nói thành lời, San Đóa Lạp sẽ làm gì? Đó là chuyện không cần phí sức phỏng đoán, hắn xong đời rồi, hoặc là San Đóa Lạp phải xuôi tay trước.
"Ta hỏi này, các ngươi chạy đến chỗ chúng ta làm gì?" Lôi Mông thật sự không nhịn được nữa.
"Là như thế này." Thương Nam nói: "Ta có một đệ đệ mới vừa tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện, ha hả, các ngươi có thể không hiểu rõ lắm, cuộc sống nơi này không dễ chịu đựng. Trong phạm vi nhất định, ta hi vọng các ngươi có thể giúp đệ đệ của ta một tay, để cho con đường của hắn đi thuận lợi hơn một chút."
Đám người Lôi Mông trợn mắt nhìn nhau, Địch Áo thì thở ra một hơi, lý do này coi như là khá lắm rồi. Đệ đệ theo lời Thương Nam hẳn là người Mạc Lâm trưởng lão gần đây vừa an bài tiến vào.
"Dĩ nhiên trợ giúp này phải là hai bên cùng có lợi." Thương Nam nói: "Nếu các ngươi gặp phải khó khăn có thể tùy thời đến khu mười một bộ cao cấp tìm ta. Chỉ cần không vi phạm quy định của học viện, ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt."
Phổ Lai Tư ở một bên nhíu mày suy nghĩ, so với các học viên khác, hắn coi như là hiểu rõ tình cảnh của đám người Địch Áo nhất. Bây giờ đột nhiên có một trợ lực từ trên trời giáng xuống, cho dù là thằng ngốc cũng không thể nào cự tuyệt.
"Trợ giúp theo lời ngươi nói là chỉ cái gì?" Lôi Mông nói: "Theo ta được biết, hình như học viện không cho phép học viên các khu hợp tác hoàn thành nhiệm vụ. Nếu để cho đám đạo sư học viện phát hiện sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"À, vấn đề này hả? Bởi vì làm như thế khi đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện cũng không còn ý nghĩa." Thương Nam cười nói: "Việc ta làm chính là hướng dẫn, ví như ... Phổ Lai Tư, lúc nãy ngươi nói cho ta biết đám người Địch Áo định đi tiêu diệt Ba Nhĩ Khắc Cự Thử?"
"Đúng vậy." Phổ Lai Tư nói, vốn hắn nghĩ không ra có phải là bản thân mình từng nhắc đến chuyện này hay không. Nhưng Thương Nam và Địch Áo căn bản chưa có cơ hội tiếp xúc, nhưng hắn lịa biết Địch Áo tiếp nhận nhiệm vụ đó, vì vậy chỉ có thể biết được từ trong miệng hắn mà thôi.
"Ta có thể giúp các ngươi điều tra tin tức có liên quan đến Ba Nhĩ Khắc Cự Thử." Thương Nam nói: "Đã hiểu chưa? Các ngươi không cần thiết lãng phí học phần, hơn nữa ta sẽ tận lực điều tra cặn kẽ từng đặc thù của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, tất cả ưu thế và nhược điểm của chúng nó. Còn có thể cho các ngươi vài đề nghị, tin tưởng ta đi, giá trị những thứ này khẳng định vượt xa tin tức các ngươi dùng học phần trao đổi."
"Nghe qua hình như không tệ." Lôi Mông lẩm bẩm.
"Dĩ nhiên." Thương Nam nói: "Có thể hiểu rõ mỗi một loại địch nhân, rồi hiểu rõ bản thân mình có cái gì sẽ gia tăng cơ hội sống sót của các ngươi lên rất cao."
"Nhưng ta không hiểu." Lôi Mông nói: "Ngươi có thể tự mình đi giúp đệ đệ, tại sao lại tìm chúng ta?"
"Bởi vì ta đã là Cực Hạn võ sĩ cấp bảy." Thương Nam nói: "Nếu lại đột phá ta sẽ tiến vào bộ cực hạn, khi đó ta không thể tự do giống như hiện tại."
"Có ý gì? Tiến vào bộ cực hạn thì không thể đi ra ngoài?" Lôi Mông hỏi.
"Trừ phi ta có thể thành công tốt nghiệp." Thương Nam nói.
"Như vậy hả? Đối với chúng ta như vậy là không công bình." Lôi Mông kêu lên: "Chúng ta vẫn tiếp tục trợ giúp đệ đệ của ngươi, nhưng khi chúng ta cần ngươi trợ giúp, ngươi đã tiến vào bộ cực hạn rồi, chúng ta tìm ngươi thế nào?"
"Có lẽ, ha hả, đột phá bình cảnh hiện tại cũng không phải là dễ dàng như vậy, có lẽ ta sẽ dùng thời gian mấy năm mới có khả năng trở thành Cực Hạn võ sĩ cấp tám." Thương Nam cứng họng luôn rồi, phải dùng ánh mắt cầu trợ nhìn sang Địch Áo. Trên thực tế, những lý do trước đó là hắn muốn sáng tạo ra một cơ hội tiếp xúc hợp lý với đám người Địch Áo, quá trình chuẩn bị vốn không đầy đủ. Thế mà Lôi Mông hôm nay đầu óc lại minh mẫn quá mức làm cho hắn không còn lý do giải thích nữa.
"Được rồi, chúng ta tiếp nhận." Địch Áo nói.
Thấy Địch Áo đã lên tiếng, Lôi Mông đành phải nhún vai chấp nhận, mặc dù vẫn còn không tình nguyện.
"Ngươi là đội trưởng của bọn họ hả?" Thương Nam nói: "Chúng ta có thể đi qua một bên nói chuyện không?"
"Được." Địch Áo gật đầu đáp ứng.
Hai người đi qua một bên, vẻ mặt Thương Nam liền thoải mái hơn hẳn, quay đầu lại nhìn sang bên kia, cười cười nói: "Cái tên kia chính là Lôi Mông? Không nghĩ tới hắn lại thật tình như vậy."
"Hắn nghĩ là chuyện này quan hệ đến an nguy sau này của chúng ta, dĩ nhiên phải chăm chú vào đó." Địch Áo nói: "Tới tìm ta nhanh như vậy, không phải là đã có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Có." Thương Nam gật đầu nói: "Ngày hôm qua ta dựa theo mệnh lệnh Mạc Lâm trưởng lão sớm liên hệ với ngươi, rất nhiều chuyện không kịp chuẩn bị đầy đủ. Trước kia ta chỉ biết là khu sơ thấp có một người tên là Đạt Nhĩ Sâm rất lớn lối, một bụng đầy tư tưởng xấu, thường xuyên lừa bịp tống tiền tân sinh. Nhưng buổi sáng hôm nay cùng bàn luận với nhóm bằng hữu mới hiểu rõ, thì ra hắn là đệ đệ của San Đóa Lạp. Đạt Nhĩ Sâm thì dễ đối phó, nhưng liên quan đến San Đóa Lạp thì tương đối khó khăn."
"À?"
"Còn nữa, trước khi ta đi tìm ngươi hoàn toàn không hiểu gì về Ba Nhĩ Khắc Cự Thử. Nhưng sau khi trở về hàn huyên với các bằng hữu mới biết được có rất nhiều phương pháp đối phó chúng nó." Thương Nam nói: "Đơn giản nhất là dùng nước lưu hoàng, Ba Nhĩ Khắc Cự Thử chịu không nổi mùi vị này, chỉ cần đổ nước lưu hoàng xuống đất, thời gian không qua bao lâu, chúng nó sẽ tự động lao ra. Đúng rồi, đốt lửa cũng cần thiết nhưng không phải là dùng khói hun, mà là để cho Ba Nhĩ Khắc Cự Thử xuất hiện tại vị trí các ngươi muốn. Có rất nhiều hang động để lựa chọn, nếu là bình thường chúng nó dĩ nhiên không bao giờ miễn cưỡng xông về phía có lửa cháy."
"Nước lưu hoàng?" Địch Áo kinh ngạc hỏi lại: "Đi đâu tìm lưu hoàng?"
"Ta có biện pháp." Thương Nam nói: "Nếu không có bất ngờ xảy ra, ngày mai vào giờ này, ta sẽ đưa nước lưu hoàng tới cho các ngươi."
"Vậy thì làm phiền ngươi." Địch Áo nói, tầm mắt của hắn cố định trên mặt Thương Nam: "Còn có chuyện khác không?"
"Ừ." Thương Nam ngập ngừng chốc lát rồi nói: "Cô nàng San Đóa Lạp hơi khó đối phó."
"Khó đối phó?" Địch Áo vừa suy đoán dụng ý của Thương Nam, vừa nói: "Học viện không cho phép học viên tư đấu, nàng ta có thể làm gì?"
"Ngươi suy nghĩ Tử Vong Chi Ca học viện quá đơn giản." Thương Nam cười khổ nói: "Học viện quy định chỉ là chết, con người là sống. Nếu quả thật muốn làm điều gì đó hoàn toàn có thể tìm trong quy định một vài lổ hổng."
"Đây là ý gì?"
"Nói thí dụ như ta nhé, bởi vì thân phận của ta không giống những khác học viên, cho nên ta biểu hiện rất quái gở, ngoại trừ hai người đồng bạn ra, rất ít khi giao tiếp với người khác. Cho dù là người cùng khu cũng vậy." Thương Nam giải thích: "Cho tới bây giờ, ta quen biết một ít bằng hữu, để ở trong này vững chắc và an toàn hơn, trước đó ta phải tìm biện pháp kết thành một vòng tròn với những khu khác. Lúc gặp phải nguy hiểm, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Làm sao trợ giúp?"
"Học viện không cho phép học viên mỗi khu trợ giúp nhau hoàn thành nhiệm vụ, nhưng quy định quá đơn giản, vẫn còn chưa hoàn thiện." Thương Nam nói: "Nói như vậy, thời điểm chúng ta chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, những học viên khu khác trong lúc vô tình xông vào địa bàn yêu thú cần làm nhiệm vụ, rồi phát sinh xung đột với yêu thú ở đó, tiêu hao nguyên lực của yêu thú. Sau đó chúng ta xuất hiện dễ dàng giết chết đầu yêu thú biến dị đó. Chẳng lẽ học viện trừng phạt chúng ta? Dù sao nhiệm vụ là do chúng ta tự mình hoàn thành mà. Hoặc là thời điểm chúng ta đi làm nhiệm vụ, phát hiện thực lực yêu thú cường đại hơn chúng ta tưởng tượng, quyết định lập tức rút lui ra khỏi chiến đấu. Dù sao cũng thời gian một tháng, chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ rồi mới trở lại đánh thử, nhưng mà đầu yêu thú biến dị đó đuổi theo chúng ta không chịu buông tha, chúng ta đành phải lớn tiếng cầu cứu. Đúng lúc đó chợt có một học viên khác đi ngang qua, trợ giúp chúng ta ngăn cản đầu yêu thú biến dị kia. Học viện cũng không thể trừng phạt chúng ta, chẳng qua là tạm thời thất bại mà thôi, chẳng lẽ chúng ta nhất định phải chết toàn bộ ở nơi đây sao?"
"Học viện không biết mấy thứ này?" Địch Áo hỏi.
"Bọn họ biết, nhưng không có biện pháp xử lý, chỉ có thể giữ vững trầm mặc." Thương Nam nói: "Thật ra mới vừa tiến vào học viện, đại đa số mọi người sẽ duy trì phòng bị đối với những người khác. Nhưng một khi bọn hắn có đầy đủ nhận thức đối với hoàn cảnh ác liệt nơi này, tâm phòng bị sẽ từ từ mở ra. Dựa vào lực lượng một người hoặc là vài người vẫn quá yếu ớt, phải có một vòng tròn có thể tin cậy mới có khả năng cung cấp bảo đảm cho bọn họ."
"Vòng tròn của San Đóa Lạp phi thường cường đại?" Địch Áo hỏi.
"Đúng thế." Thương Nam nói: "Tử Vong Chi Ca học viện có rất ít nữ nhân, huống chi San Đóa Lạp quá xinh đẹp, tính cách vừa lại hoạt bát. Nghe nói có không ít người đã ngã xuống bất lực dưới quần của nàng, lực hiệu triệu ở trong bộ cao cấp, nàng coi như là đệ nhất đi." Nói tới đây, Thương Nam không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang đám người Tác Phỉ Á.
"Rất là hoạt bát?" Địch Áo cười cười nói: "Ta có thể hiểu là nàng là một đóa hoa chung ở Tử Vong Chi Ca học viện?"
Học viên ở Tử Vong Chi Ca học viện chỉ là một đám người giãy dụa vì sinh tồn, có cái gì để ý kiến chứ?" Thương Nam cười khổ nói: "Nhưng... không kém bao nhiêu đâu."
"Thế nhưng trong học viện cũng không có ít người ghét nàng, phải không? Nói thí dụ như ngươi và bằng hữu của ngươi, Kỳ Hàn."
"Dĩ nhiên sẽ có, một số người là vì không ăn được bồ đào thì chê bồ đào xanh, một số người không ưa tác phong của San Đóa Lạp, một số người vốn có mâu thuẫn với các nam nhân chung đụng với San Đóa Lạp. Lại có vài người muốn chiếm hữu nàng làm của riêng, còn có một vài người không thèm nhìn San Đóa Lạp lấy một cái, bọn họ nghĩ là San Đóa Lạp không có tư cách trở thành cường giả chân chính, cũng lười chỉ trích làm gì. Cho nên chính bản thân nàng nhiều khi cũng nhức đầu vì cái vòng tròn của mình, ha hả!"
Thương Nam suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nói tiếp: "San Đóa Lạp tiến vào bộ cao cấp sớm hơn ta một năm, bây giờ ta đã là Cực Hạn võ sĩ cấp bảy rồi. Nhưng nàng vẫn dừng bước không tiến, bởi vì nàng không cần phải liều mạng, lúc nào cũng có người tới giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng cho là mình đáng giá để kiêu ngạo và an nhàn, trên thực tế đây lại là độc dược ngọt ngào, cuối cùng sẽ phá hủy nàng triệt để."
Địch Áo cười cười không lên tiếng, bây giờ hắn đã hiểu Tử Vong Chi Ca học viện cũng không phải là thiên đường hoặc là luyện ngục rời xa nhân thế. Nơi này chính là một xã hội thu nhỏ, hết thảy hiện tượng bên ngoài sẽ phát sinh ở trong Tử Vong Chi Ca học viện.
← Ch. 406 | Ch. 408 → |