Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0118

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0118: Ai ngu xuẩn?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Sắc mắt Tông Nguyên kia đã âm trầm như nước, ánh mắt cũng nóng bỏng nhìn chai thuốc.

Đoạn nhận kiếm của Tông Thủ có thể khiến cho hắn tìm hiểu ra Thương thế càng mạnh hơn nữa, mà Nhân Cực Đan lại có thể khiến hắn nội luyện căn cơ, càng thêm kiên cố.

Vô luận bên nào, đều đủ để khiến Tiên Thiên Võ sư như hắn tha thiết ước mơ.

Lại im lặng thu cây thương kia vào bao, sau đó ngồi xuống. Trung niên hắc y kia cũng buông lỏng tay khỏi kiếm bên hông, ngồi xuống.

Nhân Cực Đan mặc dù tốt, lại là đồ vật Tổ Nhân Cuồng lấy ra. Đoạn nhận kiếm cũng khiến người khác thèm thuồng, nhưng hết lần này tới lần khác là đồ vật mà Tổ Nhân Cuồng muốn.

Đông Lâm Vân Lục, ngoại trừ những tông môn ẩn thế kia ra, còn có phương thế lực nào có thể mạnh hơn Lăng Vân Tông?

Mặc dù không sợ, lúc này nơi đây, cũng không có người nào là đối thủ của Tổ Nhân Cuồng cả.

Nơi đây rất nhiều Tiên Thiên Võ sư, lại có ai dám làm càn trước mặt hắn?

Tông Thủ âm thầm thở dài, nhìn về phía chai thuốc, sau nửa ngày về sau, lại mất hứng mà lắc đầu:

- Nhân Cực Đan không tệ, nhưng vật ấy đối với ta lại vô dụng! Nếu muốn lấy vật đổi vật, Tông Thủ tình nguyện muốn thú tinh, thú hồn thạch cùng giai cũng có thể!

Đã không cách nào sát nhân lập uy, như vậy có thể từ trong tay người này đổi nhiều đồ vật một chút cũng không tệ.

Thần sắc Tổ Nhân Cuồng liền giật mình, mày kiếm nhíu lại:

- Ta biết thế tử là song mạch chi thân không cách nào tu hành, bất quá hai miếng Nhân Cực Đan này của ta, hai vị hạ nhân này có ngươi lại có thể cần dùng đến.

Bất quá khi ánh mắt xẹt qua trên người Doãn Dương và Sơ Tuyết lại lộ ra vẻ hiểu rõ:

- Thì ra là thế, một vị căn cơ vững chắc, đã có thể không cần đến ngoại lực. Một vị mấy hôm trước đã là phục qua một quả Nhân Cực Đan. Khó trách đối với đan dược này của ta không để vào mắt!

Thoáng trầm ngâm, Tổ Nhân Cuồng liền cười cười:

- Như vậy tăng thêm vật ấy thì sao? Thế tử tuy là hơn phân nửa cũng không dùng được, bất quá vài kiện đồ vật này cộng lại, thực sự miễn cưỡng chống đỡ được Nhân Cực Đan.

Tay áo mở ra, liền lại lấy ra một khỏa tinh thạch màu trắng bạc, tính cả bình đan dược kia, cùng ném vào trong rạp.

Tông Thủ tiếp trong tay, cũng không nhìn kỹ, liền cầm thanh đoạn nhận kiếm kia tiện tay ném qua Tổ Nhân Cuồng.

Trong lòng biết đây đã là mấu chốt của người này, đã lời được không ít, không thể xảo trá thêm gì nữa, nếu lại tăng giá, làm không tốt thì Tổ Nhân Cuồng sẽ phẩy tay áo bỏ đi cũng không chừng.

Sau khi ném kiếm ra hắn mới có tâm tư dò xét đồ vật trong tay, chai thuốc kia cũng không cần mở ra xem, đã biết nhất định là hàng thật. Tông môn lớn như Lăng Vân Tông, còn không đến mức làm ra chuyện hãm hại lừa gạt.

Khiến hắn để ý là miếng tinh thạch kia, mặt ngoài màu trắng bạc, lòe lòe sáng lên, cực kỳ chói mắt. Sờ trong tay, lại phảng phất giống như hổ phách vậy.

Hẳn là một quả Hồn thạch lục giai, bất quá bên trong, lại mơ hồ có thể thấy được một đầu Ngân Hùng đang mở ra hai tay, làm ra hình dang phẫn nộ gào thét, bị phong ấn bên trong.

Tầng ngoài bên ngoài, còn khắc hơn mười phù văn, ngắn gọn và huyền ảo, khí tức kiềm chế, phảng phất như Hồn thạch bình thường vậy.

Nguyên lai là hộ giá hồn thú, phong ấn tinh thú chi hồn lục giai gần như nguyên vẹn trong Hồn thạch. Giai vị chỉ giảm một giai, năng lực của con thú này khi còn sống đoán chừng cũng có thể bảo tồn được hơn phân nửa.

Người ra tay chế tác thú hôn này nhất định là trên Dạ Du cảnh! Hơn nữa hơn phân nửa cũng tinh thông phù đạo -- trách không được, Tổ Nhân Cuồng lại nói vật ấy hắn hơn phân nửa không dùng được. Lẽ thường mà nói, muốn thu phục được hộ giá hồn thú thì ít nhất cũng cần đến Dạ Du Cảnh.

Ánh mắt Tông Thủ chớp lên, bất động thanh sắc đấy thu Hồn thạch vào trong tay áo. Sau đó hướng về phía Sơ Tuyết cười cười:

- Tuyết Nhi há miệng ra!

Sơ Tuyết vô ý thức muốn mở môi anh đào ra, nhưng liền nhớ tới việc hai ngày trước, lông mày lập tức nhăn lại, do do dự dự chuyển đến bên cạnh Tông Thủ, vẻ mặt đau khổ nói:

- Thiếu chủ, còn phải chạy bộ sao?

Kỳ thật Nhân Cực Đan rất ngọt, còn ngọn hơn cả kẹo, chỉ là nhớ tới tra tấn của Tông Thủ sau đó, Sơ Tuyết cũng có chút phát sầu.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!

Tông Thủ trực tiếp đá vào gót chân nàng, Sơ Tuyết lập tức toàn thân tê rần, cái miệng nhỏ không tự chủ được mở ra, sau đó một viên đan dược màu đỏ đã bị ném vào trong miệng.

Lần này cẩn thận nhấm nháp một phen, Sơ Tuyết lúc này mới nuốt xuống, xác thực rất ngon, bất quá vẫn muốn cò kè mặc cả.

- Thiếu chủ, ta chạy bộ được rồi, không học Đạo Dẫn Thuật kia của ngươi đâu!

Tông Thủ mỉm cười, lại ném chai thuốc về phía Doãn Dương, sau khi nhận lấy, Doãn Dương cũng không tiếc, trực tiếp bóp vỡ bình sứ, nuốt Nhân Cực Đan còn lại vào miếng

Vật ấy trân quý, chính là linh đan tuyệt phẩm ở giai đoạn Thân Luân, vô số võ tu đều tha thiết ước mơ. Mang ở trên người, chỉ có thể rước lấy mầm tai vạ.

Lúc này dùng ở trước mặt mọi người, ngược lại có thể đã đoạn niệm tưởng của những người này.

Nhân Cực Đan, đối với hắn tác dụng không lớn, lại nhưng có thể tiết kiệm được hai năm tu luyện.

Tông Linh trong rạp hai mắt đỏ bừng:

- Tông Thủ ta thấy ngươi đúng là điên rồi! Một quả Nhân Cực Đan, mặc dù phân ra dùng cũng đủ khiến Thiên Hồ tông thị ta tạo ra được được bốn năm vị Tiên Thiên Võ sư, ngươi lại để hai hạ nhân này chà đạp! Chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bẩm báo chư vị tộc lão Tông thị, nhất định phải có một lời giải thích.

Tông Nguyên cũng giận dữ, hai mắt như phóng hỏa chăm chú nhìn tới, trên hai tay nổi gân xanh, tựa hồ đã giận dữ.

Tông Thủ nhếch khóe môi, trong lòng tự nhủ ta hiện giờ không cần, chẳng lẽ còn để bọn người tới đoạt? Phải ngoan ngoan dâng lên đan này cho Tông Linh ngươi và vị Tử Lôi Thương kia thì ngươi mới hài lòng đúng không? Ngay sau chẳng lẽ có thể hạ thủ lưu tình với ta sao?

Không thèm để ý tới, Tông Thủ lại nhìn về phía trung niên hắc y phía dưới, trên mặt khẽ cười nói:

- Đúng rồi! Doãn thúc, nhớ rõ vừa rồi tựa hồ có người nói ta là phá gia chi tử, cái đầu vô cùng ngu xuẩn, không có thuốc chữa kia mà. Doãn thúc ngươi cảm thấy như thế nào, Tông Thủ ta là kẻ ngu dốt sao?

Doãn Dương nghe vậy mỉm cười, khóe môi cũng hơi hơi nhếch, khom người về phía Tông Thủ:

- Thế tử không ngu, một thanh Hắc Lãng Kiếm, qua tay liền bán được với giá gấp 50 lần, người nói thế tử ngu xuẩn mới là thật ngu xuẩn!

Trên mặt Tông Linh đã xanh trắng một mảnh, vừa rồi trong lầu chỉ có hắn mắng nhiều nhất, hơn nữa còn chửi ầm lên trước mặt Tông Thủ.

Nhất thời kinh nghi bất định, cũng không biết Tông Thủ, rốt cuộc là mèo mù đánh chuột chết, hay là thật sự biết lưỡi kiếm kia có mê hoặc, mới báo giá vạn miếng thú tinh mua lấy.

Mà dưới đại sảnh, vị trung niên hắc y kia ánh mắt cũng một hồi vô cùng âm trầm. Trước kia tự cho là đắc ý, hôm nay xem lại, quả thật khiến người buồn cười, hắn liền giận dữ phất tay bỏ đi.

Thần sắc khó coi, còn có vị lão nhân phụ trách đấu giá kia, hô hấp không đều đặn, sắc mặt cũng tái nhợt, đã hối hận đến muốn đấm ngực giẫm chân.

Lúc trước bán thanh Hắc Lãng Kiếm, sao lại không cẩn thận giám định một chút? Mặc dù những Minh Châu và Phù văn kia, hắn không dám động, sợ tổn hại đến Linh kiếm, nhưng thỉnh người biết hàng, cẩn thận đánh giá một hai, cũng có thể làm được.

Hai khỏa Nhân Cực Đan, một thôn thú ngũ giai và vạn miếng thú tinh tam giai, giá trị sao có thể cùng cấp? Kiếm này cũng không cần bán đi, chỉ cần mang hiến cho Lăng Vân Tông cũng đủ để khiến gia tộc, trường thịnh không suy vài thập niên rồi.

Tổ Nhân Cuồng, giờ phút lại vui mừng, thu hồi thanh đoạn nhận kiếm kia. Sau khi nghe vậy, không khỏi cũng cười khúc khích:

- Tông Thủ thế tử, quả nhiên là một người tuyệt vời! Người vừa rồi nói ngươi ngu xuẩn, quả nhiên là vô cùng ngu xuẩn! Ngươi đột nhiên được trọng bảo, tất nhiên sẽ khiến người ngấp nghé. Mặc dù không còn Nhân Cực Đan, nhưng hồn thú ngũ giai kia, thực sự có vô số Linh Sư hận không thể giết người đoạt bảo. Như vậy đi, trong nửa tháng, chỉ cần ngươi không ra khỏi Vân Thánh Thành, ta liền có thể hộ cho ngươi vô sự, cũng đủ thời gian để ngươi xử lý vật đó rồi.

Tông Thủ nhíu mày, nghe ngữ khí của Tổ Nhân Cuồng, hơn phân nửa là không biết chuyện ở Đan Linh Sơn gần đây, nếu không tuyệt sẽ không nói ra lời ấy.

Bất quá lại hơi hơi gật đầu làm lễ, xem như tạ ơn hậu ý người này. Muốn hắn mừng rỡ như điên, đó là tuyệt không có khả năng.

Tổ Nhân Cuồng có chút ngoài ý muốn, lại cũng không thèm để ý, liếc nhìn mọi người trong trà lâu, liền phiêu nhiên đi xa, trực tiếp đi ra khỏi trà lâu.

Tông Thủ cũng khống có ý lưu lại, Linh kiếm muốn dĩ nhiên đã đến tay, thuận tiện tăng thêm hai quả Nhân Cực Đan cùng một hồn thú ngũ giai.

Đối với ấu thú Vân Kình tứ giai biến dị kia mặc dù có chút hứng thú, nhưng so với hồn thú ngũ giai trong tay hắn, lại không coi vào đâu.

Giờ phút này ánh mắt bốn phía càng phảng phất hận không thể xé nát hắn. Mặc dù hắn lớn mật cỡ nào, cũng không muốn tiếp tục ngốc ở chỗ này làm gì.

Rời khỏi trà lâu, lúc ba người đi đến trên đường phố thì đêm đã khuya.

Mà trong thần sắc mỉm cười của Tông Thủ cũng lộ ra thêm vài phần khắc nghiệt chi ý.

- Doãn thúc, Vân Hà Thất Kiếm kia là sao?

- Là chỉ bảy vị cao thủ dùng kiếm trên núi Vân Hà, đều là Tiên Thiên Võ sư, nghe nói trong đó một hai vị, đã bước vào cảnh giới Võ Tông. Vị vừa rồi tên gọi Nhậm Thiên Sầu, tự số " Quỷ Kiếm". Tuy là đứng đầu Vân Hà Thất Kiếm nhưng chỉ là lớn tuổi nhất mà thôi. Bất quá hai năm qua, truyền thuyết kiếm đạo hắn tiến nhanh, dù là một ít Tông Sư Địa Luân tứ mạch cũng không thắng được, cực kỳ rất cao minh. Doãn Dương mặc dù đã đột phá Tiên Thiên, bất quá lại tự hỏi không phải đối thủ của hắn, cộng thêm miếng Nhân Cực Đan vừa rồi cũng xa xa chưa đủ!

Nói đến đây, Doãn Dương cuối cùng nhịn không được mở miệng khích lệ:

- Thế tử, mới rồi ngài cũng thật là có chút lỗ mãng. Mặc dù biết được kiếm kia có chút mê hoặc, cũng có thể đợi sau khi rời đi hãy kiểm tra, cần gì lấy ra tạy chỗ khiến chúng ta lâm vào hiểm cảnh? Hôm nay may mắn có vị Tổ Nhân Cuồng kia chấn nhiếp, mới không xảy ra việc gì. Nếu người này không ở đây, chuyện sau đó, Doãn Dương thật không dám tưởng tượng.

Lời này hắn đã dấu ở trong lồng ngực nhịn hồi lâu, giờ phút này nói ra, chợt cảm thấy lòng dạ thư sướng.

Tông Thủ lại từ chối cho ý kiến, híp mắt nhìn về phía phía trước. Doãn Dương cũng cảnh giác tâm thần theo ánh mắt Tông Thủ nhìn lại, sau đó cũng cả kinh.

Chỉ thấy trung niên hắc y vừa rồi đang từ đối diện đi tới. Tay đè lấy kiếm, khí thế khiếp người, khiến người đi đường trên đường phố đều nhao nhao tránh đi. Thẳng đến khi cách ba người mười bước mới dừng chân.

Bình tĩnh nhìn Tông Thủ, qua hồi lâu, trung niên hắc y kia mới bỗng dưng cười lạnh một tiếng:

- Chuyện hôm nay, ta trước tạm ghi nhớ, trong nửa tháng, tất sẽ lấy mệnh thế tử!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1741)