Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0095

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0095: Hóa thân Lôi Loan (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


- Chí bảo mặc dù tốt, nhưng phải có mạng mới dùng được, chưa từng nghe câu hoài bích mang tội sao? Tuyết nhi nếu là có biện pháp mang đi mà không bị ai phát giác thì ta sẽ đào lên.

Mỉm cười một tiếng, trong tay Tông Thủ không ngừng nghỉ chút nào lấp mặt đất lại rồi chôn hơn mười viên thủy hệ thú tinh, đúng là một cái linh trận phong ấn nho nhỏ.

Khi bí quyết thủ của Tông Thủ ấn dẫn động lập tức chỉ thấy ánh sáng màu lam phía dưới chớp lên hoàn toàn phong kín khí tức viêm lực.

Dù sao khoảng cách Linh Năng triều còn có mười năm nữa, vài năm sau đem vật ấy lấy ra cũng không muộn.

Tiếp theo cũng không quản Sơ Tuyết khổ tư suy nghĩ, hắn chìm vào trong cơ thể.

Trước đó quan sát hồn hải, bên trong còn có một chút dị huống chưa từng nghiên cứu là hắn một mực hiếu kỳ, không yên lòng.

Ngay lập tức ý niệm Tông Thủ lại một lần nữa hàng lâm ở bên trong thần hồn, bên ngoài vòng xoáy cực lớn.

Mười ba phù văn đều xoay quanh vờn quanh bên ngoài hồn hải. Bất quá hoàn chỉnh nhất không phải là phù 'Vận' mà là chữ 'Lịch'.

Không ngừng biến ảo ngoại trừ hai loại hình thái điện cùng đình thì có đôi khi hóa thành hình chim bay, toàn thân nó tím đậm, điện quang vờn quanh, dáng người ưu mỹ. Thể tích đang bành trướng chăt lọc tiên thiên tinh nguyên trầm tích trong cơ thể hắn không ngừng lớn mạnh.

Lúc trước nội thị trong cơ thể, chữ "vận" không xê xích bao nhiêu, giờ phút này trọn vẹn trăng lên gấp ba lần.

Cũng may xu thế bành trướng đã hơi dần dần hòa hoãn lại, bất quá chữ "lịch" đang dần tới gần vòng xoáy.

Đúng là ẩn ẩn có xu thế dung nhập trong đó.

- Hẳn phù này chính là hạch tâm tinh thần của Hoang Cổ Lôi Loan?

Tông Thủ chỉ cảm thấy một hồi mờ mịt, dù sao kiếp trước hắn chỉ là võ tu mà thôi, hiểu biết về Linh sư rất có hạn.

Giờ phút này cũng không biết chính mình nên ứng đối như thế nào mới tốt.

Do dự một lát, mắt thấy phù đó đã tiếp cận đến trung tâm vòng xoáy, tinh thần bổn nguyên của Tông Thủ lúc này mới bất đắc dĩ dùng một tia ý niệm quấn đi qua, thử thăm dò tiếp xúc cùng phù này.

Vốn muốn khống chế lấy ý niệm để nó trở về tại chỗ, nhưng tiếp cận chốc lát thì bên tai hắn bỗng dưng truyền ra một tiếng ầm ầm nổ vang.

Tông Thủ chỉ cảm thấy ý thức của mình hoảng hốt một hồi chớp lên dòng điện, thần hồn bay bổng phảng phất là thoát ly trói buộc nào đó.

Khi hắn thanh tỉnh liền chỉ thấy mình giờ phút này đúng là bay lượn giữa không trung, trước mắt là một mảnh trống trải, mà phía dưới đúng là Huyết Cốc cùng Thi Ma Sơn.

- Ta hiện tại đang ở trên không trung sao? Điều này sao có thể, võ tu muốn đạp không mà đi ít nhất cần cảnh giới Thiên Vị! Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Nhưng vì sao tình cảnh này chân thật như thế?

Hắn lắc mạnh đầu, ngay sau đó Tông Thủ như là nghĩ tới điều gì. Trong chốc lát trái tim cơ hồ ngừng đập.

Không phải là chân chính đạp không thì tình hình trước mắt chỉ có một khả năng thần hồn của hắn, giờ phút này chính ngao du giữa không trung!

Nhìn xuống dưới, quả nhiên là không thấy thân thể của mình. Bất quá ngược lại trông thấy hồn lực ngưng kết lông vũ cùng với một đôi trảo, hai bên người có một đôi cánh tím, lôi điện lập lòe.

Nhìn thân hình này của mình, Tông Thủ mơ hồ một lát, đáy lòng mới rốt cục hiểu ra.

- Nguyên lai thần hồn của ta hôm nay hóa thân thành Lôi Loan. Trách không được cả giác bỗng chốc lao ra động quật bay vạn trượng.

Hai cánh vỗ một cái, điện quang lập loè, chỉ thấy hình cảnh trước mắt không phải là nhanh chóng rút lui mà nháy mắt xuyên thẳng qua vạn trượng.

Tông Thủ cảm thấy tự do tự tại, vô câu vô thúc, thoải mái cực kỳ.

Tông Thủ lúc đầu còn có chút không lưu loát xoay quanh mấy cái trên bầu trời mới dần dần quen thuộc. Hai cánh vỗ rất tự nhiên lướt qua không gian rộng lớn.

Mà sau một lát, tia vui mừng trong ngực bỗng nhiên biến mất vô tung. Một cỗ cảm giác rung động như bị tập kích chạy thẳng lên não, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Hắn hiện tại vẫn chỉ là Dưỡng Linh Chi Cảnh, nhiều lắm chính là thần hồn mạnh hơn một chút, chỉ vẹn vẹn có mấy lần xuất khiếu cũng mượn lực của đàn hương cùng linh trận.

Hồn niệm không cách nào Thông Linh ngự sử Linh Năng tứ phương bảo vệ thần hồn. Một khi ly khai thân hình quá ca thì thiên địa này không chỗ nào không có phong sát cũng đủ để khiến cho hắn thần hồn câu diệt.

Lại càng không cần phải giữa thanh thiên bạch nhật có liệt thiên cùng Thái Dương Tinh Hỏa, chỉ có thần hồn hoàn dương đến Viết Du Cảnh mới có thể không sợ.

Âm túy quỷ hồn thế giới này thường tiếp xúc quang vựng mà bản chất của thần hồn kỳ thật cũng là một dạng tồn tại.

Trong lòng hồi hộp, Tông Thủ lần nữa quan sát quanh thân. Sau một lát, cuối cùng mới cảm thấy an tâm một chút.

Giờ phút này tuy là chạng vạng tối nhưng Thái Dương Tinh Hỏa vẫn rất nóng bỏng, phụ cận Ma Thi Sơn gió núi phấp phới nhưng mà khi hắn hóa thân Lôi Loan, quanh người một tia tử điện quấn quanh. Lại chẳng biết tại sao thiên quang cùng Thái Dương Tinh Hỏa không cách nào va chạm thân thể, ngay cả gió núi cũng đồng dạng không cách nào xuyên vào.

- Trạng thái của ta hôm nay chẳng lẽ là bởi vì phù văn trong hồn hải kia? Hóa thành hình này rõ ràng có thể không bị phong sát và thiên quang vây khốn.

Có chút không hiểu lắc đầu, Tông Thủ lại thử thăm dò khống chế hơi nước cát bụi phụ cận.

Không ngờ chỉ có thể xoáy lên một hạt cát như hạt gạo, còn lại đều là lù lù bất động. Mà Linh Năng chung quanh cũng không có bao nhiêu biến hóa. Chỉ có một tia điện quang tụ lại khiến cho tử điện quấn quanh toàn thân hắn càng thêm dày đặc.

Lại lao xuống dùng móng vuốt sắc bén dưới bụng cào một cái, một cái cây dài chừng mười trượng to như cái đùi bị bẻ gãy, thân hình Tông Thủ chỉ thoáng lay động thì khôi phục ổn định cũng không cảm thấy cố hết sức.

- Ta dùng Lôi Loan thân rõ ràng có khoảng 2500 cân cự lực! Kém hơn một chút thân thể của ta, nếu là thần hồn không có loan điểu chi hình sẽ có lực lượng như thế nào? Suy đoán là nhất định không khác bao nhiêu.

Trong nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, Tông Thủ cũng thấy thân thể của mình dần dần có vài phần mỏi mệt, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, nhớ tới Củng Hân Nhiên không lâu mới tách ra.

- Cũng không biết tình hình Củng Hân Nhiên bên kia như thế nào rồi? Cao Dật thật khiến cho người ta không yên lòng, hôm nay ở hình thái này ta vừa vặn đi xem.

Nói đúng ra thì không kỳ thật hắn hấp thu tinh hoa của trứng Lôi Loan phong ấn nhập vào cơ thể trọn vẹn dùng thời gian nửa ngày.

Chắc hẳn vị sư tỷ kia tìm không được di vật của tổ tiên giờ phút này đã xuống núi.

Thi Ma Sơn vào ban ngày rất an toàn, chỉ thi ban đêm lúc giờ tý mới là danh xứng với thục.

Trong lòng lóe lên ý niệm, hai cánh của Tông Thủ lại lần nữa phóng tới sườn núi của Ma Thi Sơn.

Vừa mới tới gần, một cỗ lực lượng tinh thần cường hoành nhiễu loạn hồn niệm của Tông Thủ khiến cho ý thức của hắn hoảng hốt một hồi, Lôi Loan chi hình thiếu chút tán đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1741)