← Ch.506 | Ch.508 → |
Ở trên không trung dĩ nhiên phạm vi nhìn rộng rãi hơn rất nhiều, Địch Áo thấy bên ngoài trang viên có thân ảnh tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, trong mắt nhất thời lộ vẻ vui mừng, thân hình vừa động hóa thành luồng sáng xanh chói mắt lướt tới. -
Cùng lúc đó, mấy người ở ngoài cửa đồng thời nhìn lên không trung, trong quá trình Địch Áo bay tới tràn đầy nguyên lực dao động hiển nhiên không thể qua mắt những người này.
Phản ứng của mọi người không giống nhau, gã kỵ sĩ thanh niên nhíu mày, sử dụng Phong Dực bay lượn tùy ý ở giữa đế đô hình như là quá kiêu ngạo thì phải?
Những gã võ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Lôi Mông chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt trở lại, Địch Áo ngày nào cũng làm như vậy nhìn mãi thành quen. Trong một ngày ít nhất cũng nhìn thấy cảnh này mười mấy lần, hiện tại bọn họ đã chỉ lo phận sự của mình là tốt rồi.
Về phần mỹ phụ thì biểu hiện cực kỳ kinh ngạc, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên không trung không chớp một cái.
Chốc lát sau, Địch Áo đã bay đến gần cửa trang viện, thân hình lộn một vòng rồi hạ xuống đất, mỉm cười nói với mỹ phụ: "An Đông Ny, tại sao ngươi tới đây?"
An Đông Ny vẫn chưa hết kinh ngạc, phảng phất như không nhận ra Địch Áo vậy, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần mới nghi ngờ nói: "Ngươi lên cấp Võ Tôn rồi?"
Địch Áo mỉm cười gật đầu: "Còn đứng ở bên ngoài làm cái gì? Mau vào, bọn họ đều ở tu luyện, ta đây phải đi cho bọn hắn."
Nhìn thấy Địch Áo và An Đông Ny quen nhau, gã võ sĩ nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nháy mắt ra hiệu cho đồng bạn của mình rồi cả nhóm lặng yên lui xuống.
An Đông Ny nhìn thấy cảnh này nhưng không nói gì, lấy tính cách của nàng sẽ so đo với người ta chỉ vì chuyện nhỏ thế này.
Địch Áo nhìn tên thanh niên đứng phía sau An Đông Ny: "Vị này là..."
Thanh niên kỵ sĩ tiến lên mấy bước định tự giới thiệu mình nhưng lại bị An Đông Ny trực tiếp cắt đứt.
"Mặc dù ta cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn cám ơn ngươi đã đưa tiễn ta trở về." An Đông Ny lễ phép mỉm cười với gã thanh niên kia, sau đó xoay người đi vào cửa.
"Ta..." Thanh niên kỵ sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng thấy ánh mắt Địch Áo đang quan sát mình thì vội vã chuyển thành bộ dạng thong dong thoải mái: "Rất hân hạnh được biết ngươi, có cơ hội ta sẽ tới cửa chào hỏi."
"À?" Địch Áo mê hoặc nhìn bóng lưng gã thanh niên kia rời đi: "Chuyện này vậy là chưa xong? Còn tới cửa hỏi thăm? Ta và ngươi thân nhau lắm sao?"
"Bằng hữu của ngươi?" Địch Áo phụng bồi An Đông Ny đi về phía nội sảnh, vừa hỏi dò một câu.
An Đông Ny lắc đầu nói: "Ta và hắn trực thuộc Liệt Diễm quân đoàn ở tiền tuyến."
Địch Áo lập tức hiểu ra, tên này hiển nhiên là người theo đuổi An Đông Ny, xem ra An Đông Ny cũng được hoan nghênh lắm đây. Sau một cái nháy mắt, Địch Áo chợt nhớ tới một việc, nếu như thế thì phụ thân Tác Phỉ Á, Đường Ân Nam tước làm sao bây giờ? Mặc dù An Đông Ny không tỏ thái độ gì đối với người thanh niên kia, nhưng khó nói sẽ không xuất hiện người thứ hai, người thứ ba...
Chuyện cụ thể thì Địch Áo chưa nghĩ ra, trước hết phải thương lượng với Tác Phỉ Á cái đã. Dĩ nhiên cũng phải trưng cầu ý kiến Đường Ân, ai biết hắn có phải nhất thời động tâm hay không đây?
Nhìn thấy An Đông Ny đi vào, đám người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ hết sức cao hứng, cùng nhau vây quanh An Đông Ny lên tiếng oán giận tại sao lâu như vậy mà không đến thăm các nàng.
"Ta làm sao biết các ngươi tới đế đô từ khi nào?" An Đông Ny cười nói: "Vừa nghe các ngươi ở tại đế đô, không phải là ta lập tức từ chiến trường trở lại hay sao?"
Địch Áo ở một bên quan sát vẻ mặt An Đông Ny: "Chẳng lẽ chiến tranh vừa mới bộc phát, ngươi đã đi ra tiền tuyến tham chiến đó chứ?"
"Đúng vậy, dù sao ở nhà cũng không có việc làm."
Địch Áo không nói gì nữa, mặc dù từ vẻ mặt An Đông Ny không nhìn điểm gì khác thường, nhưng An Đông Ny cho ra đáp án đã xác nhận Địch Áo suy đoán. Nhìn bộ dạng An Đông Ny hiển nhiên là mới trở lại đế đô, theo lý thuyết hẳn là quay về thăm nhà mới đúng, tại sao bây giờ An Đông Ny chạy đến nơi này trước?
Trọng yếu hơn nữa, lấy hiểu biết của Địch Áo đối với An Đông Ny, đây là một người chán ghét danh lợi và xem chiến tranh như thù. Trừ phi nàng sống ở đế đô không vui vẻ gì, nếu không sẽ không có khả năng chủ động tham chiến.
Địch Áo nói suy đoán của mình cho đám người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ biết, sau khi mấy người nghe xong cố ý né tránh chủ đề này, chỉ phụng bồi An Đông Ny tán gẫu mấy chuyện bên lề.
Đến buổi tối vừa nhận được tin tức này, vợ chồng An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn vội vã chạy tới. Lôi Mông nhìn thấy hai người liền sợ hết hồn, còn cho là những tỷ muội kia cũng theo tới đây, cho đến khi xác nhận chỉ có hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Ngươi làm cái vẻ mặt gì đó? Chúng ta đến gặp An Đông Ny, không phải là ngươi." An Đức Liệt Á không nhịn được trợn mắt liếc sang Lôi Mông.
Lôi Mông cười khan vài tiếng, sau đó chợt nhớ ra cái gì đó: "Ngươi không nói ta cũng quên mất, tại sao lâu như vậy không đến thăm ta?"
"Ai cần tới thăm ngươi?" An Đức Liệt Á cười xùy một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý Lôi Mông nữa. Tụ lại một chỗ với An Đông Ny và đám người Tác Phỉ Á hàn huyên đủ chuyện.
"Các ngươi gần đây bận rộn tu luyện lắm hả? Bệ hạ nói không cho các nàng tới quấy rầy ngươi, bằng không ngươi nghĩ rằng nơi này có thể thanh tịnh được không?" Vũ Tư Đốn mỉm cười giải thích.
Lôi Mông gật đầu nói: "Đúng là bá phụ suy nghĩ chu toàn."
Lúc này Địch Áo ở một bên nháy mắt ra hiệu cho Lôi Mông, Lôi Mông hội ý thừa dịp mấy nữ tử nói chuyện khí thế ngất trời, không ai chú ý bên này, lặng lẽ kéo Vũ Tư Đốn ra khỏi phòng. Địch Áo và Ca Đốn cũng đi theo sau.
"Tại sao thần bí như vậy?" Vũ Tư Đốn hồ đồ hỏi.
"Thập Thất tỷ phu, trong nhà An Đông Ny đã xảy ra chuyện gì?"
Vũ Tư Đốn ngẩn ra: "Ngay cả các ngươi cũng đã nhận ra?"
"Đó là đương nhiên, có gì khó đâu?" Lôi Mông đắc ý nói.
"Hình như là Địch Áo phát hiện trước." Ca Đốn vạch trần Lôi Mông không chút lưu tình.
Lôi Mông trừng mắt hăm dọa: "Ca Đốn, ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi có vấn đề, bây giờ mọi người quan tâm chính là An Đông Ny, về phần phát hiện chuyện này trước hay sau có khác nhau gì sao?"
Ca Đốn mở to hai mắt kinh ngạc, Lôi Mông nói năng sắc bén như vậy từ lúc nào nhỉ? Trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, lại tìm không ra cách phản bác.
Vũ Tư Đốn ở bên cạnh cười nói: "Thật ra cũng không tính là đại sự, mặc dù lúc ấy An Đông Ny huyên náo với người trong nhà không vui, nhưng Hoắc Nhĩ Tư Công tước không có làm khó An Đông Ny, dù sao nàng cũng là nữ nhi của hắn."
"Vậy tại sao An Đông Ny chạy ra tiền tuyến?" Địch Áo nghi ngờ hỏi.
"Còn không phải là vì cãi nhau với thân nhân sao?" Vũ Tư Đốn thở dài bất đắc dĩ: "Lấy thực lực và tuổi tác của An Đông Ny còn có không gian phát triển rất lớn, nàng là một phụ nữ, quan trọng nhất là nữ nhân này còn độc thân. Cứ như vậy..."
"À." Địch Áo như có điều suy nghĩ, lát sau mới gật đầu lẩm bẩm: "Người nhà An Đông Ny hi vọng có thể gả nàng ra ngoài?"
"Thật ra không thể trách Hoắc Nhĩ Tư Công tước, lúc ban đầu An Đông Ny rời nhà đã truyền đi khắp đế đô, Hoắc Nhĩ Tư Công tước là một người rất coi trọng thể diện, không có đuổi An Đông Ny ra khỏi nhà là tốt lắm rồi. Huống chi làm cha mẹ ai mà không hi vọng nữ nhi mình có nơi chốn tốt. Các ngươi không muốn thấy An Đông Ny vẫn tiếp tục như vậy chứ?"
Vũ Tư Đốn vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt Lôi Mông và Ca Đốn nhất thời lộ vẻ quái dị. Địch Áo tức giận nói với hai người đó: "Nhìn ta làm gì?"
Hai người lập tức nghiêm mặt lại, nhưng khóe mắt lại lộ ra ý cười đã bán đứng nội tâm của bọn họ. Vũ Tư Đốn hiển nhiên cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, lên tiếng hỏi mấy người: "Ta nói sai chuyện gì hả?"
Địch Áo không thể trực tiếp nói với Vũ Tư Đốn, thật ra cha vợ của ta coi trọng An Đông Ny. Vì thế vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Tại sao An Đông Ny đột nhiên trở về?"
Mặc dù An Đông Ny nói là cố ý trở lại gặp bọn họ, nhưng Địch Áo cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Vũ Tư Đốn gật đầu nói: "Hoắc Nhĩ Tư Công tước sử dụng quyền lực trong tay điều An Đông Ny từ tiền tuyến trở về là vì muốn nàng lập gia đình với Khắc Lao Tư Hầu tước. Nghe nói ngay cả ngày cưới cũng đã định rồi."
Lúc này Lôi Mông và Ca Đốn cùng lúc thu hồi nụ cười, An Đông Ny phải lập gia đình rồi? Có người cầu hôn và chuẩn bị lập gia đình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lúc này nếu bọn họ còn dám chế giễu, không nói Địch Áo, chính bản thân Tác Phỉ Á tuyệt đối không tha cho bọn họ.
Địch Áo cũng giật mình sững sờ, vốn là còn muốn lợi dụng Thần Vực truyền tin hỏi thăm ý kiến Đường Ân thế nào. Nhưng tình hình hiện tại chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi, khoảng cách xa như vậy, cho dù hệ thống tình báo của Thần Vực hiệu suất cao tới đâu, tính cả quá trình đi về cũng phải hơn một tháng. Đến khi đó đoán chừng An Đông Ny đã lập gia đình rồi.
Vũ Tư Đốn nhìn sang mấy người bọn họ, nét nghi ngờ càng lúc càng đậm: "Các ngươi có ý gì... ?"
← Ch. 506 | Ch. 508 → |