← Ch.0155 | Ch.0157 → |
Mỗi miếng linh thạch, ước chừng cần tiêu hao hai khắc. Tiểu Kim chỉ nuốt 16 viên linh thạch thì không thể nuốt thêm.
Thân thể nó trướng thành tròn trịa đấy cũng không lộ ra thống khổ, nhảy đến trong lòng bàn tay hắn vô cùng thân mật dụi dụi.
Tông Thủ cười hắc hắc đem mỏ hạch lấy ra đặt ở trước người, thần sắc của hắn cũng dần dần lộ ra ngưng trọng.
Cắn đầu ngón tay vẽ hai cái phù lục bên ngoài mỏ hạch, vừa là 'Chấn' vừa là 'Rách'.
Rồi sau đó bỗng dưng mắt Tông Thủ bạo tinh mang, trong miệng thét một tiếng:
- Toái!
Linh thạch mỏ hạch lập tức chấn sáng ngời vỡ vô số vết rạn, trong chốc lát thì triệt để nát bấy.
Hai cái quang ảnh màu trắng bạc bên trong lập tức tuôn ra phảng phất giống như cự mãng một trái một phải phóng đi ra bên ngoài.
Trên đời có cái gọi là long mạch phàm nhân có được có thể xưng vương xưng bá. Kỳ thật long mạch cũng chỉ là đại lượng nguyên linh hội tụ mà thôi. Một khi vẫy động giống như cự long không ỷ lại địa khí, du đãng ở giữa thiên địa.
Mà trước mắt Tông Thủ chỉ là hai cái linh mạch kim hệ cỡ nhỏ, bất quá một khi từ ở bên trong mỏ hạch lao ra cũng đồng dạng như là mãng xà, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Bất quá khi hai đầu cự mãng vừa mới xông ra bốn trượng thì bị một cỗ bình chướng vô hình bắn ngược lại.
Tông Thủ không dám lãnh đạm, hắn biết được linh trận của chính mình rốt cuộc phẩm giai quá thấp không cách nào kiên trì quá lâu. Tay phải kết ấn, hắn quát một tiếng "dẫn".
Tiếp theo ở trong bụng Tiểu Kim trong tay Tông Thủ đột nhiên tuôn ra một đoàn quang hoa. Hai cái linh mạch giống như bị một cỗ lực lượng cường hành dẫn dắt hội tụ trước người hắn.
Tiểu Kim lúc đầu có chút bất an, ý đồ giãy dụa. Sau một lát phát hiện hai luồng ngân bạch chẳng những không cái gì tổn hại, ngược lại có chút chỗ tốt, mới yên tĩnh trở lại. Tùy ý để hai đầu cự mãng chui vào trong bụng.
Qua ba canh giờ, hai cái kim hệ linh mạch mới hoàn toàn dung nhập ở trong Linh Mạch Châu.
Toàn bộ quá trình không hề khó khăn trắc trở thuận lợi hoàn thành.
Mà khi Tông Thủ hoàn thành, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt vô cùng tái nhợt. So sánh với kịch chiến Lý Tà Linh ngày trước còn mệt mỏi hơn mấy phần.
Bản thân linh mạch không phải ý niệm của mình, chúng sẽ chạy loạn, vì vậy có thể rất khó thảo khống.
Khó khăn nhất không phải thu hút trói buộc. Mà là suốt ba canh giờ tập trung tinh thần, khiến cho hồn thức cùng Thiên Địa chi linh hài hoà như một.
Ngoài ra cần đại lượng hồn lực phòng ngừa linh mạch đào tẩu hoặc là tán tràn ra. Vì vậy tiêu hao to lớn không khác cùng cường địch đánh nhau chết sống, toàn lực chiến đấu hăng hái ba canh giờ!
- Quả nhiên Linh mạch rất khó khống chế! Khó trách Linh Mạch Châu thấp nhất cũng cần Linh Sư Hoàn Dương Cảnh mới có thể luyện chế. Muốn bắt chúng ra đã khó mà dẫn chúng vào trong Linh Mạch Châu càng khó hơn, phải có hồn lực hùng hậu, thảo khống Linh Năng tinh chuẩn. Mỗi một cái độ khó tăng gấp mười lần, còn phải tìm được Linh mạch tài liệu thì càng là khó càng thêm khó! Linh Mạch Châu kim hệ của ta cao nhất có thể dung nạp năm đầu linh mạch đã cực kỳ khó được. Giống như ngoại đan của Y Nhân thì có thể nói là giá trị liên thành. Ngày hôm nay do may mắn mới tìm được mỏ hạch có linh mạch vốn là ôn thuần để Linh Mạch Châu thành công tiến giai.
Đợi đến một chút quang hoa cuối cùng hoàn toàn bị Linh Mạch Châu hút vào. Tông Thủ liền bàn mục tĩnh tọa, lâm vào minh tưởng, mãi tới khi bên kia Hắc Ám Đàm Hoa đột nhiên truyền ra một hồi Linh Năng chấn động, lúc này mới thức tỉnh.
Bất quá tinh thần chưa khôi phục bao nhiêu, trong mắt vẫn lộ ra một chút mỏi mệt.
Trên mặt lại mang theo một chút hưng phấn, ý niệm khẽ động, Tiểu Kim hóa thành màng mỏng mà bắt đầu lan tràn cánh tay của hắn, sau đó bao trùm ở ngực bụng, phảng phất một thân áo giáp màu bạc bao trùm nửa người trên của Tông Thủ.
Lại có vô số châm thật nhỏ chui vào cơ thể của hắn thông với mạch huyệt.
Giờ khắc này Tiểu Kim dường như là một bộ phận kéo dài tới bên ngoài của thân thể hắn, Linh Mạch Châu tấn cấp đến tứ giai cũng thông qua Tiểu Kim trung chuyển quán thâu Linh Năng to lớn vào thân thể của hắn.
Khí cơ trong cơ thể Tông Thủ bỗng nhiên tràn đầy, bành trướng mãnh liệt, không ngừng sôi trào. Lực lượng toàn thân trong tích tắc tăng vọt mấy lần.
Động tĩnh của thân hình đối với Linh Năng thiên địa và kim linh thuộc tính cũng gia tăng.
Chân khí trong cơ thể khẽ động có thể tụ dẫn vô số Linh Năng:
- Đây là Tiên Thiên!
Một loại cảm giác đã lâu mới xuất hiện, nổi lên trong lòng Tông Thủ, tâm tình của hắn cũng theo đó chấn động một hồi. Dù là giờ phút này, kỳ thật chỉ là mượn ngoại đan chi lực mới đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng khiến hắn cảm thán.
Giờ phút này trong cơ thể bắt đầu khởi động bành trướng là chân khí, là lực lượng, là lực lượng thật sự có thể tùy ý chính mình sử dụng.
Tông Thủ bỗng dưng đâm ra một kiếm, mũi kiếm Lôi Nha Kiếm lập tức lộ ra kiếm khí, phát ra 'Xùy~~' một tiếng nổ ngoài sáu trượng mới tiêu tán.
Bột đá vẩy ra trên thạch bích xuyên thấu một cái hố, sắc bén và vô thanh vô tức.
- Không phải lôi hệ ta rất muốn nhất, cũng không có thể thi triển hết Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý. Bất quá có được canh kim duệ, một kiếm này dưới linh binh không người nào có thể Đ-A-N-G... G!
Vung chuôi Hắc Lãng Kiếm ra, không cần nắm trong tay, chỉ một đạo chân lực rót vào kiếm kia thì đã có một đạo kiếm khí tuôn ra tốc hành bảy trượng.
Miệng Đoạn Nhận Kiếm nuôi dưỡng hai trăm năm dính một ít toái kim kiếm ý. Giờ phút này khi Tông Thủ rót vào Linh Năng kim hệ khổng lồ lập tức sinh ra phản ứng như hóa học.
- Kiếm khí của ta có thể thấu sáu trượng, nói cách khác thân thể lực lượng của ta giờ phút này có thể đạt tới sáu nghìn cân! Ba vạn cân lực lượng có thể làm cho kình khí lộ ra bên ngoài cơ thể. Về sau mỗi tăng nghìn cân thì tăng một trượng! Toàn lực xuất thủ đủ chống lại tiên thiên cường giả không có Linh Mạch Châu. Đáng tiếc, ta hôm nay còn không phải là chân chính tiên thiên, mặc dù có thể sử dụng nhưng không cách nào kéo dài!
Địa Luân cường giả sở dĩ có thể siêu việt thân luân, ngoại trừ tiếp dẫn Thiên Địa chi linh tẩy rửa thân thể thì luyện thai luân, tức luân, tủy luân, cốt luân, huyết luân, trí luân, Tạng Luân, phủ luân, chín ngoại luân, chênh lệch lớn nhất chính là dung hợp linh mạch.
Mỗi khi luyện thành một cái mạch luân thì có thể chọn một linh mạch dung nhập ở trong thân thể dung hợp cùng mạch luân.
Người khác chỉ có thể bằng thân thể chi lực, đến Bí Võ Sư cảnh giới mới có thể mượn một chút uy năng Thiên Địa. Nhưng trong cơ thể tiên thiên Võ sư thì có linh mạch Linh Năng khổng lồ không sợ khô kiệt, thử hỏi thân luân Võ sư còn đánh thế nào? Thân thể chi lực có thể có thể không mạnh mẽ?
Mà võ giả cấp bậc này sở dĩ gọi là Địa Luân chính là bởi vậy, Linh mạch cũng có giai cấp, linh mạch cỡ nhỏ bởi vì dựa vào địa khí mà sinh, vì vậy tự xưng địa mạch
Mượn ngoại đan chi lực, mặc dù có thể khiến cho hắn trong thời gian ngắn đạt được lực lượng có thể chống lại tiên thiên Võ sư nhưng vấn đề là nhục thể của hắn, dù sao vẫn còn ở giai đoạn thân luân, kinh mạch yếu ớt, vô lực chèo chống.
Bất quá thể năng của hắn vốn là không nhiều lắm. Một khi cùng người chiến đấu, vô luận sinh tử thắng bại, đem hết toàn lực, cũng tối đa chỉ có thể kiên trì một chum trà thời gian.
Chính thức đáng tiếc là tứ giai Linh Mạch Châu có thể mượn lực lượng không nhiều lắm, thông qua thân hình của Tiểu Kim thì càng thưa thớt.
Tông Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình Tiểu Kim cũng bắt đầu co lại. Một lần nữa tụ ở tay trái của hắn, giống như gạch ốp tường, dính chặt chẽ.
- Có ngoại đan thì trước khi đột phá tiên thiên không phải lo nữa. Cho dù là cường giả tông sư cũng không phải lo không chạy được. Giờ phút này chỉ có chút tò mò, thân song mạch của ta có thể hòa tan linh mạch song song hay không? Hắc! Dùng Địa Luân chi cảnh, tan ra Thập Bát đầu linh mạch ở thể nội cũng có khả năng này a.
Tông Thủ lâm vào trầm tư, hồi tưởng đến những gì ghi trong điển tịch, tu hành thân song mạch. Trong đó không có ví dụ thành công, cũng không còn cố ý đề cập, chắc là không người nào làm được.
Bất quá đây là tiền lệ, chắc hẳn không một người nào có kinh mạch đinh ốc, Càng không người nào có thể như hắn sáng chế Hám Thế Linh Quyết gồm thủy hỏa lôi tam hệ quấn quanh đinh ốc.
Trong lòng bàn tay Tông Thủ đột nhiên lộ ra một đoàn khí mang, nhìn một lam một hồng vừa quấn giao lẫn nhau vừa bài xích, Tông Thủ cười hắc hắc bóp tắt.
Loại khả năng này xác thực làm lòng người sinh chờ mong. Bất quá giờ phút này muốn làm thì quá sớm, đợi phá vỡ thân luân rồi mưu đồ việc này không muộn!
Dưới chân đạp mạnh, Tông Thủ lại bay bổng lên nhìn Hắc Ám Đàm Hoa.
Linh Năng chấn động giờ phút này cực kỳ cuồng liệt, cũng cực không ổn định, phảng phất đang muốn bạo phát.
Rung chuyển đến cực điểm ới lần nữa ổn định lại. Rồi sau đó một cánh hoa bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tách ra phía ngoài.
Hô hấp của Tông Thủ cứng lại, màu sắc cánh hoa đen nhánh giờ phút này trong mắt hắn tiếp cận mỹ lệ tới mức tận cùng.
- Đây là hoa gì? Đẹp quá!
Sơ Tuyết sớm đã đem linh thạch hấp thu hết, giờ phút này cũng đi tới bên cạnh hố đá, trên mặt lộ ra vài phần mê huyễn vẻ. Vô ý thức vươn tay muốn chạm vào thì bị Tông Thủ nắm lại.
Thời gian Hắc Ám Đàm Hoa rụng cánh hoa, Tông Thủ mang theo Sơ Tuyết lui đến bên ngoài mười trượng.
Tiếp theo trong nháy mắt, chỉ thấy một đoàn sương mù nhạt màu đen phun ra tàn ngập mấy trượng, bùn đất chung quanh vô thanh vô tức bị ăn mòn hơn phân nửa.
Sơ Tuyết thấy thế, không khỏi là mặt mày thảm đạm, bông hoa tuyệt mỹ bao hàm kịch độc trí mạng. Chỉ cần lui được hơi chậm một chút hoặc tay đụng chạm đến đóa hoa thì giờ phút này thân hình của nàng sẽ bị hòa tan.
Tông Thủ không động dung, trực tiếp thi triển một linh phá thổi bay khói đen.
Mãi tới khi không còn nữa, hắn mới đi vào hố.
Nhìn Hắc Ám Đàm Hoa héo tàn rụng cánh, vàng thau lẫn lộn.
Tông Thủ khẽ chau mày, mắt nhìn xa xa.
Ngầm trộm nghe có ít thanh âm của người, hơn nữa số lượng không ít đang đi tới phương hướng này.
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |