Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0179

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0179: Phi Sương! Phi Hàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


- Còn không buông ta ra? Hôm nay ta nhất định phải giết hắn!

- Đừng mà Sương tỷ, người này vừa rồi đâu có sai, là hắn tới thủy đầm này trước mà. Hắn cũng không biết chúng ta tới nơi này, không có rình coi...

- Hừ! Vậy cũng đáng chết, ngươi mau thả ta ra đi.

- Không thể thả! Nương đã từng nói qua thiên hạ này lớn cũng không lớn hơn đạo lý. Thiên hạ muôn dân trăm họ dù là từng cọng cây ngọn cỏ cũng có số trời. Tộc của chúng ta sinh tồn không dễ, cũng càng nên thông cảm với người khác. Trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta cũng nên tồn tâm thương hại. Không thể tùy ý ăn hiếp giết chóc.

- Ta mặc kệ, đầu óc của Hàn Hàn bị nương dạy hư rồi. Diệp Phi Sương ta hôm nay nhất định phải giết đồ vô sỉ này chết không chỗ chôn.

Bên cạnh Hắc Thủy Đàm, nữ tử y phục rực rỡ không ngừng vung vẩy kiếm trong tay, nàng đang giãy dụa. Nữ tử áo tim ôm chặt eo của nàng không dám buông ra.

Tông Thủ giờ phút này cũng không biết nói cái gì cho phải. Thân hình của hắn xụi lơ nằm trên mặt hồ. Chỉ là kiếm của hắn đặt trên bờ hồ đang hô ứng tâm linh với hắn.

Chỉ cần thiếu nữ y phục rực rỡ này muốn gây bất lợi cho hắn. Tâm niệm của hắn vừa động là có thể trảm hai nữ tử trước mặt này.

Bỗng nhiên thiếu nữ áo tím tâm linh khẽ động, vội vàng nói:

- Sương Sương tỷ, ngươi nhìn kỹ hắn chỉ là tiểu hài tử đấy! Miệng còn hôi sữa mà, ngươi tức giận làm cái gì? Bị tiểu hài tử nhìn mà thôi, chẳng lẽ tỷ tỷ cũng muốn kiếm chết kiếm sống, không sợ bị chê cười sao? A... , đứa nhỏ này thật đáng yêu nha!

Nữ tử y phục rực rỡ lúc này khẽ giật mình, nàng ngưng mắt nhìn sáng rồi sau đó trên gương mặt đẹp biến thành xấu hổ. Sát khí biến mất, nhăn nhăn nhó nhó buông kiếm trong tay ra.

Tông Thủ nghe vậy lại cảm thấy giận dữ. Cái gì gọi là miệng còn hôi sữa đây? Mặc dù là kiếp này hắn đã mười bốn tuổi cũng không được? Con voi phía dưới đã trọng trấn hùng phong sẵn sàng ra trận rồi đấy.

Hai tiểu oa nhi này đúng là xem thường người ta mà!

Sát cơ hiện ra trong mắt Hắc Lãng Kiếm cũng hô ứng sát khí của hắn. Nóng lòng muốn động.

Nhưng mà lần này dường như có chút ý vị nhân tình nha?

Nói như thế nào cũng đã nhìn qua ngọc thể của người ta rồi, đảo mắt lại tồi hoa lạt thủ dường như không nói nổi, quá ác vô tình. Hắn tính toán tạm tha các nàng một mạng.

Trong miệng thầm hừ hừ, Tông Thủ lúc này đang nghỉ có nên lột đồ của hai nữ tử này không, làm cho các nàng nhìn thấy hùng phong của mình. Một bên thản nhiên bơi qua bên cạnh bờ, chậm rãi mặc quần áo trên bờ vào người.

Lúc này Diệp Phi Sương sắc mặt lại càng đỏ lên, quần áo của Tông Thủ rõ ràng đặt ở chỗ này, hai người bọn họ lại chủ quan không phát hiện, cũng xác thực là trách không được người ta mà.

Lại không muốn thừa nhận mình sai nên sắc mặt vẫn âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tại sao ngươi ở chỗ này? Vì sao lại lặn xuống nước, nói rõ ràng cho ta nghe.

Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, nữ hài y phục rực rỡ này không nghĩ tới nàng vừa rồi chính là tử thần muốn giết chết hắn đấy.

Hắn cũng lười không so đo với nàng, hắn cầm lấy mấy khối ngọc sáng bóng lên đặt vào trong túi của mình.

Nữ tử áo tím nhìn vào trong mắt, ánh mắt của nàng hơi sáng, nói:

- Ngọc Hồ Thạch? Ngươi tới đây lấy Ngọc Hồ Thạch, sau đó cầm đi bán đúng không? Ta nghe nương nói thứ này ở bên ngoài rất đáng tiền. Chẳng lẽ ngươi chính là người khai thác đá của Thủy Tiên Hồ này? Lại không đúng, bên ngoài ta không phát hiện thuyền của ngươi? Chỉ có một thứ giống như bè gỗ...

Chợt chân mày của nàng khẽ động, dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua, nói:

- Ngay cả thuyền đều không có, nhà của ngươi nhất định rất nghèo có phải hay không? Thật đáng thương!

Tông Thủ khẽ giật mình, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Người khai thác đá thì hắn biết rõ, nhưng mà phần lớn là người sinh hoạt ở phía bắc Thủy Tiên Hồ, bọn họ tránh xa địa bàn của Hàn Giao. Trong tay hắn cầm những Ngọc Hồ Thạch này cũng xác thực đáng giá, phẩm giai cực cao, giá cả có thể tương đương thú tinh nhất giai. Nhưng là hắn tiện tay cầm mà thôi, ý định đưa cho Tuyết Nhi.

Mà nữ oa này nhìn thế nào thấy hắn giống người đáng thương?

Quần áo trên người của hắn hiện giờ đều là tơ vàng dệt thành. Ngực bụng có hoa văn vô cùng tinh xảo. Đông Lâm Vân Giới, chỉ cần là người hơi có kiến thức đều có thể nhận ra đây là áo bào cẩm tú của Hải thành làm ra, biết được thân phận của hắn tôn quý. Làm sao lại nhấc lên quan hệ với người khai thác đá được chứ?

Bỏ đi, nàng này đoán chừng là người không hiểu thế sự. Nhưng mà nghĩ tới tỷ tỷ của nàng hơn phân nửa có thể biết được. Thần sắc thoạt nhìn có chút kiên cường khôn khéo, lịch duyệt chắc hẳn hơn muội muội của nàng.

Lúc này Diệp Phi Sương cũng cao thấp dò xét hắn, sau đó thần sắc hơi động, thanh kiếm thu nhập vào trong vỏ:

- Thì ra là thế, vẫn là muội muội thận trọng, là ta hiểu lầm!

Nói ra câu này liền dừng lại, trên mặt phấn của Diệp Phi Sương lúc này hiện ra vài phần cảnh cáo:

- Nhưng mà chuyện này ngươi tốt nhất nên quên mất đi! Nếu như ngươi dám nói với ai ta sẽ chém ngươi!

Nói tới chữ chém trong mắt Diệp Phi Sương hiện ra một tia sát ý. Sau đó lại kéo lấy nữ hài áo tím xoay người rời đi. Đang lúc muốn đi vào trong trúc lâm lại bỗng do dự một chút, tiện tay ném một túi gấm nhỏ tới:

- Hôm nay ngươi có thể gặp hai người chúng ta cũng là ngươi có duyên pháp. Những linh thạch này ngươi cầm đi, có thể giúp ngươi sinh hoạt không lo. Nương nói người khai thác đá là người đáng thương. Mỗi lần tìm kiếm Ngọc Hồ Thạch thường thường cần phải lặn sâu xuống hổ chừng trăm trượng, trên người của ngươi không có đồ lặn chuyên dụng, khai thác đá quá hung hiểm, ngươi nên dùng linh thạch của ta mưu sinh đi...

Đợi đến khi thân ảnh hai nữ triệt để biến mất trong tầm mắt thì Tông Thủ lại cầm lấy túi gấm lên xem, thần sắc kinh ngạc, một hồi ngẩn người.

Ba mươi viên linh thạch cấp hai, mười miếng tam giai, Diệp Phi Sương này thật sự là đại thủ bút.

Nhưng mà đừng nói những linh thạch này sinh hoạt không lo, đây là đại phú đại quý, cẩm y ngọc thực, nô bộc thành đàn cũng là chuyện đơn giản. Xem ra Diệp Phi Sương này không có nhiều kiến thức nên mới nói như vậy?

Nhiều linh thạch như vậy, cứ như vậy mà đưa cho tiểu hài tử không có sức lực nào, cũng không sợ người khác sinh lòng ác ý hại mạng của hắn sao?

Chậm đã! Nói không chừng Diệp Phi Sương này không ra tay trước mặt muội muội. Vì vậy mới dùng phương pháp kia chuẩn bị mượn đao giết người, quả nhiên là ác độc!

Sau khi chính mình suy nghĩ đã mơ hồ sờ nhìn ra được tâm tư của Diệp Phi Sương. Tông Thủ hừ lạnh một tiếng cầm túi gấm trong tay ném đi, sau đó lại xuống bên bờ đầm.

Sau khi thổ nạp một phen khôi phục thể lực chân khí, sau khi khôi phục Tông Thủ cũng một thả người đứng lên đi qua bên cạnh bờ. Lái bè gỗ đi về.

Sau khi trở lại nơi tạm tư trên bờ hồ vừa lúc giờ Tý. Nhưng mà Sơ Tuyết đã vô cùng lo lắng, ngay cả thuyền gỗ đã chuẩn bị tốt, đang cùng Hổ Trung Nguyên đã đi tới bờ hồ tìm hắn.

Mà vừa thấy Tông Thủ, Sơ Tuyết đã khóc như mưa, rất thê lương bi ai. Thẳng đến khi Tông Thủ lấy ra mấy khối Ngọc Hồ Thạch thì nàng mới mỉm cười.

Bây giờ trời tối không nói chuyện, đợi đến lúc sáng ngày thứ hai thì Tông Thủ lại lái bè gỗ đi tới nơi này.

Bởi vì hôm qua đã phục dụng Mạch Linh Đan, cần chờ đợi mấy ngày kinh mạch trì hoãn lại mới có thể sử dụng viên thuốc này. Vì vậy Tông Thủ trực tiếp luyện Loạn Phi Phong Quyền pháp, đánh nước thành vòng xoáy.

Vẫn là hai canh giờ như cũ, thẳng đến khi nội hô hấp không còn duy trì được nữa Tông Thủ mới lần nữa nổi lên mặt nước.

Lúc này đã là giữa trưa, hắn muốn hít thở và khôi phục thể lực, ít nhất cũng cho cơ thể được nghỉ ngơi đã.

Tông Thủ chỉ cảm thấy đói bụng, thể lực tiêu hao quá lớn, ngay cả lương khô trên tay cũng không gặm nổi, sau một lát lại cảm thấy không có vị gì cả.

- Không ngờ lương khô đời này thật sự là khó ăn! Ăn một hai thì có thể, nếu như mười ngày tám ngày ăn nó thì sao chịu nổi? Ta ở chỗ này nhưng phải ngây ngốc chừng bốn năm tháng nha.

Hắn kiếp trước đã quen hưởng thụ. Thực không ngại gì cả, thậm chí còn vì thỏa mãn khẩu vị của mình mình tìm đầu bếp tay nghề đỉnh cấp nấu ăn.

Bây giờ tâm niệm vừa động, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Liền đem tinh thần ý niệm điều khiển Hắc Lãng Kiếm tiến vào trong hồ nước. Chỉ qua một lát đã giết được vài con cá kéo lên mang về.

Khi tới trước mặt và nhìn kỹ Tông Thủ vui lên, trong đó có một con chừng mười cân, vô cùng béo tốt. Hơn nữa còn là Tuyết Lý kiếp trước đã bị bắt tuyệt chủng.

- Hôm nay thật sự có lộc ăn! Tuyết Lý lớn như vậy, đặt ở chợ cũng bán được giá trên trời nha? Mà cả Thủy Tiên Hồ cũng chỉ có Hàn Giao mới có được. Nghe đồn có khi thậm chí còn không ăn đủ no, cần xuất ngoại săn thức ăn. Xem tình hình này, quả nhiên là tốt rồi. Vài chục năm không có bắt giết, con cá này rất cường tráng, ngược lại tiện nghi ta.

Vô cùng lưu loát mở bụng cá ra, vứt bỏ nội tạng và nấu cùng với đám cá kia.

Sau khi rửa sạch cẩn thận Tông Thủ đốt lửa lên. Nơi này có trúc, linh pháp của Tông Thủ tự nhiên có thể đốt lửa. Thời gian qua một lát đã có lửa hừng hực.

Sau khi làm cá tử tế đồng thời gác ở trên lửa. Tông Thủ hào hứng bừng bừng nướng cá.

Lúc này cá đã có hương khí bốc lên, bắt đầu truyền ra chung quanh. Chợt trước trước mặt của hắn là nữ hài áo tím, bỗng dưng nhảy đến trước mặt của hắn, cười hì hì nói:

- Thì ra là ngươi nhóm lửa ở đây! Ngươi vẫn chưa đi sao? Con cá này thơm quá.

Trong miệng nói xong mũi ngọc của nữ tử áo tím nhếch lên, cũng thỉnh thoảng co rúm. Hai mắt sáng ngời, nhìn qua đống cá trên lửa, còn kém không có nhỏ dãi ra đấy, rồi sau đó lại đáng thương dùng ánh mắt cầu xin nhìn qua hắn.

Tông Thủ cười cười, nhớ tới Sơ Tuyết. Mà nữ oa này và Tuyết Nhi rất tương tự nhau, rất đơn thuần, đồng dạng vụng về, đồng dạng tham ăn.

Nghĩ ngợi dù sao cũng không ăn hết, Tông Thủ rắc một ít muối lên đem một con cá chín mọng gỡ xuống, sau đó ném qua cho nàng.

Nữ hài áo tím cũng không chê phỏng, tiếp nhận con cá và cắn một cái, nàng lập tức không ăn nhấu nghiến, chậc chậc tán thưởng không dứt:

- Con cá này thật ngon! Hì hì! Không ngờ nó ngon vậy đấy? Đây là lần đầu tiên ta ăn cá nướng thế này. Đúng rồi, ta tên là Diệp Phi Hàn, ngươi tên là gì?

Trong mắt Tông Thủ hiện ra một tia gợn sóng. Sau một lát, lại khôi phục tĩnh lặng. Diệp Phi Sương, Diệp Phi Hàn, hai cái tên này liên hệ cùng một chỗ dường như có chút quen thuộc, rồi lại không nhớ ra được. Trong đầu tìm kiếm hồi lâu cũng không đầu mối gì.

Lập tức cười tự giễu, ánh mắt chớp lên:

- Ta tên là Tông Thủ!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1741)