Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0129

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0129: Trước ngạo mạn sau cung kính
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Đuổi theo sau Phiên Vân Xa của Tông Thủ, Hiên Viên Y Nhân liền không chút khách khí cùng Lý Vân Nương cùng chạy vào trong xe của Tông Thủ, ngay cả chiếc Phiên Vân Xa ở đằng sau cũng không đi quản.

Nói đến kỳ quái, mười tám thớt Ngự Phong Câu kia lại đều vô cùng phục tùng. Không cần người đi khống chế cũng có thể cùng một chỗ phát lực chạy băng băng, chăm chú đuổi theo phía sau.

Tông Thủ tâm tình sa sút, đợi đến khi nhị nữ đuổi đến, mới miễn cưỡng nói:

- Như vậy không tốt đâu! Hiên Viên tiểu thư ngươi vẫn chưa gả đi, ngồi chung với vị hôn phu như ta thanh danh sợ là không dễ nghe đâu.

- Sự cấp tòng quyền (*), bất chấp nhiều như vậy! Không thẹn với lương tâm là được. Nói đến phía sau còn có Vân Nương tỷ ở đó, ai sẽ nói lời ong tiếng ve gì chứ?

(*) thời điểm sự tình khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo, không thể cứ máy móc.

Hiên Viên Y Nhân hơi lắc đầu, không thèm để ý, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn Tông Thủ:

- Ngươi còn không nói cho ta biết, đan phương Mạch Linh Đan kia là từ đâu ra, còn đan phương nào khác không? Mạch Linh Đan mặc dù đã luyện thành, bất quá muốn cởi bỏ song mạch thân thể của ngươi tốt nhất vẫn phải thay một loại đan phương, hoặc là châm cứu chi thuật phối hợp, hoặc là quyền pháp có thể giãn ra kinh mạch cũng được. Nói không chừng ngươi xem qua bản Dược Điển kia sẽ có manh mối khác.

- Dược Điển không có, chỉ là ngẫu nhiên thấy được đan phương đó thôi!

Tông Thủ thật sự cảm thấy toàn thân vô lực, cho dù trong lòng thầm bội phục Hiên Viên Y Nhân xác thực thông minh, nhưng bây giờ không muốn ứng phó. Bất quá thấy trên mặt Hiên Viên Y Nhân lộ vẻ thất vọng, chợt trong nội tâm khẽ động, mang tới văn chương, tiện tay ghi một đan phương khác:

- Bất quá đan phương cùng loại vẫn còn mấy cái, chỉ là không biết tác dụng. Trong đó một cái tên là Hàn Linh Huyền Ý đan! Có thể ngươi sẽ cần dùng đến đây!

Hắn kiếp trước không luyện đan, nhưng tâm có hướng tới, đan phương đời sau nhớ rõ vô số, nhưng không biết luyện chế loại nào cả. Viết ra đan phương cho nàng để bồi thường Mạch Linh Đan cũng không tiếc.

Hiên Viên Y Nhân ánh mắt hơi sáng, đợi đến khi Tông Thủ viết xong hàng chữ cuối cùng liền không nhịn được cầm xem:

- Hàn Linh Huyền Ý đan? Băng Lam thảo, Tô Diệp, Chỉ Thực, Huyền Thanh Trùng, Hàn Phàn. Đan phương kỳ quái này tựa hồ cũng rất khó luyện chế. Trong đó hai loại dược liệu, càng mới nghe lần đầu? Đan phương này đến cùng dùng làm gì? Nếu không biết tác dụng, cũng khó biết được lúc luyện đan phải cần hỏa hầu thế nào.

Lần này cũng không phải như Mạch Linh Đan, Tông Thủ tuy đã viết ra toàn bộ phân lượng của dược liệu cần thiết nhưng Hiên Viên Y Nhân vẫn không cách nào xác nhận được công dụng. Dứt khoát tay cầm lấy đan phương, trong miệng toái toái nhớ kỹ, kinh ngạc ngẩn người.

Tông Thủ thấy thế, lòng tự tin cuối cùng cũng khôi phục một chút. Hiên Viên Y Nhân thiên phú tuy mạnh, nhưng đến tột cùng cũng có cực hạn.

Hàn Linh Huyền Ý đan cũng là đan phương đời sau nghiên cứu ra, dành cho người sau Xuất Khiếu cảnh ăn, tác dụng gần giống với Tuyết Hồn Đan của Thất Linh Tông, cũng có thể tăng tiến hồn lực, phụ trợ Linh Sư minh tưởng, tinh túy thần hồn. Bất quá dược lực lại gấp ba Tuyết Hồn Đan.

Bất quá viên thuốc này còn có một hiệu quả khác, chính là khiến người toàn thân giống như Hàn Băng.

Hắn viết ra đan phương này vì mình, nhưng cũng là vì trợ giúp Hiên Viên Y Nhân.

Giờ phút này cũng không nên nói thẳng với Hiên Viên Y Nhân, đan dược này chính là giúp cho người tu luyện Huyền Nguyệt Mộc Hàn quyết. Ít nhất lúc tu luyện, có thể mặc quần áo, không cần thân thể trần truồng, chỉ có thể để Hiên Viên Y Nhân tự mình suy nghĩ thôi.

Bất quá tình hình này, Tông Thủ cũng thích nghe ngóng. Về phần Lý Vân Nương, hắn lại mặc kệ, dứt khoát nằm nghiêng trên giường êm, tiếp tục tìm tòi đại pháp võ đạo trong trí nhớ.

Hai người kia, dù sao hắn cũng không đuổi được, vậy thì xem như không khí là được.

- Dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa đại pháp của ta làm cơ sở, có thể kiêm dung tịnh súc, bao dung ngàn vạn. Chẳng phải tương hợp với võ đạo dung nhập sở trưởng trăm nhà của ta sao? Bất quá trong đó một ít chỗ thiếu hụt, tốt nhất vẫn nên tiêu giảm, tình nguyện uy lực yếu chút, cũng không nên lưu lại tai hoạ ngầm. Ảo thuật và lôi pháp như thế nào dung hợp, cũng có thể tham khảo trong hồn hải, ấn ký của Thất Vĩ Lệnh Hồ và Lôi Loan kết hợp, kể từ đó, ngược lại bỗng nhiên quán thông.

Đã có đầu mối, Tông Thủ tư tưởng cất cánh, vô số tâm pháp khẩu quyết, tinh hoa các loại Luyện Khí thuật được hắn moi ra, sau đó chắp vá tổ hợp.

Cũng không mất bao nhiêu công phu, một khung sườn đại khái đã dần dần thành hình. Thậm chí bộ phận trụ cột Thân Luân trước Tiên Thiên cũng đã được hắn lục tục nghĩ kỹ, cũng chỉ thiếu nước nghiệm chứng.

- Hắc! Kinh mạch đinh ốc, Vô Định Linh Hoàng quyết, Cửu Diệt Cuồng Lôi pháp, Thôn Thiên Nguyên Hóa. Nói không chừng Tông Thủ ta có thể tự tay sáng chế một môn tuyệt học vang dội cổ kim cũng nên! Tốt nhất là có thể hỗ trợ linh pháp. Đúng rồi, Nguyên Hồn của ta đã tới Xuất Khiếu Cảnh, cũng phải tu luyrnj một môn Tu Hồn chi pháp mới được, Thôn Thiên Nguyên Hóa đại pháp mặc dù tốt, nhưng vẫn có chút không thích hợp. Cần phải thay một môn luyện hồn thuật nguyên bộ để tương hỗ trong ngoài!

Trên mặt đen kịt, Tông Thủ lại bắt đầu mặt ủ mày chau.

Lý Vân Nương ở bên, thấy vậy một hồi không hiểu thấu. Vẻ xem thường trong mắt không khỏi càng đậm thêm mấy phần.

Biết rõ tư chất tập võ của mình không bằng người khác, thân có song mạch thân thể, nên cố gắng nhiều hơn người khác mới phải, nhưng hết lần này tới lần khác còn chán chường như thế, cả ngày nằm ở trên giường êm, không biết đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì.

Mặc dù ngày sau tiểu thư thật có thể tìm được cách cởi bỏ song mạch thì đoán chừng cũng vô dụng. Người này căn bản chính là ngây ngất đê mê không vịn nổi tường.

Lại nhìn trong mái hiến xe một chút, khi trông thấy những phù văn mới khắc ấn kia thì Lý Vân Nương mới hơi kinh hãi. Thầm nghĩ lục trận trong xe này cực kỳ tinh diệu.

Mà sau đó lại không thèm để ý nữa. Ngay cả người như Doãn Dương cũng bỏ Tông Thủ mà đi, cho thấy đối với vị thế tử Càn Thiên Sơn này đã không còn hi vọng nữa. Tình cảnh kẻ này có thể nghĩ.

Đang lúc âm thầm cười lạnh lại chợt thấy phía sau thân xe lại có một đoàn bụi mù nhấc lên. Thế tới cực nhanh, bất quá một lát đã đuổi theo.

Người cầm đầu, ăn mặc một thân hắc y, chừng bốn mươi, trên người lại nhuộm máu tươi. Sau lưng còn có một đám kỵ sĩ, ba vị Tiên Thiên Võ sư, suốt mười hai vị Bí Võ Sư thất mạch mặc thiết giáp, phía sau còn có hai nữ tử, tu vị cũng là không kém. Ngoài ra còn mang theo hơn mười thớt Ngự Phong Câu, trong đó vài thớt trong mắt càng ẩn tử kim chi sắc, đầu có góc nhọn.

Lý Vân Nương nhíu mày, nàng nhận ra người này, chính là quản gia phủ thành chủ Vân Thánh, trong nội tâm không khỏi một hồi kỳ quái, người này sao không ở trong thành mà lại đến đây?

Tay thuận tiện đặt lên kiếm, âm thầm đề phòng thì chỉ thấy Hắc y nhân kia đứng dậy nhảy lên, vọt người đến trước Phiên Vân Xa trước, sau khi đứng lại liền dùng đại lễ bái hạ:

- Tạm thỉnh ân công dừng bước một lát, Liên Thành có chuyện cần bẩm.

Phía trước mười tám thớt Đạp Vân Câu đều ngay ngắn cả kinh, nhao nhao chồm người lên. Tố Sơ Tuyết thật vất vả mới khống chế được những thớt ngựa kia cưỡng ép dừng lại.

Mà Lý Vân Nương lại âm thầm cả kinh, "ân công"? Đây là ý gì? Trên Phiên Vân Xa cũng chỉ có Tông Thủ là nam tử. Vì sao xưng Tông Thủ là ân công? Chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?

Tông Thủ suy nghĩ lại bị cắt đứt, bất quá lần này hắn coi như đã sớm có đoán trước, cũng không tức giận, cũng không xuống xe, chỉ đứng bên cạnh cửa xổ xe nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt quét nhìn đám kỵ sĩ kia:

- Ngươi có chuyện gì?

Khi thấy những bao khỏa tinh xảo kia, Tông Thủ đối với ý đồ của những người này đã đoán được thất thất bát bát.

Hơn mười Võ sư kia cũng đều nhao nhao xuống ngựa, ngay ngắn quỳ trước Phiên Vân Xa, ai cũng đều thần sắc vô cùng kính cẩn, nghiêm túc và trang trọng.

Lý Vân Nương càng cảm thấy cổ quái, không lâu còn nghe nói thái độ của Vân Thánh Thành đối với Tông Thủ cực kỳ lãnh đạm. Ngoại trừ bảo hộ coi như nghiêm mật ra thì cơ hồ chẳng quan tâm đến, thành chủ Vân Thánh Thành thậm chí còn không gặp mặt hắn một lần.

Mà lần này Tông Thủ sở dĩ ra khỏi thành mà đi, nghe nói cũng là vì Vân Thánh Thành muốn đuổi đi.

Thế nhưng một màn trước mắt cuối cùng là sao?

Liên Thành lúc này cũng mở miệng lần nữa, thanh âm vẫn rát cung kính:

- Chủ nhân nhà ta có nhờ tiểu nhân nói đại ân đại đức lần này tất sẽ không dám quên. Thế tử lần này đi về phía Tây, tùy tùng đơn bạc, vì vậy để mười mấy người này sung làm hộ vệ tùy tùng cho thế tử. Những người này đều là nô bộc của thành chủ, trước kia thiếu nợ đại ân, sau này chính là thế tử chi nô, có thể tùy ý phái đi. Có một ít lễ vật khác cũng muốn dâng lên để cường tráng thần thái thế tử trước khi xuất phát.

Nghe đến đây thì thần sức Lý Vân Nương liền đờ đẫn. Mười hai vị Bí Võ sư, ba vị Tiên Thiên Võ sư. Không chỉ đi theo, mà là dứt khoát tặng Tông Thủ? Thế lực của thành chủ Vân Thánh Thành Hư Chính Nguyên kia chẳng qua cũng chỉ có vậy, rõ ràng dám xuất ra thủ bút như thế.

Tông Thủ đến cùng có ân gì với hắn? Cần phải dùng hậu lễ như thế để hoàn lại?

Lại nhìn những lễ vật kia, cho dù bị được vải che lại, nhưng chỉ cần từ khí tức cũng đủ biết rất quý trọng. Trong đó ít nhất có bốn miếng thú tinh ngũ giai.

Tông Thủ im ắng cười cười, lãnh đạm lắc đầu:

- Người ta không cần, Tông Thủ ta không cần người nào hộ vệ cả. Bất quá lễ vật và ngựa này của thành chủ, ta sẽ thu. Những thớt Ngự Phong Câu này ta vừa vặn dùng được.

Lý Vân Nương nghe vậy liền chán nản một hồi. Tông Thủ! ngươi một tên phế nhân, rõ ràng còn nói khoác không biết ngượng, nói là không cần người nào tới hộ vệ? Chẳng lẽ thực định dựa vào hai người chúng ta quay lại Càn Thiên Sơn hay sao?

Những lễ vật này giá trị xa xỉ, mười tám thớt Ngự Phong Câu, giá trị mỗi thớt đều là 30 viên thú tinh tứ giai, vạn kim khó tìm. Cũng chỉ có Vân Thánh Thành, tới gần Vân Hải, là một trong những nơi sản sinh ra Ngự Phong Câu mới có nhiều như vậy. Còn có bốn thớt là Kim Mâu Ngự Phong Thú biến dị, có thể ngự bầy câu, uy hiếp tinh thú, chiến lực bản thân cực kỳ bất phàm, ngay cả các nàng cũng khó sánh.

Khẩu khí của Tông Thủ lại phảng phất như nhận lấy những vật này là cho Vân Thánh Thành một cái thiên đại ân tình vậy.

Liên Thành lại có chút vui vẻ, do dự chốc lát lại mở miệng nói:

- Dùng bổn sự của thế tử xác thực không dùng được những người này. Bất quá muốn điều khiển Ngự Phong Câu cũng phải cần một người chăn ngựa. Người bên cạnh ta tên là Liên Phàm, cũng là một vị Tiên Thiên. Một thân bổn sự cũng xem như tốt. Ý cực nhanh, trung thành và tận tâm, lão ấu trong nhà tất cả để trong khống chế thành chủ, tuyệt sẽ không hư mất đại sự của thế tử!

Tông Thủ thần sắc lại khẽ giật mình, ý cực nhanh, hư mất đại sự của ta? Tông Thủ ta có đại sự gì sẽ bị các ngươi hư mất?

Chợt lại như hiểu ra, tiếp theo cũng chỉ cảm thấy một hồi dở khóc dở cười. Muốn giải thích, cũng lười phí miệng lưỡi.

Mà Lý Vân Nương thì lại dứt khoát trợn mắt há hốc mồm, bình tĩnh nhìn Tông Thủ, lần đầu cảm giác, vị thế tử Càn Thiên Sơn trong mắt nàng như là rác rưởi này lại có chút cao thâm mạt trắc.

Sơ Tuyết ở phía trước lại đuôi lông mày, ẩn thấu vẻ vui mừng. Nếu có xa phu mới, vậy nàng liền có thể giải thoát được rồi, chuyện đánh xe này quả thật rất buồn tẻ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1741)