Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Điển - Chương 426

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 426: Phong phạm võ giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Lazada


Khi khoảng cách của song phương còn khoảng mười mấy thước thì chiến đấu bộc phát. Hỏa diễm Chân Hồng Chi Vũ bay múa đầy trời, Băng Trùy ầm ầm lao tới. Thành viên phía trước của hai đội ngũ không ngừng buông thả Băng Tường để ngăn cản đối phương tiến công, tên Phong hệ võ sĩ tới lui tuần tra bên ngoài nắm bắt hết thảy cơ hội buông thả Phong Nhận gây phiền toái cho đối phương, cố gắng phá hủy trận thế đối phương đã an bài.

Tiểu đội không có Phong hệ võ sĩ cực kỳ bị động, bởi vì bọn họ phải đón đỡ công kích đến từ các phương hướng khác nhau. Mặc dù bọn họ có Địa hệ võ sĩ chịu trách nhiệm ngăn chặn Phong Nhận, cho tới bây giờ Phong hệ võ sĩ của đối phương vẫn không thể tạo thành uy hiếp chân chính, nhưng ưu thế là vấn đề tích lũy từ từ. Bọn họ trong lúc chiến đấu sẽ hao phí nguyên lực nhiều hơn đối phương, rất có thể dẫn đến thất bại sau này.

Tên kia Phong hệ võ sĩ thấy đối phương không có ý định phân nhân thủ ra đối phó bản thân, chỉ cố gắng hợp lại chống đỡ, thế công nhất thời tăng lên mãnh liệt, thân hình hắn chợt trái chợt phải, phóng ra từng đạo Phong Nhận lấy góc độ hiểm ác nhất đánh tới gã Hỏa hệ võ sĩ chịu trách nhiệm chủ công của đối phương.

Tiểu đội bị đánh có vẻ rất bình tĩnh, đội ngũ bọn họ bao gồm một gã Hỏa hệ võ sĩ, Thủy hệ võ sĩ và Địa hệ võ sĩ có hai gã, tính về lực công kích có lẽ không bằng đối phương, nhưng phương diện phòng ngự lại mạnh hơn nhiều lắm. Hai gã Thủy hệ võ sĩ thay phiên buông thả Băng Tường vững vàng ngăn cản tất cả đòn công kích của đối phương ở ngoài. Thỉnh thoảng còn có thể tiến hành phản kích vài chiêu, Địa hệ võ sĩ chịu trách nhiệm bổ khuyết khe hở của Băng Tường và ngăn cản gã Phong hệ võ sĩ kia quấy nhiễu.

"Địch Áo, ngươi nói ai có thể thắng?" Ca Đốn nhìn một hồi cảm thấy tình hình chiến đấu không quyết liệt lắm, song phương chỉ ở xa đánh tới đánh lui, quá đơn điệu thì phải? Nếu học viên Tử Vong Chi Ca học viện chỉ ở trình độ này, quả thật là làm cho người ta thất vọng.

"Cái đó thì khó nói." Địch Áo cười cười: "Mấu chốt là ở trên người gã Phong hệ võ sĩ, nếu hắn bị đối phương hao hết nguyên lực, vậy thì bọn họ thua chắc, cho nên chỉ có thể nói thắng bại nửa này nửa nọ."

"Không đến nổi đó chứ?" Ca Đốn có vẻ không tin: "Cho dù không có gã Phong hệ võ sĩ, trong trận doanh bọn họ còn có hai gã Hỏa hệ võ sĩ mà, rất có tại giải quyết chiến đấu trong nháy mắt."

"Một hồi ngươi sẽ biết, ngươi không phát hiện tiểu đội bị đánh không hề nóng nảy sao? Bọn họ bây giờ kiên nhẫn phòng thủ, bên nào thiếu kiên nhẫn trước là bên đó sẽ thua." Nói tới đây Địch Áo bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhìn kỹ, lập tức có biến hóa rồi."

Bên phía bị đánh đã điều chỉnh vị trí, gã Hỏa hệ võ sĩ vốn đứng ở giữa bây giờ chuyển sang bên phải đội ngũ, thoạt nhìn tựa như bị đối thủ tấn công quá mãnh liệt, vì bảo vệ mình an toàn nên gã Hỏa hệ võ sĩ mới điều chỉnh vị trí. Nhưng Địch Áo thấy rất rõ ràng, thủ đoạn phòng ngự của bọn họ vẫn đâu vào đấy, không hề có dấu hiệu sợ hãi nào, vì vậy chỉ có thể nói bọn họ cố ý làm như vậy.

Bởi vì cái gọi là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, tên Phong hệ võ sĩ kia vẫn luôn tìm kiếm cơ hội tấn công nên ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương. Lúc này thấy gã Hỏa hệ võ sĩ rời khỏi đội ngũ nhất thời mừng rỡ, chỉ có điều hắn vẫn cẩn thận thả ra hai đạo Phong Nhận thử dò xét, không có nóng lòng vội vã tiến công.

Đoàn đội của hắn hiển nhiên cũng đã nhận ra tình hình bên kia có biến hóa, thế công càng thêm mãnh liệt, hai tên Thủy hệ võ sĩ bên đối phương lộ vẻ vô lực, tốc độ buông thả Băng Tường chậm lại rõ ràng. Hai tên Địa hệ võ sĩ phải xông lên ngăn cản phần lớn bí kỹ, trực tiếp dẫn đến hậu quả chính là không có người nào ngăn chặn Phong Nhận dùm cho gã Hỏa hệ võ sĩ.

Chẳng qua là hai đạo Phong Nhận không thể đánh trúng mục tiêu được, gã Hỏa hệ võ sĩ huy động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ đánh tan Phong Nhận rất dễ dàng. Tên Phong hệ võ sĩ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, dưới tình huống đoàn đội tác chiến, Hỏa hệ võ sĩ chỉ có một trách nhiệm công kích đối với địch nhân. Một khi để cho Hỏa hệ võ sĩ tự mình ứng phó công kích, như vậy đội ngũ này đã cách thất bại không xa.

Trên khán đài vang lên một trận thở dài, thật ra thực lực của hai bên ngang nhau, không có bên nào chiếm cứ ưu thế áp đảo. Nhưng khác nhau là ở chỗ một bên không có Phong hệ võ sĩ, đối phương liên tục ra vào quấy nhiễu làm cho nguyên lực phe kia tiêu hao kịch liệt, cứ tiếp tục như vậy thất bại chỉ là vấn đề thời gian.

Tên Phong hệ võ sĩ thử dò xét nhiều lần rốt cuộc phán định đối phương đã lâm vào quẫn cảnh. Mặc dù tiếp tục tiêu hao dông dài vẫn có thể đạt được thắng lợi, nhưng bên phe hắn nhất định sẽ hao tổn nguyên lực rất lớn, vì thế bị ảnh hưởng đến trận chiến đấu sau. Vì thế hắn cho ra một quyết định mà phấn lớn mọi người đều nghĩ đến, đó là nhanh chóng xuất kích giải quyết chiến đấu thật sớm.

Gã Phong hệ võ sĩ đầu tiên di dộng đến phía sau bên trái đối phương, sau đó đột nhiên buông thả Phong Ưu Nhã lao tới nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung. Vừa tới gần sau lưng đối thủ, lúc này hắn cách Hỏa hệ võ sĩ chỉ có mười mấy thước.

Gã Hỏa hệ võ sĩ phát hiện tình huống này nhất thời thất kinh sợ hãi, hai tay huy động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ cuốn tới đối phương. Khó khăn nhất là hắn không thể dốc toàn lực công kích gã Phong hệ võ sĩ, nếu như hắn làm như vậy sẽ có ý nghĩa đồng đội bên hắn không đủ lực áp chế đối phương. Hai gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương sẽ có thừa dịp này tấn công mạnh mẽ.

Chỉ có mười mấy đạo hỏa cầu tự nhiên không thể làm gì được một gã Phong hệ võ sĩ ưu tú, người nọ cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng cúi xuống thấp lướt đi sát mặt đất. Mấy hỏa cầu bay qua sau lưng của hắn, giờ phút này hắn đã đến gần đối phương chưa đủ mười thước. Người nọ hét lớn một tiếng, trong tay bắn ra một đạo Phong Nhận bay về phía gã Hỏa hệ võ cực nhanh sĩ.

Gã Hỏa hệ võ sĩ chỉ kịp vũ động hai ngọn lửa nghênh đón, nhưng chưa chạm vào Phong Nhận, nó đã mạnh mẽ nổ tung hóa thành nhiều đạo lưu quang bay tới, mắt thấy sắp sửa xuyên qua thân thể Hỏa hệ võ sĩ. Nhưng đúng lúc này, một đạo Băng Tường bỗng nhiên xuất hiện ở trước người Hỏa hệ võ sĩ ngăn trở tất cả Diễn Sinh Phong Nhận ở bên ngoài.

Thế cục trong sân lập tức đột biến, một đạo Băng Tường khác xuất hiện ở phía sau Phong hệ võ sĩ cắt đứt đường lui của hắn. Sau đó chính là luồng khí lạnh dọc theo mặt đất nhanh chóng lan tràn tới.

Gã Phong hệ võ sĩ tái mặt, theo bản năng nghĩ là đối phương muốn liều mạng thất bại cũng phải hủy diệt hắn, trên thực tế trước kia đã từng xuất hiện chuyện như vậy. Bên phía đoàn đội nhất định thất bại sẽ bị lửa giận công tâm, dù sao cũng phải thua, ít nhất cũng phải lôi kéo một cái đệm lưng theo để gỡ gạc sĩ diện.

Bên đối diện phát hiện gã Phong hệ võ sĩ bị vây công vội vã lao đến, nhưng toàn bộ công kích bọn hắn thả ra đều bị hai gã Địa hệ võ sĩ thi triển Địa Long Thủ Hộ chặn lại. Tất cả mọi người đều là võ sĩ cùng giai, muốn phá vỡ Địa Long Thủ Hộ cũng phải tiêu phí một đoạn thời gian ngắn.

Gã Phong hệ võ sĩ không có đường lui, hai bên trái phải vừa là khí lạnh do đối phương thả ra. Mấu chốt nhất là hắn vì đánh trúng đối phương đã sử dụng Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh liên tục. Giờ phút này đã không có năng lực nhanh chóng đổi hướng, chỉ có thể nổi giận quát lên một tiếng, hai chân bật mạnh phóng thẳng lên cao.

Nhưng mà ngay lúc gã Phong hệ võ sĩ nhảy lên, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm bạo liệt ra, chính là Viêm Bạo. Gã Phong hệ võ sĩ không thể nào tránh khỏi được, công kích của đối phương nối tiếp nhau ập tới, ít nhất phải thêm vài giây nữa hắn mới có khả năng buông thả Tật Phong Tấn Ảnh để thay đổi phương hướng, nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đâm đầu vào trong cột lửa.

Đúng lúc này, một đạo thanh quang bay tới nhanh như tia chớp, cột lửa mới vừa lan tràn ra đã liền bị đánh tan trong nháy mắt. Thì ra là một vị đạo sư Phong hệ thả ra Phong Dực, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào chiến trường ngăn trở thảm kịch phát sinh. Tiếp theo, hắn nắm lấy gã học viên kia hất tay ném ra ngoài lôi đài, rồi tự mình lui ra ngoài.

Mỗi lần đại hội tranh tài đều có xuất hiện thương vong, có vài tình huống không thể tránh né. Từ góc độ học viện mà nói, bọn họ luôn hi vọng học viên có thể dốc toàn lực ứng phó để nâng cao tiềm lực. Thế nhưng khi hai đội võ sĩ bộc phát sát cơ sẽ liều mạng chém giết đến mức đỏ mắt, thương vong sẽ sinh ra chỉ trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, căn bản không có cách nào cứu vãn. Trừ phi đám đạo sư đang xem cuộc chiến có thể dự đoán trước nguy hiểm.

Gã học viên bị loại rất may mắn, nếu hắn bị Viêm Bao bao phủ rồi bị Chân Hồng Chi Vũ phản kích gây thương tích, lúc đó sẽ không có ai cứu được hắn. Lúc nãy hắn đã bị bức đến đường cùng đành phải cắm đầu lao về phía trước, đám đạo sư đang xem cuộc chiến đã chú ý tới gã Hỏa hệ võ sĩ ở đối diện thả ra Viêm Bạo. Vì thế mới có thể kịp thời cứu viện, trận chiến sau đó chính là nghiêng về một phía, tiểu đội chỉ còn lại bốn người bị áp lực cường đại không ngừng lui về phía sau. Sau đó Hỏa hệ võ sĩ của họ bị đối phương thả ra Liệt Địa Trảm ép phải nhảy xuống đài, ba học viên khác vội vàng giơ tay phải lên tuyên bố nhận thua.

Sau đó là khu năm mươi mốt và khu bảy mươi hai tranh tài, khi đạo sư tuyên bố tuyển thủ các khu lên đài, học viên chung quanh chợt ồn ào lên. Gần đó có mấy học viên vội vã chạy tới, từ chỗ đám người Địch Áo nhìn xuống dưới, tới sát góc lôi đài nơi vị đạo sư tuyên bố quy tắc tranh tài, trước sau không qua vài phút đã đầy ấp người.

Lôi Mông không có nói dối, danh tiếng khu năm mươi mốt đã vang dội khắp Tử Vong Chi Ca học viện, trước sau Lôi Mông khiêu khích Tử Thản Sâm viện trưởng hai lần. Sau đó là Địch Áo đánh thành viên đội tuần tra bầm dập, hơn nữa khu năm mươi mốt lại có nam nữ ở chung, đủ loại chuyện không tin tưởng đều xuất hiện làm cho xunh quanh đám người Địch Áo bị một tầng ảo giác thần bí che đậy. Vì thế rất nhiều người tò mò không ngừng phỏng đoán lai lịch bọn họ.

Chốc lát sau, vị đạo sư đã nói xong quy tắc rời khỏi lôi đài, người trung niên ở bên kia đột nhiên ngẩng cao đầu hét lớn: "Vì vinh quang, tất thắng."

Bốn học viên khác cũng vung tay hô to: "Vì vinh quang, tất thắng, tất thắng."

"Ha hả, tất thắng? Bọn họ quả thật là đủ dũng khí." Lôi Mông đột nhiên nói: "Trời đất ơi, chúng ta còn chưa có khẩu hiệu, không được không được, tuyệt không phải đè ép khí thế đối phương xuống."

"Ngươi tùy tiện nghĩ một câu đi." Địch Áo thản nhiên nói.

"Vì học phần, tất thắng." Lôi Mông rống lên, khi hắn vừa la xong nghĩ rằng nhóm Địch Áo ở sau sẽ hô ứng với mình. Ai ngờ chờ giây lát lại không có một chút phản ứng. Lôi Mông cảm thấy khó hiểu trong lòng, quay đầu lại nhìn về phía đám người Địch Áo.

Địch Áo lười biếng nhìn lên trời không thèm nhìn Lôi Mông, Ca Đốn dõi mắt về phương xa tỏ vẻ cao nhân tao nhã, Tác Phỉ Á và Tuyết Ny trực tiếp quay đầu sang nơi khác.

"Các ngươi... các ngươi vì sao không hô theo ta?" Lôi Mông cảm thấy ủy khuất trong lòng, định đùa bỡn ta à? Bình thường đùa chút cũng không có gì, nhưng bây giờ đang có vô số ánh mắt ngó chừng ta mà, các ngươi thật là quá đáng.

"Khẩu hiệu ngu ngốc như vậy, ai mà hô theo ngươi được." Ca Đốn cười lạnh nói: "Hơn nữa, ngươi không phải là đội trưởng."

"Các ngươi không thể đùa giỡn ngay lúc này được?" Lôi Mông kêu lên như bệnh thần kinh: "Như vậy sẽ làm cho người ta nghĩ là nội bộ chúng ta không đoàn kết đó."

"Ta và ngươi đoàn kết hồi nào?" Ca Đốn hỏi ngược lại.

Lôi Mông á khẩu không trả lời được, trong ngày thường hắn và Ca Đốn thường xuyên công kích lẫn nhau, cũng có thể nói từ khi quen biết nhau tới giờ, bọn họ chưa từng ngừng tranh cãi. Nếu dùng từ hòa thuận và đoàn kết để hình dung quan hệ của bọn họ quả thật là hơi buồn cười.

Đám người vây xem lại dao động một lần nữa, đạo sư đã tuyên bố bắt đầu tranh tài nhưng tuyển thủ khu năm mươi mốt đang làm gì vậy? Lôi Mông đứng ở trước nhất trợn mắt ngó chừng đồng đội, dành tặng phần lưng cho địch nhân. Dựa theo quy tắc thì tuyển thủ bây giờ khu bảy mươi hai hoàn toàn có thể phát động công kích. Địch Áo có thể không cần sử dụng nguyên lực hành hạ tàn bạo một thành viên đội tuần tra, đối thủ của bọn họ hoàn toàn có khả năng bị áp đảo, vì thế không có ai coi trọng tuyển thủ khu bảy mươi hai. Thế nhưng, tình hình trước mắt lại đám người Địch Áo để lộ ra sơ hở, nếu có thể phát động thế công ào ạt trong lúc này, tranh thủ đào thải một, hai người, sau đó tập trung lực lượng mọi người vây công Địch Áo chưa chắc không thể sáng tạo kỳ tích. Cũng có thể nói đây là cơ hội thắng lợi duy nhất của nhóm bọn hắn.

Để cho những người vây xem thất vọng chính là tuyển thủ khu bảy mươi hai vẫn đứng bất động, tựa hồ không hiểu rằng chính mình đã bỏ qua chuyện gì.

"Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu tranh tài đi." Địch Áo nói.

Lôi Mông hung hăng trợn mắt nhìn Ca Đốn, hồi lâu sau mới quay đầu trở lại. Lúc này thân hình Địch Áo đã bay tới từ một hướng khác.

Mặc dù thực lực các tiểu đội sắp hàng cũng khác nhau rất lớn, phong cách chiến đấu cũng xuất hiện đủ loại biến hóa. Nhưng tôn chỉ luôn luôn không thay đổi, trừ phi thực lực chênh lệch quá cách xa, nếu không Phong hệ võ sĩ vĩnh viễn không bao giờ gánh chịu trách nhiệm chủ công hoặc là phòng ngự.

Thành viên khu bảy mươi hai lập tức cho ra phản ứng, hai tên võ sĩ tiến lên chia nhau nghênh đón Địch Áo.

Lại có hai tên Phong hệ võ sĩ? Người xem lại ồn ào một trận, không trách được dưới tình huống biết thế không bằng người, khu tuyển thủ bảy mươi hai còn hô lên khẩu hiệu "tất thắng", thì ra chỗ dựa chính là chỗ này.

Tiếp cận Địch Áo đầu tiên là người trung niên kia, khi còn cách Địch Áo bảy, tám thước, hai tay hắn liên tục huy động phóng ra mười mấy đạo Phong Nhận đánh tới Địch Áo. Ngay sau đó hắn cũng thả ra Phong Ưu Nhã, thân hình lướt sang một bên.

Địch Áo lộn một vòng nhẹ nhàng tránh né Phong Nhận, tiếp sau đó buông thả Phong Ưu Nhã đuổi theo người trung niên kia.

Lúc này tuyển thủ Phong hệ thứ hai cũng đến, phương thức chiến đấu của hắn giống y như đồng bạn, dốc hết sức buông thả Phong Nhận trong đoạn thời gian ngắn nhất, sau đó vội vã tráng sang một hướng khác.

Thân hình Địch Áo ngừng lại khẩn cấp rồi thả ra thêm một lần Phong Ưu Nhã xông thẳng về phía tuyển thủ Phong hệ.

Người xem ồ lên lần nữa, ngay cả đám đạo sư đang xem cuộc chiến cũng mở to mắt, đây là chuyện gì? Một Cực Hạn võ sĩ lại có thể buông thả Phong Ưu Nhã không gián đoạn?

Trong Tử Vong Chi Ca học viện có rất ít người hiểu rõ lực chiến đấu của Địch Áo, dù có biết cũng không bao giờ nói ra cho người khác biết. Giờ phút này, Địch Áo lộ ra phương thức chiến đấu khiến cho toàn trường khiếp sợ.

Những người khác không có nhàn rỗi, do Lôi Mông đi đầu, Tác Phỉ Á và Tuyết Ny hộ vệ hai cánh, Ca Đốn ở giữa chiến trận hình tam giác chậm rãi tiến tới trước. Tuyển thủ khu tuyển thủ bảy mươi hai đã bày ra chiến trận, thế nhưng bọn hắn đang chậm rãi lui về phía sau, hai tên Địa hệ võ sĩ phía trước đã thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, tên võ sĩ Thủy hệ phất tay thả ra một đạo Băng Tường ở giữa hai đội. Có ý gì đây? Lôi Mông mở to mắt ngạc nhiên, cước bộ phải tạm dừng lại suy nghĩ. Bởi vì uy lực Chân Hồng Chi Vũ cường đại, ở giai đoạn Cực Hạn võ sĩ, Hỏa hệ võ sĩ chính là lực lượng chiến đấu mạnh nhất, hắn không thể nào nào tưởng tượng ra một tiểu đội tham gia trận đấu lại không có Hỏa hệ võ sĩ? Vậy còn đánh cái gì chứ?

Chiến trận bên phía khu bảy mươi hai vẫn đang lui về sau, mắt thấy lui thêm khoảng hai, ba mươi thước là ra ngoài lôi đài rồi. Đến chỗ đó bọn họ mới dừng bước lại giơ ra tư thái quyết tâm tử chiến, trợn mắt hung ác nhìn chằm chằm Lôi Mông càng lúc càng gần.

"Các ngươi nghĩ là mình có thể chơi trò hao tổn tới khi nào?" Lôi Mông cười ha hả nói, hắn là người luôn luôn cẩn thận làm việc đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Thì ra đối phương muốn dùng hai tên Phong hệ võ sĩ vây công Địch Áo tạo thành ưu thế về sau. Còn dư lại ba người sẽ tận lực phòng thủ, kéo dài tới lúc Địch Áo bị thua sẽ lập tức lật bàn.

Sắc mặt gã Địa hệ võ sĩ Khu bảy mươi hơi đổi, tầm mắt không tự chủ được nhìn về một góc chiến trường.

Hai tên Phong hệ võ sĩ vây công Địch Áo rõ ràng đã được luyện tập đặc biệt, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, một người tiến công sau đó lập tức di động thân hình tránh không để mình phải chiến đấu chính diện với Địch Áo. Một người khác sẽ lập tức bổ sung vào, vừa che chở đồng bạn dời sang chỗ khác vừa cố gắng làm cho Địch Áo bận tâm ứng phó công kích của bọn hắn.

Trên thực tế bọn họ công kích có uy lực không lớn, được cái là thế công liên tiếp dồn dập không dứt. Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có Phong Nhận bắn tới Địch Áo.

Địch Áo biểu hiện nằm ngoài suy nghĩ thường thức của tất cả học viên, một Phong Ưu Nhã nối tiếp một Phong Ưu Nhã nhẹ nhàng né tránh hàng loạt Phong Nhận bay tới, thoải mái y như là một gã lãng khách đi dạo ngoài sân ngắm hoa vậy.

Đám đạo sư trên khán đài nhìn thấy Địch Áo không ngừng di động, thỉnh thoảng khe khẽ bàn luận gì đó. Các học viên chỉ có thể nhận ra Địch Áo bị hai gã võ sĩ giáp công nhưng không có bị vây vào hoàn cảnh xấu, còn bọn họ lại phát hiện hình như Địch Áo đang nhường nhịn.

Ví dụ như dùng một cây chùy đập con côn trùng đang bò trên mặt đất, thế mà đập hơn trăm cái cũng không trúng cái nào, lúc nào tâm tình của ngươi sẽ thế nào đây? Người bình thường chắc chắn sẽ bắt đầu nôn nóng, hoặc là nổi giận, thật ra các võ sĩ được huấn luyện cũng không khá hơn chút nào. Huống chi bọn họ đã mất đi một phần tự tin trước khi chiến đấu trước, nếu không sẽ không tạo ra tổ hợp kỳ quái như hiện tại.

Trong chớp mắt năm phút đồng hồ đã trôi qua, hai tên Phong hệ võ sĩ phối hợp từ từ xuất hiện sơ hở, chỉ cần xuất hiện một lần sơ hở sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với tâm lý, vì thế sơ hở càng lúc càng nhiều.

Rốt cuộc Địch Áo bắt đầu phản kích, trong nháy mắt hai tên võ sĩ tahy phiên nhau buông thả Phong Nhận. Hắn đầu tiên là dùng Phong Ưu Nhã tránh thoát khỏi phạm vi chiến đấu, sau đó lộn một vòng quay trở lại nhanh như chớp, tiếp theo là một lần Tật Phong Tấn Ảnh, thân hình bay tà tiếp cận gã võ sĩ trung niên.

Bả vai va chạm với bả vai, Địch Áo mượn lực bắn ngược về sau tiếp cận gã Phong hệ võ sĩ thứ hai, bộ dạng nhẹ nhàng như thường. Còn người võ sĩ trung niên lại kêu lên đau đớn, thân hình cũng văng ra thật xa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-621)