← Ch.504 | Ch.506 → |
"Nói đàng hoàng thì ta cũng không hiểu gì nhiều về nguyên lực tràng kia. Cho nên ngươi có hỏi ta cũng không thể trả lời." Địch Áo mỉm cười nhìn về phía Cổ Lạp Gia Tư: "Nếu sau này ta có cơ hội hiểu rõ nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Cổ Lạp Gia Tư hiển nhiên không nghĩ tới Địch Áo lại nói như vậy, im lăng tại chỗ một hồi mới cười khổ nói: "Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngươi không cần để ở trong lòng."
"Nhưng ta thật tình suy nghĩ như vậy."
Cổ Lạp Gia Tư lắc đầu: "Nếu như cách đây mười mấy năm, ta tuyệt đối không thể cự tuyệt hấp dẫn cỡ này. Nhưng bây giờ đã không cần thiết nữa."
Địch Áo còn định nói gì lại bị Cổ Lạp Gia Tư ngăn lại: "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi còn không có đạt tới cấp độ như ta, cho nên rất nhiều chuyện ngươi không thể hiểu. Cánh cửa Thần Vũ Giả không dễ vượt qua đâu, nguyên lực tràng bên trong cơ thể ngươi quả thật rất thần kỳ, nhưng còn không có thần kỳ đến trình độ có thể giúp ngươi một bước lên trời. Được rồi, tiếp tục đề tài lúc nãy, đến tột cùng ngươi làm thế nào? Ta trở về đã thử qua mấy lần, nhưng không có người nào làm được như ngươi."
Địch Áo không tiếp tục khuyên giải, nhưng trong lòng đã quyết định chú ý. Nếu có thể được, hắn nhất định phải giúp Cổ Lạp Gia Tư một phen, không vì cái gì khác, chỉ riêng một điều Cổ Lạp Gia Tư bảo thủ bí mật dòng xoáy nguyên lực dùm cho hắn đã đáng giá lắm rồi.
"Ngươi hỏi ta tập luyện như thế nào?" Địch Áo chỉ chỉ về phía trận cọc gỗ, cười nói: "Ngươi đã biết nguyên lực tràng trong cơ thể ta, chẳng lẽ không phát hiện chỗ nào dị thường sao?"
Cổ Lạp Gia Tư cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rồi nhíu mày nói: "Ngươi nói là Căn Luận?"
"Không sai!" Địch Áo gật đầu xác nhận.
Thật ra lúc Cổ Lạp Gia Tư cứu trị Địch Áo đã hiện Căn Luân trong cơ thể hắn rất khác thường, nhưng khi đó Cổ Lạp Gia Tư nghĩ là bởi vì nguyên nhân đến từ nguyên lực tràng nên suy nghĩ nhiều. Bây giờ nghe Địch Áo nói như thế nhất thời nhớ lại cẩn thận, nếu Căn Luân của người bình thường lớn đến trình độ đó, chỉ sợ đã sớm bạo liệt rồi, làm gì còn sống được tới ngày hôm nay chứ.
Cổ Lạp Gia Tư mơ hồ hiểu ra: "Ngươi có thể tiến hành huấn luyện cường độ cao thế này là bởi vì Căn Luân?"
"Không sai, thật ra huấn luyện cường độ này, ta đã có thể làm được khi còn là Cực Hạn võ sĩ." Địch Áo nói lại phương thức huấn luyện của Ngõa Tây Lý truyền thụ cho hắn một cách đơn giản.
Cổ Lạp Gia Tư nghe mà ngây dại, khó trách thực lực Địch Áo quá biến thái khi so với võ sĩ cùng giai, thì ra có nguyên nhân như vậy.
"Địch Áo, Căn Luân của ngươi trời sinh đã thế này?" Cổ Lạp Gia Tư bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt nhất.
Địch Áo lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải."
Hai mắt Cổ Lạp Gia Tư nhất thời nóng rực lên: "Phương pháp cụ thể tiết lộ chút ít được không?" Cũng không trách Cổ Lạp Gia Tư kích động như thế, nếu như phương pháp của Địch Áo có thể áp dụng được, vậy thì chỉ cần một đoạn thời gian là có thể tạo ra một chi quân đội rất có tiềm lực.
Địch Áo cười nói: "Ta đánh cuộc ngươi sẽ không muốn nghe đâu."
"Có ý gì?" Cổ Lạp Gia Tư đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó vui mừng hớn hở: "Vậy là có thể nói cho ta biết?" Vốn hắn đã chuẩn bị tốt nghe người ta cự tuyệt, nhưng bây giờ nghe ý tứ Địch Áo hình như cũng không muốn giấu diếm chuyện này.
"Nói cho ngươi biết cũng không có gì, ta chỉ sợ làm ngươi thất vọng mà thôi." Địch Áo cười cười nói.
"Đó không phải là vấn đề." Cổ Lạp Gia Tư quả quyết nói: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết phương pháp là tốt rồi." Cổ Lạp Gia Tư tưởng rằng Địch Áo ám chỉ phương pháp này yêu cầu tố chất thân thể rất cao, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Sư Tâm đế quốc có đủ người mà, cho dù yêu cầu hà khắc cỡ nào cũng sẽ có người phù hợp.
"Được rồi, thật ra quá trình rất đơn giản, ngươi biết ta dừng lại ở giai đoạn Giác tỉnh giả bao nhiêu năm không?" Địch Áo cười nói.
"Bao nhiêu năm?" Cổ Lạp Gia Tư nghi hoặc nhìn Địch Áo, hắn nghi ngờ mình có nghe lầm hay không? Lấy tốc độ lên cấp biến thái của Địch Áo vì sao có thể tính bằng năm?
"Để cho ta tính lại xem nào, mặc dù con số cụ thể không nhớ rõ nổi, nhưng ít nhất cũng phải mười mấy năm." Thật ra không phải là Địch Áo nhớ không rõ, mà không thể nào nói thật tình. Chẳng lẽ nói cho Cổ Lạp Gia Tư biết mình từ lúc mới sinh ra đã có trí lực của người trưởng thành?
Cổ Lạp Gia Tư đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển thành bất mãn nois: "Địch Áo, ngươi biết ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nếu không muốn nói thì trực tiếp nói cho ta biết. Không cần thiết lừa gạt ta như thế, chẳng lẽ ngươi cho là ta không có năng lực phân biệt điểm nhỏ này hay sao?"
Địch Áo mỉm cười nhìn về phía Cổ Lạp Gia Tư: "Tại sao không suy nghĩ từ một góc độ khác? Nếu ta muốn lừa gạt ngươi, có cần lấy cái cớ ngây thơ như vậy không?"
Cổ Lạp Gia Tư cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: "Không phải là ta không tin ngươi, mà là không có biện pháp tin tưởng chuyện này. Nếu tính toán như vậy, ngươi bây giờ rất có thể còn chưa đạt tới cấp độ Cực Hạn võ sĩ, tuyệt đối không có người nào tin tưởng nổi."
"Bởi vì khi đó ta chưa gặp phải Ngõa Tây Lý lão sư." Địch Áo bình tĩnh nói, cho tới bây giờ Địch Áo vẫn cảm thấy may mắn. Nếu không gặp Ngõa Tây Lý, hắn không có khả năng đạt tới thành tựu của ngày hôm nay.
"Ngươi có thể tin tưởng không? Trước khi gặp Ngõa Tây Lý lão sư, ta căn bản không biết làm sao để từ Giác Tỉnh giả lên cấp thành Thiên Phú võ sĩ. Cho nên ta mới dừng lại ở giai đoạn Giác Tỉnh giả mười mấy năm."
Cổ Lạp Gia Tư há miệng lắp bắp, ánh mắt nhìn Địch Áo giống như đang nhìn một con quái vật, trên thế giới làm sao có người tu luyện mười mấy năm mà không đột Phá lên Thiên phú võ sĩ. Dưới tình huống đó vẫn cố gắng nhẫn nại tu luyện?
"Đây chính là nguyên nhân Căn Luân phát sinh biến hóa?"
"Đúng vậy, ta đã làm như vậy, bây giờ cảm thấy thất vọng chưa? Ha hả, nếu ngươi tìm được một người giống ta, tình nguyện tu luyện mười mấy năm không tấn chức Thiên Phú võ sĩ, có lẽ sẽ có khả năng đạt tới thành tựu giống như ta."
Cổ Lạp Gia Tư cười khổ nói: "Rốt cuộc có cần lâu như vậy không? Ngươi có biết rằng con người khi còn sống có được mấy lần mười mấy năm không hả?"
Địch Áo cười cười: "Phương pháp thì ta đã nói, có tin hay không tùy ngươi."
Cổ Lạp Gia Tư cau mày suy tư một hồi, rất lâu sau mới thở dài não nề: "Ta tin tưởng ngươi không có gạt ta, nhưng phương pháp này không thể tìm được người thích hợp."
Địch Áo nhìn vẻ mặt Cổ Lạp Gia Tư, lấy làm kỳ quái hỏi: "Thì sao chứ? Cho dù ngươi có thể tìm được người thích hợp cũng không có tác dụng trong thời kỳ chiến tranh mà?"
"Thời kỳ chiến tranh?" Cổ Lạp Gia cười cười nói: "Chiến tranh sẽ không bao giờ dừng lại. Quên đi, nói với ngươi mấy thứ này ngươi cũng không hiểu."
"Đi, qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ trở lại thăm ngươi." Cổ Lạp Gia Tư khoát tay áo trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Cổ Lạp Gia Tư, Địch Áo nhún vai không nói gì, bắt đầu vòng huấn luyện tiếp theo. Thật ra Địch Áo có thể đoán được vài ý trong lời Cổ Lạp Gia Tư nói, đơn giản chính là mấy đại đế quốc tranh đấu với nhau mà thôi. Thế nhưng Địch Áo không có hứng thú với chuyện này, mục tiêu cuối cùng của hắn chỉ có một, đó là Quân Đồ Minh của Nguyệt Ảnh đế quốc.
Sư Tâm đế quốc, khu vực Tây Nam Ngõa Tháp Nhĩ thành, trong tiệm tạp hóa tầm thường.
Lão Mại Khắc đang lười biếng ngủ gà ngủ gật ở sau quầy, ở trong mắt láng giềng, lão Mại Khắc là một người hiền hòa rất dễ dàng chung đụng, lúc nào cũng ăn nói vui vẻ chan hòa với mọi người, chưa bao giờ tính toán chi li hay nóng giận với ai.
Mãi cho đến buổi trưa, lão Mại Khắc dọn dẹp đồ đạc giống ngày thường vậy, chỗ ở của hắn ở sau tiệm tạp hóa, trong một gian tiểu viện nho nhỏ, nền được lát bằng gạch vô cùng sạch sẽ, không có một cọng cỏ dại nào.
Lão Mại Khắc mới vừa mở cửa phòng, động tác bỗng nhiên cứng ngắc lại, quay đầu nhìn vào bên trong có một con chim nhỏ toàn thân đen thui vẫy cánh hạ xuống. Hai mắt lão Mại Khắc hiện lên tinh mang, đưa tay bắt lấy con chim nhỏ, thuận tay tháo tờ giấy cuộn trên chân nó xuống.
Sau một lát, thần sắc lão Mại Khắc trở nên ngưng trọng, tờ giấy trong tay chỉ có mấy chữ, nhưng trong đó lộ ra tin tức kinh người, Khố Kỳ đã mất tích. Vốn là cái tên Khố Kỳ không ở trong phạm vi bọn họ giám thị, chỉ là do ở người lãnh đạo trực tiếp hạ lệnh, Khố Kỳ gần đây mới bị nhét vào danh sách, nhưng ai biết mới vừa nhận được nhiệm vụ này, không lâu đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Về tin đồn của vị cấp trên này, lão Mại Khắc nghe nhiều lắm rồi. Tất cả đều nói đó là một tên lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, tính khí thất thường. Mặc dù theo lý thuyết chuyện này sẽ không thể trách cứ bọn họ, nhưng không biết tại sao lão Mại Khắc vẫn có cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Có thể là bản thân mình già thật rồi. Lão Mại Khắc cười cười tự giễu xoay người đi vào trong phòng, hắn cần phải truyền phần tình báo này trở về thật nhanh. .
Nhưng mà ngay khi bước vào gian phòng, ánh mắt lão Mại Khắc bỗng nhiên đọng lại ở một chỗ, trên cái ghế trong phòng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người xa lạ. Lão Mại Khắc nhớ rất rõ ràng, khi hắn mới vừa mở cửa phòng, ở trong này không có ai kia mà?
← Ch. 504 | Ch. 506 → |