← Ch.0195 | Ch.0197 → |
- Thiếu chủ, rốt cuộc ngươi đang làm mấy thứ gì? Làm gì mà đám khỉ đuổi theo không bỏ vậy?
Ở trên hoang dã vân xa vẫn chạy trên đường tới thành trì. Mà Sơ Tuyết lúc này thò đầu ra cửa sổ nhìn lại, lòng còn sợ hãi nhìn qua đằng sau, sau khi rời khỏi Thủy Tiên Hồ gần hơn hai ngàn dặm thì vân xa đã chạy được gần tám giờ rồi.
Cũng may đám linh câu này có một thân bổn sự là chạy trốn và khí lực rất khỏe. Cộng thêm Tông Thủ dùng đan dược tương trợ mới thoát hiểm được, miễn cưỡng bỏ qua được đám khỉ đang đuổi theo kia.
Con Viên Vương đầu lĩnh khí lực mạnh mẽ cho nên vẫn còn sức. Mặc dù vết thương dưới sườn vẫn còn ra máu nhưng không có nửa phần suy yếu. Thậm chí tốc độ còn vượt qua đám ngự phong câu mấy lần.
Nhưng mà con Viên Vương này ngại một thân bổn sự của Tông Thủ cho nên không dám đuổi theo quá gần, mà những con khỉ trắng đằng sau lại không cách nào theo kịp tốc độ của nó. Liên tục đuổi theo tám giờ thì đa phần đã kiệt sức cả rồi. Chỉ có thể ở đằng sau đưa mắt nhìn qua vân xa rời đi.
Trong măt con Viên Vương hiện ra thần sắc hoang mang, phát ra từng tiếng rống trầm thấp. Khí thế khiếp người, làm cho Sơ Tuyết đã cách nó mười dặm cũng cũng cảm thấy kinh hãi.
Tông Thủ lại không thèm quan tâm, triệt để thả lỏng trong lòng rồi mỉm cười:
- Không có gì, chỉ chém nó một kiếm mà thôi, đáng tiếc không giết nó được.
Sơ Tuyết làm gì mà tin, đám khỉ trắng kia rõ ràng con mắt cũng đỏ lên. Nếu không có cừu hận sinh tử thì làm gì đuổi theo Tông Thủ lâu như vậy.
Sau khi nhìn thấy Tông Thủ móc vài món đồ vật trong người ra. Vốn co hơn mười viên khoáng thạch thì Sơ Tuyết cũng không để ý, ánh mắt của nàng vẫn nhìn ra những món tiếp theo.
Mà khi Tông Thủ đem bảy túi da tràn ngập hầu nhi tửu ra thì con mắt của nàng sáng lên rất nhiều.
Rốt cục cũng hiểu nguyên nhân đám khỉ kia đuổi theo không bỏ rồi. Khỉ thích uống rượu, Tông Thủ trộm nhiều rượu của chúng như vậy không tức giận mới là lạ!
Những túi da này quá nhiều, bất cứ túi nào cũng chừng hai ba chục lít. Mười bình tiên nhưỡng của Lôi Động lúc trước cộng lại còn không bằng một phần ba của túi đầu tiên, hương thơm thuần hậu xông vào trong mũi.
Sơ Tuyết lúc này liếm liếm môi, lại thấy Tông Thủ lạnh lùng nhìn qua thì chột dạ, giả bộ như điềm nhiên không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này chỉ nghe Tông Thủ cười khẽ một tiếng:
- Ngươi là con mèo tham uống! Cũng đừng uống nhiều
Đúng lúc này tiện tay ném qua hai tui da. Sơ Tuyết lập tức vui mừng quá đỗi ôm số rượu này vào trong ngực như bảo bối.
Lúc này chỉ thấy Tông Thủ lấy nhiếp linh tháp ra. Dùng hồn lực nắm ở trên không trung, hắn cởi bỏ quần áo toàn thân, chỉ để lại áo lót thiếp thân.
Sơ Tuyết lập tức chỉ cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nhớ lại cũng làm kỳ, lúc trước nhìn thấy Tông Thủ tắm thuốc thì hai người trần truồng không cảm thấy cái gì, xem như là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hôm nay nói chuyện với Tông Thủ thì động một chút là đỏ mặt, có đôi khi thậm chí không dám đối mặt với Tông Thủ.
Cố ý chạy ra thùng xe, nhưng khi thấy trên giường êm có yêu tinh tên là Nhược Thủy đang lười biếng nằm trên đó lại không hề kiêng kị nhìn qua động tác của Tông Thủ. Sơ Tuyết cảm thấy nội tâm không cam lòng khó hiểu hiện ra. Khẽ cắn răng ngà vẫn ngồi yên tại chỗ không đi đâu.
Tông Thủ khẽ điều tức, tâm thần đã khôi phục đến trạng thái yên tĩnh. Chuyện kế tiếp hắn làm không được có nửa điểm sai lầm.
Thò tay tìm tòi mấy miếng hồn thạch còn lại trong túi da. Lại dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp hấp thu hồn thú trong đo.
Chỉ qua một lát thì hồn lực của hắn tăng lên! Cả hồn hải chấn động mạnh.
Mà ý niệm của Tông Thủ cũng đồng thời hàng lâm trong nhiếp linh tháp. Đầu địa mạch này khi bị hắn thu đã trải qua điều dưỡng một lúc rồi.
Nhưng mà hiện giờ hắn muốn nhiếp đầu địa mạch này cần không ít thời gian.
Kỳ thật phương pháp cũng đơn giản, chỉ dùng ý niệm thao túng nguyên linh và hình thành phù lục mà thôi.
Đồng dạng địa mạch nhung dung nhập vào cơ thể lại có hiệu quả khác nhau. Linh Sư võ tu thời này vẫn không cách nào biết rõ nguyên do ra sao, chỉ có thể đơn giản đem các loại địa mạch phân thành thượng trung hạ tam phẩm. Thậm chí đại đa số thời điểm căn bản không cách nào phân biệt rõ ràng. Có chút nguyên linh càng mạnh thì càng tràn đầy, ngược lại chỉ là địa mạch bình thường mà thôi.
Thẳng đến đời sau các loại tri thức tích lũy được mới phân rõ ràng, biết được ảo diệu trong đó, thì ra trong linh mạch cũng có "phù" cùng "lục", càng có trụ cột "linh vân" tồn tại. Chỉ là hình thức đặc dị không dễ dàng phân biệt mà thôi.
Thậm chí một ít Linh Sư trên thế giới còn chuyên môn nghiên cứu phương pháp kết phù, dùng cường hóa địa mạch được võ tu hướng tới.
Tông Thủ kiếp trước nghèo quá, không mời nổi Linh Sư Hoàn Dương Cảnh kết tụ phù lục địa mạch cho mình. Là thẳng đến Thiên Vị Vũ Tông mới mời được hảo hữu chí giao kết phù giúp, nhưng mà trên căn cơ cũng kém hơn những đệ tử xuất thân thế gia một bậc, về sau lại phí công phu thật lớn bù đắp trở về.
Mà hắn giờ khắc này dù chưa tiến vào Hoàn Dương Cảnh lại nắm giữ thiên phù, miễn cưỡng có thể hoàn thành cải tạo địa mạch cho bản thân. Tự nhiên không chỉ làm cho mình một bước lên trời được. Ngay cả mấy thuộc hạ như Sơ Tuyết thì Tông Thủ cũng không cho bọn họ ăn hại chịu thiệt.
Vốn chỉ kết tụ ngũ hành phù, sau đó lại cố ý cường hóa "hỏa" phù, lại kết điện phù.
Cả quá trình dùng gần bốn canh giờ, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều hết sức chăm chú, đem hết toàn lực. Thời điểm thành tựu phù lục thì toàn thân cao thâp của Tông Thủ đều đầy mồ hôi.
Cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại là có chút hưng phấn. Biết được hai cái địa mạch thủy hỏa trong nhiếp linh tháp biểu hiện không có biến hóa quá lớn. Nhưng mà hai chúng nó cung cấp Linh Năng cũng đã gia tăng ít nhất hai thành.
- Kinh mạch đinh ốc trong người của ta hiện giờ cải tạo không kém lắm, chỉ có một chút nơi vắng vẻ là chưa xong. Mà thân thể song mạch này cũng không như tưởng tượng của ta, dung hợp song địa mạch cũng có thể!
Tông Thủ là người ngoài mềm trong cứng, cương nghị quả cảm dũng cảm tiên tới. Chuyện gì đã quyết định rồi thì không có chút chần chờ, cũng không có do dự.
Trực tiếp bắt lấy nhiếp linh tháp, chân khí dẫn nhiếp một cái thì hai linh mạch như mãng xà hút vào trong người của hắn.
Vừa mới đi vào thì xung đột kịch liệt, trong cánh tay Tông Thủ xuất hiện chấn động như biển gầm.
Nhưng qua một lát đã bị Tông Thủ cưỡng ép áp chế lại, kéo vào trong hai đường kinh mạch.
Cũng không có nửa điểm biến hóa, vô cùng thích ứng bắt đầu xoay chuyển trong kinh mạch đinh ốc. Lúc trước hắn đã đánh căn cơ vững chắc, giờ phút này là nước chảy thành sông.
Hai cái địa mạch quấn quanh lẫn nhau, mà ngoài thủy hỏa chi lực bài xích còn có lực giúp chúng ngưng tụ vào nhau. Đúng là không cần Tông Thủ hao tâm tốn sức, chúng tự làm, Tông Thủ chỉ điểu khiển ban đầu mà thôi.
Mà giờ khắc này Nhược Thủy cũng mở to mắt, làm ra bộ dáng cực kỳ ngoài ý muốn. Sơ Tuyết cũng thất thần, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, nàng cảm thấy không tưởng tượng nổi mà thôi.
Giờ phút này trên người Tông Thủ có một nửa lam một nửa hồng, đường vân như hai con cự mãng đang quấn quanh người của hắn, không ngừng chạy lên xuống. Thỉnh thoảng có âm thanh khí kình phát nổ, thỉnh thoảng da thịt căng nứt và máu chảy ra ngoài.
Nhưng những biến hóa này lại đang dần dần bình phục. Mà một thân khí cơ của Tông Thủ lúc này tăng trưởng rất kinh người.
Tông Thủ lúc này vì tìm linh mạch cho mình lại không buông bỏ. Không tiếc hao phí món tiền lớn cũng muốn đau khổ tìm kiếm.
Thiếu chủ của mình cũng đạt tới Địa Luân sơ mạch chi cảnh, dung nạp song mạch nhập vào cơ thể!
Hơn nữa tình hình này dường như sắp thành công. Nếu không phải là tự mình nhìn thấy thì Sơ Tuyết giờ phút này cơ hồ không tin vào mắt của mình. Thiên địa tự có định luật, mỗi khi Địa Luân cảnh gia tăng một cảnh giới thì phải dung nhập một địa mạch. Trong Vân Hoang vạn năm qua tới nay cơ hồ là định luật không gì phá nổi! Mặc dù là Vân Hoang về trước nữa có thần thú, nhưng mà thần thú vẫn có vài hạn chế.
Nhưng mà định luật đó ở trước mặt của nàng bị Tông Thủ đánh vỡ.
Lúc này hai màu lam hồng triệt để giảm đi trên da của Tông Thủ. Mà Linh Năng du đãng liền triệt để bình tĩnh trở lại. Mà Tông Thủ lúc này bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hắn muốn phát tiết khoái ý trong nội tâm của mình.
Không vì cái nào khác, chỉ vì song mạch bây giờ không còn là ngăn cản của hắn nữa, nó sẽ biến thành phụ trợ tuyệt hảo của hắn sau này, trở thành căn cơ võ đạo của hắn ngày sau.
Từ đó về sau những thứ mà người ta gọi là bình chướng thiên nhân chính là với hắn chỉ là một đường bằng phẳng.
Lúc này ngay cả Hổ Trung Nguyên cũng bị kinh động, nhảy vào trong thùng xe và cảm thấy mờ mịt nhìn qua ba người trong xe. Tình cảnh vừa rồi đương nhiên hắn không nhìn ra được cái gì, Tông Thủ không biết vì chuyện gì mà điên cuồng như thế.
Tông Thủ mặc kệ hắn, không ngừng cố gắng đem Uẩn Kiếm Châu của Diệp Phi Hàn và miếng khoáng thạch màu vàng của con khỉ trắng cầm vào trong tay.
Vốn khoáng thạch này cứng rắn nhưng bị hắn bóp nát. Chỉ thấy một đạo khói trắng bốc lên, lập tức bay nhanh ra ngoài.
- Lại là tố kim chi khí! Thật sự vận khí tốt, lần này căn cơ kiếm phôi của ta sẽ mạnh hơn vài lần.
Ánh mắt Tông Thủ hơi sáng, Uẩn Kiếm Châu trong tay hơi lay động. Khói trắng kia chuyển động vài vòng, cũng không cần Tông Thủ dùng sức hấp nhiếp đã tự động tiên vào trong Uẩn Kiếm Châu, dung hợp với kiếm hình linh khí bên trong viên châu.
Đợi đến khi cả hai cùng dung hợp với nhau, Tông Thủ lại vỗ một cái đem Uẩn Kiếm Châu bóp nát vụn. Rồi sau đó nguyên hồn bản thân hóa thành khói nhẹ xuất khiếu đem kiếm hình linh khí bao phủ vào trong.
Một tia hồn lực bắt đầu quấn quanh chung quanh khiến nó cố định trong hư không, lại không thể động đậy. Sau đó từng đạo hồn lực ngưng kết phù lục cưỡng ép dung nhập vào.
Thẳng đến khi kiếm hình linh khí nhiễm một tầng màu sắc hơi đen, hình dạng càng ngày càng hóa thành hình dạng thanh kiếm thì nguyên hồn của Tông Thủ mới lần nữa dung nhập vào cơ thể. Đem đạo kiếm hình linh khí kia dẫn vào khiếu huyệt mi tâm, tiến vào hồn hải.
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |