← Ch.058 | Ch.060 → |
Địch Áo đã khôi phục tĩnh táo từ từ giảm chậm tốc độ, đồng thời khép hờ hai mắt hít thở thật sâu.
Giữa đêm Địch Áo đi tới dưới chân Tuyết Sơn, hắn nhảy xuống chiến mã phóng nhanh lên đỉnh núi. Mặc dù Y Toa Bối Nhĩ không có nói rõ ràng nhưng hắn cũng hiểu ý tứ đối phương, Thánh Đế Tư hồ hẳn là một địa phương tu luyện rất tốt.
Địch Áo di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, bước chân lướt đi băng băng trên mặt tuyết. Địa thế Tuyết Sơn càng đi lên càng chênh vênh nhưng đối với Địch Áo vẫn không có gì khó khăn, qua chừng hai canh giờ hắn đã lên tới đỉnh núi.
Quan sát chung quanh chốc lát, Địch Áo men theo sườn núi phóng đi, đi được vài trăm thước đột nhiên cảm giác không gian trước mắt tối sầm lại. Hắn vội vàng dừng bước, tối nay không có trăng, hắn dựa vào ánh sao ảm đạm phát hiện khu vực phía trước có sự biến hóa lớn, Nơi đó không có băng tuyết, khắp nơi chỉ là đất đá lởm chởm, hắn di chuyển trên Tuyết Sơn rất lâu nên đã quen lợi dụng ánh sáng phản xạ từ mặt băng, bây giờ đột nhiên mất đi nguồn sáng, hắn nhất thời không kịp thích ứng.
Địch Áo bắt đầu thả chậm tốc độ, thân hình nhẹ nhàng nhảy qua từng chỏm đá lớn, không biết chạy được bao lâu, khi hắn vòng qua một khối đá to cao gần mười thước phía trước đột ngột xuất hiện một vùng ánh sáng mờ ảo.
Thì ra đã đến Thánh Đế Tư hồ, Địch Áo chậm rãi bước tới bên hồ ngưng mắt nhìn xuống hồ nước đến xuất thần. Hắn cảm giác nơi này cực kỳ cổ quái, nhưng nhất thời không biết rốt cuộc cổ quái ở chỗ nào.
Mặt hồ phẳng như tấm gương không một chút tỳ vết, mặt đất bên cạnh hồ toàn là đá vụn lởm chởm tạo thành cảnh tượng đối lập, ánh sao chiếu xuống mặt hồ nước phản xạ lại quang mang nhu hòa tạo thành một bức tranh mỹ lệ khiến lòng người mê mẩn.
Bức tranh?
Địch Áo trầm ngâm nhìn chăm chú nhìn về phía hồ nước, hắn quan sát mặt hồ kỹ lưỡng, không có một tia rung động mảy may, giống như không gian ngưng đọng vậy.
Nơi này quá an tĩnh, không có tiếng chim hót côn trùng kêu vang, không có gió, thế giới chung quanh hắn, bao gồm chính hắn đều biến thành chi tiết cho bức tranh mỹ lệ này.
Địch Áo ho nhẹ mấy tiếng, khi nghe thấy thanh âm của mình vang vọng lại, nội tâm của hắn thư thái hơn nhiều.
Ở chỗ này tu luyện có ích lợi gì? Địch Áo vừa suy tư vừa nhìn xuống hồ nước, nước trong hồ quá trong, trong đến mức ánh sáng phản xạ lên bầu trời đêm không thể phân biệt đâu là thực giả. Địch Áo đột nhiên có ảo giác tựa hồ không phải mình đang đứng bên hồ Thánh Đế Tư, mà là tồn tại trong một mảnh tinh không mịt mờ, trong nháy mắt này hắn thậm chí mất đi phương hướng.
Địch Áo hít sâu một hơi chậm rãi chìm vào trạng thái nhập định, nếu không nghĩ ra được thì để đó, không bằng tu luyện thực tế một lần xem sao.
Thời gian chậm rãi trôi qua như từng giọt từng giọt nước lăn qua cuốn lá, một trận thanh âm "ro ro" như có như không vang vạng bên tai Địch Áo. Trên phương diện tĩnh tu hắn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hoàn toàn không để ý tới loại tạp âm này, chỉ tận lực chăm chú vận chuyển Căn Luân và Chân Tri Luân.
Thanh âm càng ngày càng chói tai, vang dội nhưng Địch Áo thủy chung không có động đậy, không biết qua bao lâu đột nhiên một tiếng sét đánh đột nhiên nổ vang trong đầu Địch Áo, thanh âm kia biến mất nhưng tiếng sét một đạo tiếp theo một đạo chấn động rất có quy luật đánh vào đại não hắn.
Oành... oành...
Lấy định lực của Địch Áo hoàn toàn có thể giả như tai điếc mắt mờ, nhưng vào thời khắc này hắn đột nhiên ý thức được, tiết tấu tiếng sấm thế mà trùng với nhịp tim đập của mình. Theo kiến thức hắn học được trong kiếp trước, khi con người ở trong phòng cách âm tuyệt đối mấy canh giờ sẽ có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng. Thậm chí là tiếng hít thở, tiếng máu chảy trong huyết mạch, chẳng lẽ tiếng sấm này là tim mình đang đập?
Địch Áo mới vừa ý động, trạng thái nhập định liền biến mất, tiếng sấm theo đó vô tung vô tích. Địch Áo từ từ mở mắt ra, nhịp nhàng hoạt động một hồi chuẩn bị tiến vào nhập định lần nữa, ngay lúc này hắn nghe được từ nơi xa truyền đến tiếng bước chân.
Sắc mặt Địch Áo khẽ biến, thân hình lập tức lui về phía sau ẩn dưới một tảng đá lớn.
Thời gian trôi qua không lâu, từ trong màn đêm âm u bỗng nhiên hiện ra một cái bóng đen, từ xa nhìn lại giống như là dã thú đang cắm đầu chạy trốn.
Bóng đen kia thấy trước mặt là Thánh Đế Tư hồ thì ngây người chốc lát, tựa hồ bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi. Sau đó vội vã quan sát bốn phía, tiếp theo hành động giống như Địch Áo, lắc mình núp ở sau một tảng đá lớn. Trong nháy mắt này Địch Áo mượn ánh sao thấy rõ bộ dạng bóng đen, không phải là dã thú gì hết, rõ ràng chính là cái tên dã nhân nhìn thấy vài ngày trước.
Ngay sau đó từ trên ngọn núi có năm thân hình cao lớn lao xuống, trên ngực một gã đại hán rõ ràng có xăm hoa văn một đầu sói, cái đầu sói trong đêm tối lóe ra ánh sáng xanh biếc phi thường dữ tợn.
Trong lòng Địch Áo có cảm giác trầm trọng, mấy đại hán này có chút tương tự với võ sĩ bộ tộc gặp gỡ mấy ngày trước, chẳng lẽ bọn họ xuất thân từ cùng một bộ lạc?
Một người võ sĩ trong số đó cúi người cẩn thận phân biệt dấu vết trên mặt đất, một lúc lâu sau mới đứng lên nói với vẻ không quá chắc chắn: "Hẳn là phương hướng này..."
"Đây là kết luận của ngươi?" Một gã võ sĩ khác cười lạnh nói: "Ngươi muốn ta nhảy vào trong hồ bắt người?"
"Không cần thiết, hắn không thể nào ẩn núp trong nước." Một gã võ sĩ quả quyết nói: "Chẳng lẽ các ngươi đã quên rằng tất cả Thủ hộ giả không bao giờ rời khỏi dãy núi Âu Cổ Mạn Sơn, bọn họ không thể nào biết bơi."
"Tìm kiếm thử đi, lần này nói thế nào cũng không thể lại để cho hắn chạy thoát, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đừng làm kinh động đám đàn bà kia."
Năm võ sĩ phân tán ra trận thế hình quạt dọc theo bờ hồ tìm kiếm, đám võ sĩ hành động rất cẩn thận, ngay cả bụi cỏ thấp bé cũng không bỏ qua, bọn hắn dùng đao kiếm trong tay thọc loạn vào trong đó để xác nhận có huyệt động hay người nào tồn tại hay không. Xem tình hình như thế, cho dù Địch Áo hay là dã nhân cũng không thể thoát khỏi những người đó tìm thấy, sau đó rất nhanh một gã võ sĩ trong đó đã đến gần nơi Địch Áo ẩn núp.
Vận khí quá kém? Địch Áo nhíu nhíu mày, giờ phút này hắn hi vọng những người đó tìm thấy dã nhân trước, chứ không phải phát hiện bản thân hắn. Nếu như vậy hắn có thể không dính vào sự tình này, mặc dù từ bề ngoài không thể phán đoán thực lực những võ sĩ này, nhưng Địch Áo nhận ra khí tức nguy hiểm từ hoa văn đầu sói trên người gã võ sĩ kia, hắn không muốn nhận thêm phiền toái.
Song mọi việc không như mong muốn, gã võ sĩ kia vẫn tiếp tục đi tới chỗ tảng đá Địch Áo ẩn thân, chỉ cần vòng qua bên phải tảng đá là có thể phát hiện Địch Áo rồi. Vào lúc này một tên võ sĩ hướng khác còn cách vị trí dã nhân vài thước.
Dưới tình huống này xem như không còn sự lựa chọn nào khác, Địch Áo yên lặng di động xoay quanh tảng đá. Nếu như từ trên cao nhìn xuống phía dưới sẽ phát hiện một tình cảnh rất có ý tứ, hai người đang đi vòng quanh một tảng đá.
Bởi vì sợ những võ sĩ khác giật mình, động tác Địch Áo di chuyển rất chậm vì không dám để cho phát ra thanh âm. Còn gã kia võ sĩ hồn nhiên không biết nguy hiểm sắp ập đến.
Khi hai tay Địch Áo sắp tiếp xúc đến sau ót gã võ sĩ, tựa hồ hắn cảm thấy phía sau khác thường bỗng nhiên xoay đầu lại, đập vào mắt hắn chính là Địch Áo đứng đó đằng đằng sát khí. Cho dù là ai dưới tình huống như vậy, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ gần trong gang tấc, sợ rằng cũng sẽ xuất hiện tình trạng kinh ngạc chốc lát.
Hai tay Địch Áo đánh tới nhanh như chớp, tay trái nắm giữa cằm gã võ sĩ, tay phải vững vàng đè đỉnh đầu hắn xuống, lúc này gã võ sĩ mới kịp phản ứng, há to miệng dự đingj phát ra tiếng cảnh báo. Thế nhưng lúc này hai tay Địch Áo xoay vòng theo hai phương khác nhau, "rắc" một tiếng, gã võ sĩ nhất thời mất đi sinh khí, Địch Áo vẫn không buông tay, nhẹ nhàng dìu thi thể gã võ sĩ nằm xuống mặt đất.
Đáng tiếc là Địch Áo bỏ qua một điểm trọng yếu, Thánh Đế Tư hồ thật sự quá an tĩnh, một thanh âm cực nhỏ vang lên vẫn làm cho những người khác chú ý.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |