← Ch.512 | Ch.514 → |
Nụ cười trên mặt Khắc Lao Tư mang theo mấy phần lúng túng, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười sáng lạn: "Địch Áo huynh đệ, nói như vậy không tốt lắm đâu, cái gì mà với cao không với cao, ta đây chỉ là Võ Tôn cấp bốn mà thôi."
Khắc Lao Tư còn chưa nói hết đã bị Y Toa Bối Nhĩ cắt đứt. So sánh với Địch Áo, Y Toa Bối Nhĩ còn trực tiếp hơn nhiều, không hề che dấu ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói: "Võ Tôn cấp bốn rất đáng giá sao? Còn đòi hỗ trợ? Ngươi giúp được cái gì?"
Khuôn mặt Khắc Lao Tư nhất thời cứng ngắc lại, có điều ở chỗ này còn có An Đông Ny, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể tranh cãi với nữ tử, chỉ có thể cười khan vài tiếng: "Vị tiểu thư này nói giỡn hơi quá. Mặc dù trên tổng thể thực lực không tính là cao, nhưng ít nhiều gì vẫn có tác dụng nhất định."
Khắc Lao Tư nói những lời này đã nắm chắc phần thắng, bởi vì ở trong phòng này thực lực của hắn là cao nhất, thậm chí còn cao hơn An Đông Ny một chút.
"Đúng vậy hả?" Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên đổi thành bộ dạng tươi cười niềm nở: "Ngươi xác định ngươi có thể trợ giúp hết lòng?"
Khắc Lao Tư nhíu mày suy nghĩ, thái độ Y Toa Bối Nhĩ rõ ràng là có vấn đề, hắn vốn muốn tìm cớ thối thác cho qua, nhưng mà đúng lúc này An Đông Ny lại dùng ánh mắt thương hại nhìn sang Khắc Lao Tư. Làm cho hắn theo bản năng hiểu thành châm chọc.
Khắc Lao Tư vốn là người tâm cao khí ngạo, không thể nào chấp nhận bị An Đông Ny khinh thường được, vì thế lời nói vừa ra khỏi miệng liền biến thành: "Chuyện này là đúng rồi, ha hả, cứ việc nói đi, ta cũng có thể biểu lộ một ít thành ý."
"Tốt." Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười càng thêm vui vẻ: "Vậy thì nhất định rồi."
Y Toa Bối Nhĩ đang định nói tiếp thì bị An Đông Ny ngăn lại, bất kể nói thế nào Khắc Lao Tư cũng là hôn phu trên danh nghĩa của An Đông Ny. Vì thế An Đông Ny không thể để mặc cho sự tình tiếp diễn, nàng biết rõ ràng Khắc Lao Tư chỉ có một kết quả là tự rước lấy nhục vào thân.
An Đông Ny thở dài nói: "Khắc Lao Tư, ngươi nên trở về đi thôi, ngươi không thể giúp bọn họ được gì đâu."
Thật ra An Đông Ny đang thật tâm suy nghĩ vì Khắc Lao Tư, mặc dù nàng chán ghét cuộc hôn sự này, nhưng cuối cùng Khắc Lao Tư cũng không tệ lắm. Cái sai chính là trưởng bối của song phương, cho nên nàng không đành lòng để cho Khắc Lao Tư bị bêu xấu. Nhưng An Đông Ny đã quên mất một chuyện, Khắc Lao Tư vốn lđãà bị Y Toa Bối Nhĩ bức vào ngõ cụt, giờ phút này nghe thấy An Đông Ny nói như vậy làm gì còn có thể bảo trì bình thản, câu nói của nàng vô tình thúc đẩy lòng háo thắng của hắn.
"Đúng là không tin tưởng ta mà. Ha hả, An Đông Ny, ngươi là hôn thê của ta, câu đó không nên nói ra từ miệng của ngươi." Khắc Lao Tư cười nói.
Sắc mặt An Đông Ny nhất thời chuyển sang lạnh lẽo, không còn quan tâm Khắc Lao Tư nữa. Trách nhiệm của nàng đã kết thúc rồi, nếu đối phương không nghe thì nàng cũng không cần thiết phải cưỡng cầu làm gì.
"Các ngươi còn chưa tổ chức đám cưới, An Đông Ny tỷ tỷ muốn nói gì có quan hệ tới ngươi sao?" Y Toa Bối Nhĩ bĩu môi nói.
Tân Phổ Sâm lúc này đã nhìn thấu vấn đề, trước khi đến đây hắn biết vị hôn thê của Khắc Lao Tư đang ở trong nhà Lôi Mông, chỉ có điều hắn không nghĩ rằng lại diễn biến thành cục diện như hiện tại. Chuyện này đã quá rõ ràng, người nơi này không hề hoan nghênh Khắc Lao Tư, lại liên tưởng đến Khắc Lao Tư đột nhiên tìm đến mình ngỏ ý muốn cùng đi bái phỏng Lôi Mông. Tân Phổ Sâm dù có ngốc hơn nữa cũng có thể đoán ra Khắc Lao Tư có ý đồ lợi dụng mình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tân Phổ Sâm nhìn về phía Khắc Lao Tư đổi thành bất thiện, không người nào nguyện ý bản thân mình bị lợi dụng cả.
"Nếu An Đông Ny là tỷ tỷ của ngươi, như vậy ngươi ít nhất phải gọi ta một tiếng tỷ phu mới đúng." Khắc Lao Tư lại nở nụ cười sáng lạn, nhưng lời nói không còn khách khí như lúc ban đầu nữa.
Y Toa Bối Nhĩ trừng mắt, vừa định lên tiếng thì Địch Áo đứng dậy ngăn cản Y Toa Bối Nhĩ. Địch Áo biết cho dù phát sinh cãi vả, bọn họ cũng không được yên tĩnh chút nào, huống chi làm vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với An Đông Ny.
"Này, Khắc Lao Tư, ngươi đã muốn biết chuyện của chúng ta, ta đây sẽ nói cho ngươi biết." Địch Áo bước tới gần cười cười vỗ vai tên kia: "Đi theo ta!"
Nói xong Địch Áo dẫn đầu đi ra ngoài, đoàn người đi theo ngay phía sau.
Mạc Lâm và đám người Á Nhĩ Duy Tư đang ngồi ở trong sân tán gẫu, thấy Địch Áo mang theo một nhóm người đi tới liền giật mình sững sờ, tên này muốn làm cái gì đây?
Đám người Địch Áo có thể bình thản đứng trước mặt Mạc Lâm, nhưng Tân Phổ Sâm và Khắc Lao Tư thì không được. Chỉ vừa nhìn thấy mấy người Mạc Lâm, hai người bọn họ lập tức khiếp sợ bàng hoàng, ở trong trang viện này thậm chí có năm vị Thánh giả?
Địch Áo xoay người, cười híp mắt nói với Khắc Lao Tư: "Khắc Lao Tư, Thần Vực có một loại bí pháp có thể hỗ trợ gia tăng thực lực, hẳn là ngươi từng nghe nói qua?"
"Hả? Ờ, hình như có nghe nói." Khắc Lao Tư vẫn chưa thể từ trong khiếp sợ tỉnh lại, phản ứng rõ ràng có mấy phần trì trệ.
"Năm vị này chính là cường giả từ Thần Vực do ta mời tới, giúp đỡ chúng ta tăng cường thực lực." Địch Áo tiến tới trước mặt Khắc Lao Tư: "Bây giờ ngươi có muốn hỗ trợ nữa không? Hay là ngươi chuẩn bị đứng ở một bên học tập quá trình này?"
"Không không không... !" Khắc Lao Tư bị dọa cho sợ đến tái mặt, nói đùa gì vậy, thứ này có thể tùy tiện học được sao?
"Ta cảm thấy ngươi sẽ không đề ra yêu cầu quá phận." Địch Áo hài lòng gật đầu: "Ngươi nhìn đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu, ngươi có nên..."
"Được được, ta đi ngay, không quấy rầy các vị nữa, ha hả, sau này sẽ có cơ hội gặp lại." Khắc Lao Tư gượng cười xoay người đi thẳng ra ngoài, hắn lo lắng nếu mình không đi nữa thì tính mạng khó bảo toàn. Đối phương đã nói rõ ràng mấy vị cường giả Thần Vực này tới làm việc riêng, bọn họ không có nửa điểm quan hệ với Sư Tâm đế quốc. Lỡ may hắn dính tội rình coi bí pháp của Thần Vực, cho dù Hoắc Phu Mạn ra mặt cũng chưa chắc có thể giữ được mạng hắn. Huống chi hắn còn không có tư cách để cho Hoắc Phu Mạn lên tiếng bảo hộ.
Sau khi Khắc Lao Tư rời đi, Mạc Lâm buồn cười nói với Địch Áo: "Các ngươi, những tiểu tử này thật là..."
"Hưng sư động chúng chỉ là vì đuổi người đi?"
Thần sắc đám người Á Nhĩ Duy Tư thì không thay đổi gì, thật ra cách làm của Địch Áo còn không tính là ỷ thế hiếp người, không đến nổi khiến cho bọn họ chán ghét.
Địch Áo gian hàng buông tay: "Ta cũng vậy không có biện pháp, đánh cũng đánh không được" mắng cũng chửi không được" chỉ có thể nghĩ biện pháp như thế."
Trong mắt An Đông Ny lộ ra một tia cảm kích, nàng biết Địch Áo đang suy nghĩ dùm cho nàng. Nếu không đã sớm dùng thủ đoạn khác đuổi Khắc Lao Tư cũng được, làm gì hao phí nhiều trắc trở như vậy.
"Địch Áo, cám ơn ngươi." An Đông Ny nhẹ giọng nói.
"Đừng đừng, ngươi khách khí với chúng ta như vậy sao?" Địch Áo hơi chột dạ, nghĩ biện pháp dẫn An Đông Ny ra chiến trường hiển nhiên là An Đông Ny tự nguyện. Nhưng còn có một nguyên nhân khác là vì phụ thân của Tác Phỉ Á là Đường Ân Nam tước. Cho nên An Đông Ny cảm ơn ngược lại làm cho Địch Áo có phần xấu hổ.
Tân Phổ Sâm ở một bên nhìn thấy cảnh này không nhịn được kinh hãi lắp bắp, đây là tình huống gì vậy? Không phải An Đông Ny là hôn thê Khắc Lao Tư hay sao? Tại sao hôn phu của mình bị Địch Áo cưỡng chế dời đi nhưng An Đông Ny lại còn cám ơn? Trên đời này có chuyện gì bi ai hơn không?"
Xem ra sau này chính mình phải tìm cách đứng xa Khắc Lao Tư một chút, cái tên này quan hệ cũng quá kém đi? Tân Phổ Sâm âm thầm suy nghĩ vừa len lén nhỏ giọng hỏi Lôi Mông: "Ta có cần đi luôn hay không?"
Lôi Mông mỉm cười lắc đầu: "Thế thì không cần, chỉ cần ngươi không vào gian phòng này là được rồi, à, vì sao ngươi đi cùng với Khắc Lao Tư?"
Tân Phổ Sâm tường thuật quá trình lại một lần, buồn bực nói: "Ta đâu có biết bị tiểu tử này lợi dụng? Hắn nói muốn tới gặp hôn thê của hắn, sau đó thuận tiện làm quen với các ngươi. Nếu sớm biết là như vậy, ta không bao giờ dẫn hắn theo."
Nghe Tân Phổ Sâm nói, trong lòng Lôi Mông thư thái hơn rất nhiều, vốn là hắn tưởng rằng Tân Phổ Sâm dựa vào quan hệ với mình nghĩ cách giúp đỡ Khắc Lao Tư. Vì thế từ đầu tới cuối Lôi Mông không nói một câu nào, tất cả đều do Địch Áo xử lý, có mấy việc hắn ngại biểu lộ trước mặt Tân Phổ Sâm, nhưng đám người Địch Áo thì không cần cố kỵ nhiều như vậy.
"Không phải là đại sự gì cả, ngươi không cần bận tâm." Lôi Mông cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, đừng làm chậm trễ bọn họ tu luyện."
Lôi Mông và Tân Phổ Sâm vừa rời khỏi phòng, mấy người Địch Áo cũng đi theo ra ngoài. Địch Áo trực tiếp kéo Lôi Mông lại: "Đừng có chạy, nhanh lên nào, để cho năm vị Thánh giả chờ ngươi trong đó, ngươi có biết xấu hổ không đó?"
Lôi Mông thở dài bất đắc dĩ: "Đã bảo là để các nàng Tác Phỉ Á đi trước mà, chuyện này ai trước ai sau có chỗ nào khác nhau?"
"Tinh thần kết tinh là do bá phụ ngươi đưa tới, ngươi nói có khác nhau hay không?"
"Vậy bằng hữu của ta làm sao bây giờ?" Lôi Mông vẫn còn muốn tìm cớ. :
"Có chúng ta phụng bồi là được rồi, ngươi sợ cái gì?" Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn Lôi Mông, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười tà: "Ta biết rồi, ngươi lo lắng tư chất của mình quá kém, không thể tấn chức lên Võ Tôn?"
"Thúi lắm!" Lôi Mông nhất thời đỏ mặt, trên thực tế đúng là bị Địch Áo nói trúng. Bởi vì lúc trước Địch Áo đã nói, không phải tất cả Cực Hạn võ sĩ đều có thể dùng phương thức này đạt tới cấp bậc Võ Tôn. Cho nên Lôi Mông khó tránh khỏi bận tâm, một khi bản thân mình không thể tấn thăng đến Võ Tôn, chẳng phải là chứng minh tư chất của mình không bằng những người khác?
Lôi Mông lo lắng là có nguyên nhân, ở trong ba người thì Lôi Mông là người tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ cuối cùng. Lần này nhờ có mấy người Á Nhĩ Duy Tư giúp đỡ gia tăng thực lực, nếu như dự đoán có người nào không thể đạt tới cấp bậc Võ Tôn, Lôi Mông chính là người có khả năng lớn nhất.
Cuối cùng là vấn đề thể diện, Lôi Mông có thể thừa nhận bản thân mình lười biếng làm chậm trễ tiến độ, nhưng hắn tuyệt đối không thể chấp nhận tư chất của mình không đủ.
Thấy Lôi Mông phản ứng như thế, Địch Áo hơi ngạc nhiên, bản thân mình chỉ thuận miệng nói đùa một câu, không nghĩ tới thật sự đoán trúng?"
"Thế nào? Ta nói sai à?" Địch Áo giả bộ không nhận ra vấn đề, cười cười giơ tay vỗ bả vai Lôi Mông: "Vậy thì chứng minh cho chúng ta nhìn đi."
"Quên đi, đừng miễn cưỡng Lôi Mông, mọi người đều biết tên này là người rất nhát gan, hay là để ta lên trước." Ca Đốn ở một bên nhàn nhã đổ dầu vào lửa.
Mặc dù biết rõ Địch Áo và Ca Đốn dùng biện pháp khích tướng, Lôi Mông vẫn không nhịn được, chỉ tay vào sát mặt Ca Đốn, lầm bầm: "Đi thì đi, chờ ta tấn thăng đến Võ Tôn, kẻ đầu tiên bị đánh chính là ngươi đó."
"Ta sợ ngươi hả?" Ca Đốn nhún vai bình chân như vại.
Lôi Mông mặc kệ không thèm quan tâm Ca Đốn nữa, xoay người ra vẻ khó xử nói với Tân Phổ Sâm nói: "Đúng ra ta nên bồi ngươi nói chuyện một bữa, nhưng ngươi cũng thấy đấy. Bọn họ muốn ta đi vào trước, ta cũng không có biện pháp.
"À? Không sao không sao, chính sự quan trọng hơn, ngươi không cần để ý đến ta. Dù sao gần đây ta cũng ở trong thành, cơ hội còn nhiều mà." Tân Phổ Sâm tuy cười nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Thần Vực có bí pháp hỗ trợ Cực Hạn võ sĩ tăng lên tới Võ Tôn? Quá khó tin tưởng rồi?
Tân Phổ Sâm thậm chí hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, còn còn gã thanh niên tên là Địch Áo rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao có thể mời được năm vị Thánh giả tới hỗ trợ, phải biết rằng hạng con cháu đệ tử quý tộc như hắn muốn lạy một vị Thánh giả làm thầy cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lôi Mông lại khách khí với Tân Phổ Sâm thêm mấy câu rồi đi vào trong phòng. Những người khác trở về đại sảnh, mặc dù Tân Phổ Sâm rất hiếu kỳ đối với Địch Áo, cũng muốn lưu lại xem xét tình hình, nhưng làm vậy khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Sau khi do dự một hồi, Tân Phổ Sâm vẫn lựa chọn rời đi, mấy người Địch Áo chỉ giữ lại tượng trưng mà thôi, dù sao ở đây không ai quen với Tân Phổ Sâm, mọi người ngồi chung một chỗ khó mà tìm ra chủ đề chung, vì thế sẽ bị lâm vào hoàn cảnh lúng túng không cần thiết.
Vừa bước vào phòng, trong lòng Lôi Mông có hơi khẩn trương, ban đầu tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ đã có thể làm cho hắn cao hứng thật lâu, bây giờ chuẩn bị vượt qua bức tường Võ Tôn. Dĩ nhiên hắn rất khó giữ vững bình tĩnh.
Ngay khi bàn tay mấy người Á Nhĩ Duy Tư rực sáng quang mang, cả gian phòng đầy dẫy nguyên lực dao động. Lôi Mông lập tức quên đi hết thảy lo lắng, bắt đầu hấp thu nguyên lực bàng bạc ở bốn phía.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, suốt năm canh giờ, Lôi Mông và đám người Á Nhĩ Duy Tư mới từ trong phòng đi ra. Trên mặt mấy người Á Nhĩ Duy Tư mang theo vài phần mỏi mệt, nhưng Lôi Mông thì lại cực kỳ buồn bã.
Thấy vẻ mặt Lôi Mông, Mạc Lâm chờ ở bên ngoài cười nói: "Thế nào? Thất vọng đối với bí pháp của Thần Vực chúng ta?"
"Như ngài nói..." Lôi Mông ngại ngùng gãi gãi đầu: "Ta chỉ cảm giác mình tiến triển quá chậm." Lôi Mông nhớ rõ ràng lần trước Địch Áo chỉ dùng hơn nửa ngày từ Cực Hạn võ sĩ cấp tám tấn thăng lên đến Võ Tôn, so sánh với nhau thì tốc độ Lôi Mông tăng trưởng thực lực đúng là thua kém không ít.
"Ngươi không trải qua phương diện này làm sao biết được tốc độ tiêu chuẩn?" Mạc Lâm cười cười, quay đầu nhìn về phía Á Nhĩ Duy Tư: "Như thế nào? "
Á Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một lát rồi nói: "Coi như là có thể, hẳn là không vượt quá năm ngày."
Mạc Lâm gật đầu nói: "Lôi Mông, tư chất của ngươi không tệ, mở rộng tâm thái nước sẽ tự chảy thành sông, không cần thiết lo lắng."
"Ta biết." Lôi Mông cười nói, đến lúc này hắn bắt buộc phải theo tới cùng rồi.
Lo lắng cũng không thể giải quyết vấn đề, còn không bằng làm như Mạc Lâm nói. Thả lỏng tâm tình ra, yên tâm tu luyện mới là hành vi đúng đắn. Dù sao trong chuyện này hắn không bao giờ tổn thất.
Lôi Mông khách khí cám ơn đám người Á Nhĩ Duy Tư mấy câu rồi đi về phía đại sảnh. Mới vừa tiến vào cửa đã bị đám người Ca Đốn và Tác Phỉ Á vây quanh.
"Thế nào, thế nào rồi? Tấn thăng đến Võ Tôn chưa?"
Lôi Mông không khỏi cười khổ: "Các ngươi nghĩ ai cũng biến thái như Địch Áo hả? Đâu có dễ dàng như vậy."
"Không cho nói xấu Địch Áo." Tác Phỉ Á trừng mắt lên.
Lúc này Ca Đốn nói: "Đại khái cần bao nhiêu thời gian? Bọn họ có nói gì không?"
"Ừ, nói là không vượt quá năm ngày." Lôi Mông nhìn sang Tác Phỉ Á: "Mạc Lâm trưởng lão nói tư chất của ta coi như là không tệ. Không phải là ta nói xấu Địch Áo, tư chất không tệ cần tới năm ngày mới có khả năng lên tới Võ Tôn. Nhưng Địch Áo chỉ dùng có nửa ngày, không phải biến thái thì gọi là cái gì?"
"Tốt lắm tốt lắm, có thể thành công lên cấp là được rồi, để cho Lôi Mông nghỉ ngơi đi." Địch Áo vừa nói vừa đi ra ngoài cửa: "Ta đi tìm Mạc Lâm trưởng lão."
Địch Áo không có nói với bọn họ mấy người Á Nhĩ Duy Tư sẽ trả giá bao nhiêu để giúp toàn bộ mọi người gia tăng thực lực. Phần nhân tình này tự hắn nhớ là được rồi, nói ra chỉ khiến cho người khác cảm thấy bất an.
Mặc dù bây giờ Địch Áo không thể lấy ra thứ gì tốt để cảm tạ bốn người Á Nhĩ Duy Tư, nhưng ít nhất cũng phải vấn an vài câu. Dù sao đối phương nhìn trên mặt mũi Địch Áo mới làm như vậy. Nếu không, cho dù Hoắc Phu Mạn nhờ vả, Lan Bác Tư Bản chưa chắc sẽ đồng ý với yêu cầu này. Trừ phi Hoắc Phu Mạn giao ra đầy đủ "thành ý". Đây cũng là chuyện sau này Địch Áo mới nghĩ ra, khó trách lúc ấy Hoắc Phu Mạn lại đáp ứng nhanh chóng như vậy.
Cẩn thận tính toán một hồi, Địch Áo đột nhiên cảm giác mình bị thiệt thòi không nhỏ, thật ra Hoắc Phu Mạn không làm gì cả, chỉ bỏ ra mấy khối tinh thần kết tinh là có thể giúp cho Lôi Mông tăng lên tới Võ Tôn. Cộng thêm trong tương lai còn nhận được bí pháp tăng cường thực lực nữa.
"Quả nhiên là lão già giảo hoạt." Địch Áo cảm thán ở trong lòng, nhưng điều này cũng không thể oán trách, ai bảo mình có việc cầu người làm gì? Nếu đổi thành mình đứng ở góc độ Hoắc Phu Mạn, có lẽ cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Trong nháy mắt đã đến ngày thứ năm, Lôi Mông đã bị tăng lên Cực Hạn võ sĩ cấp chín, nghĩ tới qua ngày hôm nay bản thân mình có thể bước vào hàng ngũ Võ Tôn. Lôi Mông không kìm nén được xúc động dâng trào.
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu." Mấy người Á Nhĩ Duy Tư chia ra ngồi ở bốn góc phòng, bàn tay nắm chặt tinh thần kết tinh.
Lôi Mông hít sâu một hơi trịnh trọng gật đầu, sau đó một luồng nguyên lực dao động mạnh mẽ bỗng nhiên bộc phát, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Lôi Mông không quan tâm gì nữa, dồn toàn bộ tâm thần vào việc hấp thu nguyên lực. Luồng nguyên lực kia trải qua mấy người Á Nhĩ Duy Tư trích xuất từ tinh thần kết tinh đã thuần khiết hơn nhiều, vì thế dễ dàng hấp thu vào trong cơ thể hơn nguyên lực ở trong không khí. Lôi Mông không cần hao quá nhiều khí lực là có thể biến nó thành của riêng mình.
Theo nguyên lực dao động mạnh mẽ không ngừng tràn vào cơ thể Lôi Mông, hắn có thể cảm giác được Tâm Luân của mình đang phát sinh biến hóa. Mặc dù quá trình chậm chạp tới cực điểm, nhưng Lôi Mông chắc chắn đó không phải là ảo giác.
Không biết qua bao lâu, Tâm Luân của Lôi Mông rốt cục biến thành màu trắng, điều này cũng có ý nghĩa Lôi Mông đã tấn thăng lên đến Cực Hạn võ sĩ cấp mười, khoảng cách vươn tới Võ Tôn chỉ còn lại một bước cực ngắn.
← Ch. 512 | Ch. 514 → |