← Ch.0109 | Ch.0111 → |
- Vị hôn thê ah.
Tông Thủ có chút bất đắc dĩ, từ mấy ngày trước ra khỏi thành, hắn đã ngờ tới một màn này.
Ngàn dặm xa xôi mà đuổi chỗ này hơn phân nửa là vì tới tìm hắn.
Đã tiếp nhận ký ức mười ba năm của "Tông Thủ" kia, trong lòng hắn rất không thoải mái, cảm xúc bất bình tích tụ rất nhiều. Bất quá việc này cần hắn xử lý, hắn cũng không nguyện vì sự tình như thế mà cứ dây dưa không rõ.
- Nàng đến từ hôn hay sao?
Thấy sắc mặt của Doãn Dương có chút quái dị, Tông Thủ nhất thời cũng không để ở trong lòng. Nghĩ ngợi nói lúc này gặp cũng tốt, hắn trực tiếp đi tới phòng khách phía trước.
Vân Thánh Thành an bài cho bọn hắn chỗ ở rất nhiều, một tiểu viện tách biệt. Khi Tông Thủ tới trước phong thì trông thấy thân ảnh hai nữ tử đang ngồi ở trong nội đường.
Một người tuổi tác và diện mạo tầm mười sáu tuổi, môi son răng trắng, mặt hạnh má đào. Một thân y phục màu đỏ bó sát người, dáng vẻ phát dục tuy không bằng Sơ Tuyết nhưng nhờ y phục phụ trợ trở nên rất mê người.
Một nữ tử khác ăn mặc của người hầu khoảng hai mươi tuổi, dung mạo cũng tú lệ đoan trang nhưng khuôn mặt âm trầm, tựa hồ cực kỳ không vui.
Ở cửa thành hai người từng gặp nhau một lần, bất quá giờ phút này gặp lại cảm giác lại có chút ít bất đồng.
Trông thấy mấy người Tông Thủ tiến đến, nữ nhân hai mươi kia lập tức chớp chớp chân mày lá liễu, cẩn thận nhìn Tông Thủ. Chỉ một lát sau, trong mắt nàng lộ vẻ thất vọng, sau đó ừ lạnh một tiếng:
- Rốt cục chịu lộ diện? Để cho tiểu thư nhà chúng ta trước sau đến ba lượt, mỗi một lần chờ mấy canh giờ. Tông Thủ thế tử, ngươi đúng là rất cao giá nha...
Tông Thủ nhịn không được cười to mặc kệ nàng nói mát, vừa gặp đã trở mặt thì hắn không cần khách khí, lập tức cũng không quản lễ tiết đi tới sảnh, thần sắc thản nhiên hỏi:
- Y Nhân tiểu tỷ đến từ hôn hay sao? Việc này không có vấn đề gì, Tông Thủ cũng biết nỗi khổ tâm của các ngươi không dám cưỡng cầu. Doãn thúc lấy giấy ra ghi tuyệt duyên thư.
Sắc mặt Doãn Dương xấu hổ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hồng y thiếu nữ kia cũng kinh ngạc nhìn hai người Tông Thủ cùng Doãn Dương băn khoăn hồi lâu, cuối cùng chân mày lá liễu nhẹ chau lại nói:
- Ai nói ta muốn từ hôn? Hôn sự của ta và ngươi là cha mẹ sắp đặt, đã đưa canh thiếp, nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh đều đủ. Chỉ tới ngày là thành hôn há có thể thích bỏ thì bỏ? Ngươi muốn từ hôn thì Hiên Viên Y Nhân ta ở đâu?
Tông Thủ cơ hồ không ngậm miệng được, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cái lọ gì thế này? Hiên Viên Y Nhân chạy tới đây tìm hắn, không phải vì từ hôn thì là cái gì?
Chẳng lẽ lại là cố kỵ cái gì, còn chú ý những thứ gì khác sao?
Hắn nhớ tại thời cổ này nữ tử cực kỳ coi trọng trung trinh, bất quá bầu không khí thực sự cực kỳ cởi mở, dùng địa vị của cha mẹ Hiên Viên Y Nhân chẳng cần quan tâm ảnh hưởng gì mới đúng.
Chỉ có thanh âm người này hơi khó nghe mà thôi.
Hiên Viên Y Nhân cũng không buông tha, giận trừng mắt nhìn Tông Thủ:
- Ngươi cảm thấy Hiên Viên Y Nhân ta là tiểu nhân bội bạc sao?
Tông Thủ nhún vai không nói gì, hắn cảm khác cô bé này có một cỗ khí tràng vô cùng cường đại đang ép tới khiến hắn không hề có lực phản kháng.
Lông mày Tông Thủ ngưng lại, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Đương nhiên là không phải, chỉ là ta nghe nói Y Nhân tiểu tỷ trước kia cực phản đối hôn sự này. Bá phụ bá mẫu những năm này chẳng quan tâm Tông Thủ ta, thái độ rất rõ ràng. Tông Thủ ta hôm nay tự biết đã là ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng không dám liên lụy ngươi. Kỳ thật Y Nhân tiểu tỷ thật sự không cần chú ý. Xu lợi tránh hại chính là chuyện thường của thế gian, chung thân đại sự phải cẩn trọng, lại nói cha mẹ chi môi toàn bộ không hỏi ý kiến của ta và ngươi, Tông Thủ cũng sinh lòng phản cảm...
- Im ngay!
Lời còn chưa dứt, cũng chỉ nghe Hiên Viên Y Nhân quát lạnh, sau đó là 'Loong coong' ột tiếng vang nhỏ, kiếm quang sáng láng bỗng dưng chỉ trước mũi Tông Thủ, khí tức lạnh lẽo tỏa ra sát khí.
Mà trong mắt Hồng y thiếu nữ cũng giống như phun ra hỏa diễm, quật cường vô cùng.
- Tên của ta là Y Nhân nhưng đảo lại tức là nhân nghĩa, họ Hiên Viên ta là thượng cổ thánh nhân truyền lại, quý tính thế gian tuyệt không thể vấy bẩn. Vị Nhiên thúc thúc lúc còn tại thế, hôn sự cũng không lui, ta thích Tông Thủ ngươi tự nhiên có thể nói thoải mái, nhưng hôm nay thúc thúc đã không có ở đây, Hiên Viên Y Nhân lại muốn hủy hôn chính là bỏ đá xuống giếng, vong ân phụ nghĩa!
Khóe mắt Tông Thủ vặn vẹo trừng mắt nhìn Doãn Dương bên cạnh.
Không ngờ hắn lại thấy Doãn Dương lộ vẻ mặt rất an lòng thưởng thức vạn phần.
Khe khẽ thở dài, Tông Thủ chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hắn chau mày:
- Như vậy Y Nhân tiểu tỷ tới đây đã từng hỏi ý của bá phụ bá mẫu chưa? Như vậy đi, tuyệt duyên thư này Tông Thủ vẫn nên viết ra, tiểu thư mang về giao cho cha mẹ ngươi định đoạt. Sự tình từ hôn này không oán Huyền Sơn Thành Hiên Viên gia các ngươi, mà là Tông Thủ ta đã có người thương, chủ động từ hôn.
Nữ tử ăn mặc kiểu người hầu lập tức khẽ động cơ mặt, hiện lên một tia sắc mặt vui mừng mơ hồ.
Hiên Viên Y Nhân cũng hơi hơi kinh ngạc nhìn Tông Thủ, nàng không lĩnh tình cười lạnh:
- Ta không thích lý do này, chủ động từ hôn, là thật không muốn liên lụy ta? Có phải muốn mạo xưng là trang hảo hán hoặc là dứt khoát là tự biết hẳn phải chết. mặc dù ngươi vô dụng nhưng cũng là phu quân ngày sau của ta, những lời này đừng bao giờ nói trước mặt ta. Ngươi thích người nào, sau này cứ lấy là được, cha ta thê thiếp thành đàn cũng không thấy mẫu thân ta nói cái gì. Chuyện này quan hệ gì với từ hôn hả?
Tông Thủ ngậm miệng cứng lưỡi, thật sự không biết kế tiếp phải nói như thế nào mới tốt. Mà Hiên Viên Y Nhân đã thu hồi thanh kiếm, tư thế hiên ngang, khí thế lẫm lẫm: -
- Mặc kệ cha mẹ nghĩ như thế nào, tóm lại Hiên Viên Y Nhân ta tuyệt sẽ không làm bất tín bất nghĩa. Yên tâm đi! Ngươi là vị hôn phu của ta. Từ nay về sau ta sẽ đi theo ngươi, có Hiên Viên Y Nhân ta ở đây sẽ không kẻ nào giết chết ngươi. Dù là Tông Thủ ngươi thật sự là phế vật thì ngày sau cũng không có kẻ nào dám mạo phạm ngươi!
Lời còn chưa dứt, nàng cũng không quản Tông Thủ có đồng ý hay không đã ra khỏi tiểu viện, lưu lại Tông Thủ ngơ ngác trong sảnh. Lại thấy cô gái trẻ tuổi thần sắc khó coi vô cùng đứng ở trước người Tông Thủ cung kính thi lễ một cái.
- Huyền Thánh thành Lý Vân Nương, bái kiến thế tử!
Ánh mắt Tông Thủ lập tức rùng mình, không chỉ là bởi vì khí cơ nữ nhân này cao hơn Doãn Dương mấy phần, chính hắn cũng không nhìn thấy sâu cạn của nàng, mà còn là trên người Lý Vân Nương không che dấu sát ý chút nào, hai ánh mắt lạnh lùng như hai lưỡi đao sượt qua gò má khiến hắn đai đớn.
- Tiểu thư nàng xưa nay đều là đặc lập độc hành, tính tình có chút quái dị, có chút ngây thơ. Kính xin thế tử thứ lỗi! Bất quá ta nếu là thế tử thì việc hôn nhân này nên sớm rút đi thì tốt hơn. Ngươi cũng biết không lâu nữa, Thất đệ tử đích truyền Tiêu Tông đã cầu hôn Huyền Sơn Thành? Không chỉ là thành chủ phu nhân đã đáp ứng, ngay cả thành chủ cũng đồng ý.
Cười lạnh một tiếng, thần sắc Lý Vân Nương chuyển thành ý vị thâm trường:
- Khuyên thế tử một câu, tốt nhất chớ si tâm vọng tưởng, việc này kéo dài càng lâu, đối với ngươi càng bất lợi. Ngươi là một phế nhân không cách nào tu tập, sao có thể xứng đôi với tiểu thư nhà ta? Nói đến thế thôi, thế tử hãy tự cân nhắc ch kỹ.
← Ch. 0109 | Ch. 0111 → |