← Ch.501 | Ch.503 → |
"À?" Hoắc Phu Mạn thu hồi nụ cười lẳng lặng nhìn Lôi Mông: "Chờ một chút, trước khi ngươi nói, ta muốn hỏi trước một vấn đề, là ngươi chủ động chạy tới nói cho ta biết hay là Địch Áo đề nghị ngươi làm như vậy?"
Lôi Mông không khỏi giật mình, Hoắc Phu Mạn hỏi vấn đề này cực kỳ sắc bén, hắn không biết nên trả lời như thế nào. Nếu nói là mình len lén chạy tới, vậy thì hiển nhiên Địch Áo sẽ không có nửa điểm lợi ích, mình còn có hiềm nghi bán đứng bằng hữu. Nhưng trước mặt Hoắc Phu Mạn mà nói là Địch Áo đề nghị cũng không ổn lắm. Nói như vậy chẳng phải là nếu Địch Áo không đề nghị thì bản thân hắn sẽ tiếp tục giấu diếm?
Hoắc Phu Mạn nhìn Lôi Mông lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, mặc dù khuôn mặt rất là nghiêm túc nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ý cười nồng đậm. Thật ra cho dù là đáp án nào hắn cũng không để ý, hắn duy nhất hi vọng chính là, Lôi Mông không cần nói dối việc này làm gì.
Suy nghĩ thật lâu, Lôi Mông thở dài một hơi, quyết định nói thật: "Là Địch Áo đề nghị ta tới, hắn nói thay vì tiếp tục che dấu, còn không bằng nói rõ ràng cho xong."
"Thái độ cũng không phải tệ." Hoắc Phu Mận gật đầu nói: "Thế nhưng, vì sao ta cảm thấy ngươi không muốn nói chuyện này cho ta biết, nếu Địch Áo không nói, có phải là ngươi sẽ giấu diếm dùm cho hắn?"
"Ta không biết." Lôi Mông cười khổ nói.
Lôi Mông cũng cảm thấy câu trả lời này không đáng tin nhưng Hoắc Phu Mạn không có ý so đo, chỉ mỉm cười nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn: "Nói đi, thân phận Địch Áo đến tột cùng là gì?"
"Thật ra..." Lôi Mông cẩn thận quan sát vẻ mặt Hoắc Phu Mạn: "Địch Áo mới là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa chân chính."
Vẻ mặt Hoắc Phu Mạn rõ ràng cứng ngắc lại nhưng khôi phục bình thường rất nhanh, hai mắt khẽ híp lại: "Đây là Địch Áo chính miệng nói với ngươi?" Lôi Mông gật đầu, sau đó tường thuật sự tình đại khái một lần, cố ý cường điệu thời điểm quen biết cùng Địch Áo. Ngay cả Địch Áo cũng không biết mình có quan hệ với Thần Vực.
Hoắc Phu Mạn lẳng lặng nghe, ngón tay đều đặn gõ lên mặt bàn, mãi cho đến lúc Lôi Mông tường thuật xong mới chậm rãi nói: "Quả thế, hèn gì ta cứ nghĩ Lan Bác Tư Bản không bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn lại xuất thủ hào phóng như vậy. Một Bất Hủ truyền thừa ưu tú hoàn toàn đáng giá Thần Vực giao ra cái giá này."
Lôi Mông ngẩn ra: "Bá phụ, ngài đã sớm đoán được?"
"Thế nào?" Hoắc Phu Mạn nhíu mày, ngay sau đó chợt hiểu ra: "Là Địch Áo nói?"
"Địch Áo nói lấy trí tuệ bá phụ thật ra không khó đoán ra chân tướng trong đó."
Hoắc Phu Mạn cười nói: "Địch Áo khen ta như vậy chỉ sợ là có mục đích khác, đúng không?"
Lôi Mông gãi gãi đầu, cẩn thận nói: "Bá phụ, ta cảm thấy những chuyện này thật ra không có quan hệ gì với Địch Áo, ở vào vị trí của hắn căn bản là không được phép lựa chọn." Hoắc Phu Mạn bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi cho là ngồi ở vị trí của ta có thể lựa chọn?" Lôi Mông cười khan vài tiếng không dám nói tiếp nữa, nói càng nhiều càng lộ ra nhiều sai sót, hắn dĩ nhiên hiểu đạo lý này rõ ràng.
Hoắc Phu Mạn nhìn thoáng qua Lôi Mông, chậm rãi nói: "Ngươi khẩn trương làm gì? Địch Áo đối với ngươi trọng yếu như vậy?"
Lôi Mông suy nghĩ một lát, sau đó mới đáp: "Đây không phải là vấn đề trọng yếu hay không, mà là hắn đáng giá để ta làm vậy. Đồng thời ta tin tưởng rằng nếu ta gặp chuyện, hắn cũng sẽ làm giống như ta."
Hoắc Phu Mạn trầm mặc lại, hai mắt mơ hồ, có lẽ là đang nhớ lại gì đó. Một lúc lâu sau mới nhìn lại Lôi Mông, giọng nói vui vẻ: "Lôi Mông, ngươi đã trưởng thành thật rồi." Lôi Mông vui mừng trong lòng, nhìn bộ dáng hình như bá phụ không có ý định truy cứu chuyện này.
Nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, Hoắc Phu Mạn đã thay đổi giọng nói: "Quay về dẫn Địch Áo tới đây, bản thân ta muốn xem thật kỹ, Bất Hủ truyền thừa đến tột cùng có chỗ nào kỳ lạ."
"A?" Lôi Mông há to miệng, kinh ngạc nhìn Hoắc Phu Mạn.
"Nhanh đi, làm sao? Còn muốn ta tự mình đi mời?" Hoắc Phu Mạn tức giận trợn mắt nhìn Lôi Mông.
Lôi Mông không có biện pháp nào khác, đành phải ủ rũ đi ra khỏi đại điện, chỉ là hắn đã không còn khẩn trương như lúc đến. Ít nhất cho đến hiện tại Hoắc Phu Mạn vẫn không có tức giận, cho thấy chuyện này còn chưa có bết bát như trong tưởng tượng.
Sau khi Lôi Mông rời đi, Hoắc Phu Mạn quay đầu lại nhìn vào góc khuất trong đại điện: "Ngươi nghĩ chuyện này thế nào?"
Từ trong góc truyền đến một câu ngắn gọn: "Cơ hội tốt!"
Hoắc Phu Mạn cười cười: "Không sai, ta cũng nghĩ là như thế, Bất Hủ truyền thừa thức tỉnh sẽ chỉnh hợp các lực lượng phân tán của Thần Vực lại với nhau. Ngươi nói đây có tính là trùng hợp hay không? Quân Đồ Minh mới vừa phát động chiến tranh đã phát sinh chuyện như vậy, vận khí của chúng ta đúng là không tệ."
"Ta chưa bao giờ tin tưởng vào vận khí."
Hoắc Phu Mạn mỉm cười lắc đầu: "Không nên ngoan cố như vậy, thật ra từ một góc độ nào đó, vận khí cũng là một loại thể hiện của thực lực. Mặc dù không nhìn thấy mò không tới, nhưng không ai có thể phủ nhận sự tồn tại vận khí."
"Ta chỉ tin tưởng mình."
Hoắc Phu Mạn bất đắc dĩ thở dài: "Quên đi, nói chuyện phiếm với ngươi đúng là sai lầm."
Trong đại điện lại yên lặng.
Lôi Mông vừa về tới nhà của mình, Tác Phỉ Á và đám người Y Toa Bối Nhĩ lập tức vây lại.
"Kết quả như thế nào? Bá phụ ngươi có tức giận không?"
"Địch Áo sẽ không có nguy hiểm chứ?"
Lôi Mông lắc đầu: "Có hay không còn chưa biết, nhưng bá phụ ta muốn gặp Địch Áo, Địch Áo đâu rồi?"
"Đi thôi, ta đã chuẩn bị xong." Theo tiếng nói vừa dứt, Địch Áo từ bên trong cửa đi ra.
Hoắc Phu Mạn nhìn Địch Áo đứng ở trước mặt, trong lòng có một loại cảm thụ nói không ra lời. Lần đầu nhìn thấy Địch Áo, Hoắc Phu Mạn chỉ đơn thuần xem Địch Áo là bằng hữu Lôi Mông. Nhưng về sau biết được Địch Áo là đệ tử Phong Ngân, Hoắc Phu Mạn cảm thấy hơi tiếc nuối, người như vậy Lôi Mông căn bản không có khả năng sử dụng. Còn bây giờ Địch Áo biến hóa càng thêm nhanh chóng, trở thành hậu duệ Thần Vực bất hủ, từ một ý nào đó, thân phận và địa vị Địch Áo đã vượt qua Lôi Mông.
Một bên là người thừa kế duy nhất Sư Tâm đế quốc, một bên gánh vác trách nhiệm chấn hưng Thần Vực, thân phận hai người này hoàn toàn khác thường, vì sao có thể trở thành bằng hữu đây?
Hoắc Phu Mạn không biết đáp án, mặc dù hắn rất hi vọng Lôi Mông có thể tạo thành mối quan hệ tâm đầu ý hợp, nhưng thân phận Địch Áo nhất định sẽ làm cho phần tình cảm này phức tập hơn rất nhiều.
"Tại sao để cho Lôi Mông nói cho ta biết?" Hoắc Phu Mạn lẳng lặng nhìn Địch Áo.
Địch Áo bình thản hồi đáp: "Bởi vì ta cảm thấy làm như thế sẽ có lợi đối với ta và ngài."
Hoắc Phu Mạn mỉm cười nhàn nhạt: "Có đôi khi quá thông minh không phải là chuyện tốt. Ngươi nghĩ là đại chiến sắp tới, ta không thể quyết liệt với Thần Vực vào lúc này?"
Địch Áo suy nghĩ một lát, bình thản nói: "Thật ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, trọng yếu hơn là ta cảm thấy có thêm mấy người bằng hữu sẽ tốt hơn mấy tên địch nhân."
Khuôn mặt Hoắc Phu Mạn chuyển sang lạnh lẽo: "Vậy ngươi có nghĩ tới, nếu như ngươi đã đoán sai thì sao?"
"Đoán sai hay đúng chỉ là trước hoặc sau một đoạn thời gian mà thôi, không có khác nhau nhiều lắm." Địch Áo bình tĩnh nói: "Ngài nghĩ ta nói đúng không?"
Hoắc Phu Mạn không nhịn cười được, cười lên ha hả rồi khen tặng một câu: "Ngươi có lối suy nghĩ mới mẻ và rất độc đáo, ngươi nói thế là có ý gì? Tự an ủi mình?"
Địch Áo cũng nở nụ cười: "Xem như thế cũng được, ta chỉ có thể làm nhiêu đó thôi, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ngài."
Hoắc Phu Mạn nhìn chăm chú vào Địch Áo: "Quyền chủ động của ta càng nhiều cũng có nghĩa là cái gái Thần Vực các ngươi sẽ phải giao ra càng lớn. Ta chuẩn bị thương lượng với Lan Bác Tư Bản một vài chuyện, ngươi không lo lắng hay sao?"
"Đó là chuyện giữa đại nhân vật như các ngài, ta hoàn toàn không có ý kiến, dù có muốn cũng làm không nổi." Địch Áo nhún vai bất cần.
"Ha ha ha!" Hoắc Phu Mạn cười nói: "Địch Áo, ngươi rất thông minh, bây giờ cái loại thanh niên biết cách tiến thối giống như ngươi đã không còn nhiều lắm."
"Cảm ơn ngài khích lệ."
Địch Áo không hề có ý khiêm nhường. -
Hoắc Phu Mạn khẽ lắc đầu không nói gì nữa, nhẹ nhàng phất tay. Địch Áo hội ý kéo tay Lôi Mông lui ra khỏi đại điện.
Đi thẳng ra ngoài đại điện, trên mặt Lôi Mông còn mấy phần mê hoặc: "Chuyện này vậy là kết thúc?"
"Chứ nhà ngươi còn muốn thế nào?" Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn sang Lôi Mông: "Đi thôi, đừng để các nàng Tác Phỉ Á sốt ruột."
"Không phải là..." Lôi Mông cất bước đuổi theo phía sau Địch Áo: "Tại sao ta nghe không hiểu các ngươi đang nói gì vậy?"
"Nghe không hiểu cũng không sao." Địch Áo cười cười nói: "Ngươi chỉ cần biết rằng kết quả là tốt rồi, chuyện này đã qua."
Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã, không phải là nói nhảm à? Nhìn vẻ mặt bá phụ cũng biết không có chuyện gì rồi, ta còn cần ngươi nói? Thế nhưng nhìn Địch Áo không có ý giải thích, Lôi Mông cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Nhìn thấy Địch Áo và Lôi Mông trở lại, đám người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ mới cảm thấy thoải mái trong lòng, bị lăn qua lăn lại như vậy mấy lần, mọi người đã không còn tâm trạng tu luyện, vì thế hội ý xong xuôi cùng nhau chạy đến tửu điếm Cách Lan Đặc ăn một bữa lấy hên.
← Ch. 501 | Ch. 503 → |