Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0233

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0233: Phong Viêm Bạo Tiễn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Cảm giác sai lầm kia duy trì hơn mười nhịp thở mới dần dần biến mất.

Tiếp theo trong nháy mắt, thân hình Phong Dục theo chân khí bạo tẩu khiến đám đá gỗ dưới chân bị rạn nứt nhưng hắn lại không để ý tới một chút nào mà chỉ gắt gao nhìn chăm chú trước mắt.

- Nếu như quân thế đã loạn cần gì phải tiếp tục chém giết? Chen chúc thành một đoàn chờ bị người làm thịt sao? Truyền lệnh tới để chúng tản ra, rời khỏi ba dặm chỉnh lại trận hình. Về phần Hắc Vân kỵ cùng Hổ Báo kỵ, có thể né thì tốt không cũng không sao.

Trong mắt Hùng Khôi lóe lên quang mang thiểm liệt, hắn có chút bội phục liếc mắt nhìn Phong Dục một cái, có thể nhanh như vậy liền khôi phục lý trí, có thể hao tổn đại tướng để giữ lòng chiến, tráng sĩ tự chặt cổ tay thật không còn gì hơn.

Không hổ là tinh anh đời này của Vân Hà Sơn, người có thể so với hắn không có mấy ai. Ánh mắt Phong Dục lúc này rồi lại tuôn ra một đoàn lợi mang sát khí vô hạn nhìn âm thanh chém giết.

- Hiện tại ta chỉ muốn biết, người kia rốt cuộc là ai?

- Ta cũng tò mò! Theo ta được biết, Huyền Sơn Thành có năm vạn người nhưng chỉ duy nhất Hiên Viên Thông cùng Chu Quân mạnh nhất.

Hùng Khôi cũng chau mày nói:

- Huyền Sơn Thành hạ mấy tỉnh, gần nhất cũng cực kỳ bất ổn. Đặc biệt Lâm Lan Thành Bắc Phương có phần phục hưng có một trăm năm mươi chiến thuyền vân hạm, đại quân sáu mươi vạn. Hiên Viên Thông nghe nói là đang bế quan tu hành, Chu Quân hầu giờ phút này sao rảnh tới đây?

Đang nói chuyện thì xa xa phiến kỵ binh đông nghìn nghịt đã phụng lệnh tán ra.

Tầm nhìn của hai người trở nên rộng hơn, chỉ thấy phạm vi địa vực vài dặm đã chồng chất thi thể, ước chừng hơn một vạn người đã vĩnh viễn nằm lại phía trên cánh đồng hoang vu. giáp trụ trên người hoặc đen hoặc trắng, tất cả đều là phù giáp phù binh được tỷ mỷ tạo ra khiến cho lồng ngực Phong Dục như bị vô số kim châm.

Cách đó mấy ngàn trượng, một hồng giáp thân ảnh mang theo một cây tử lôi thương cưỡi Long Giác Dực Mã xuất hiện trong tầm mắt của họ, tuy là thân bảo vệ trọng giáp, mặc dù thấy không rõ bộ dáng nhưng hai người rất quen thuộc với thân ảnh đó.

- Đúng là Tông Nguyên!

Hai đấm Phong Dục nắm chặt, khí kình quanh thân bùng chấn mãnh liệt.

- Làm sao có thể là hắn?

- Có phải đã nhìn nhầm ai không? -

Trong mắt Hùng Khôi lộ vẻ không tin:

- Lần trước ở Giới Phù Thành, Tông Nguyên mặc dù đã đột phá Võ Tông nhưng vẫn còn chưa dung hợp linh mạch, tại sao có thể mạnh như thế? Chỉ có tứ giai lại đánh chết được thất mạch Huyền Võ Tông? Uhm! Tựa hồ là dựa vào ngoại đan, Tử Lôi Thương hình như là ngũ giai linh khí. Giáp trụ trên người cũng không tầm thường, nhưng cho dù vậy cũng không thể nào chống lại Huyền Võ Tông sư.

Giống như cũng cảm giác ánh mắt của hai người, hồng giáp kỵ sĩ hờ hững nhìn sang. Hàn mạc lạnh như băn không chút tình cảm giơ thương lên khiêu khích chỉ vào đài cao.

Phong Dục cắn răng một cái, cơ hồ trong một khắc này nghiến ken két mà cố nén.

- Lệnh cho Mộ Linh Tạ Nộ xông trận lần này, cánh cung co lại chếch về phía sau chuyển thành trận hình yển nguyệt, điều bớt trung quân phía sau sang hai bên, lệnh cho hai người bọn họ chỉ huy toàn quân. Ta muốn Tông Nguyên chết không có chỗ chôn!

Từng đạo mệnh lệnh nhanh chóng phát ra, phía bên phải đài cao mười lăm vạn bộ quân, ba mươi cái phương trận lập tức bắt đầu biến hóa. Trận hình bắt đầu nghiêng về phía bên trái, sau đó tự động điều chỉnh, ba mươi cái phương trận, mười lăm vạn tinh nhuệ giáp sĩ lưng dựa theo đài cao xếp thành hàng. Còn lại bộ quân cứ mỗi sườn là mười lăm phương trận triển khai hướng hai cánh.

Sau phút trọng chỉnh đội ngũ kỵ binh lại không tiếp tục tiến công, chỉ lẳng lặng đứng ở vài dặm như hổ rình mồi.

Hùng Khôi xem hơi hơi vuốt cằm, kỵ quân dựa vào lực xung trận, một khi yển nguyệt trận như tường đồng vách sắt bị ngăn cản thế tiến công, đợi hai cánh vây kín thì Vân Hà Sơn thiết kỵ theo đuôi đến, ba nghìn kỵ sĩ Huyền Sơn Thành chỉ có nước bị nghiền nát.

Tiếp theo trong nháy mắt, bỗng thấy một ánh mắt như ác lang xẹt qua mặt, Hùng Khôi quay đầu, chỉ thấy Phong Dục vẻ mặt giận dữ, hung tợn nhìn mình, hắn không khỏi sặc một cái. Trước khi chưa biết hư thật của Tông Nguyên, hắn sao nguyện ý hồ đồ đẩy tiền vốn của Liệt Diễm Sơn vào.

Trong lòng mặc dù là có chút không tin Dương Hiên đã chết trận, mười hai vị Võ tông cường giả ngã xuống nhưng dù sao nó cũng là sự thật.

Chỉ là dù sao vẫn là đồng minh, lúc này cũng không thể cự tuyệt. Thoáng trầm ngâm, Hùng Khôi đã có quyết đoán, thản nhiên nói:

- Ta đưa năm vạn bộ quân cho ngươi, Mục Giang cũng sẽ điều đến cánh quân bên phải, được rồi chứ? Về phần năm vạn thiết kỵ của Liệt Diễm Sơn ta...

Hùng Khôi âm lãnh nói, hắn nhìn phương xa:

- Chẳng thà bắt giặc trước bắt vua.

Ánh mắt Phong Dục lại phát lạnh, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhìn về phía trước, có hai mươi vạn tinh nhuệ bộ quân. Hắn tự tin đối phương có tăng thêm gấp năm lần binh lực nữa cũng phải chết dưới đại quân của hắn. Về phần Mục Giang tuy không phải là danh tướng nhưng cũng là Huyền Võ thất giai cường giả, còn có chút tác dụng.

Xa xa đám Huyền Sơn kỵ sĩ kia cũng không nóng lòng hướng trận. Mà là tạm thời dừng ngựa lại hoặc là xử lý lấy thương thế hoặc là xuất ra đó đan dược cho chiến thú dưới thân phục dụng. Mới vừa rồi giao phong, tuy là gió thổi cỏ rạp nhưng cũng ngã xuống hơn trăm người, những người còn lại cũng đồng dạng tiêu hao không nhỏ. Có thời gian nghỉ ngơi, tự nhiên muốn nghỉ ngơi cho đủ.

Thẳng đến khi thể lực nội tức đều khôi phục không sai biệt lắm mới lại một lần nữa thúc dục chiến mã từ từ xông tới.

Mà lúc này đây vẫn dùng Ngư Lân Trận công tới Yển Nguyệt Trận, mà còn công tới chỗ đông nhất, mạnh nhất của nó. Đứng đầu toàn quân vẫn là Tông Nguyên.

Giờ khắc này trên nóc của một xe ngựa cách đó mười dặm, Ly Lạc híp mắt nhìn về phía hơn mười vạn đại quân Vân Hà Sơn bày trận, phía trước nhất là binh sĩ toàn thân hắc giáp, tay cầm lấy trường thương năm trượng, cho dù còn cách vài dặm nhìn lại vẫn vô cùng áp bách lòng người. Chỉ thấy một từng thương dày đặc chỉ xéo, phương thuẫn áp sát mặt đất giống như một vách tường thép lóe lên hàn quang, hơn mười vạn người kéo dài trận hình vài dặm.

- Vân Hà Thành dùng kỵ quân để nổi tiếng, Hổ Báo kỵ, Hỏa Lang kỵ, huyền điểu kỵ đều có thể tung hoành một phương, chỉ riêng bộ quân này đã không tệ. Bốn nghìn Hắc Vân long thương sĩ so ra kém Huyền Sơn Thành Thiết Hổ đại kích sĩ cùng Liệt Diễm Sơn Cuồng Hùng giáp sĩ các ngươi nhưng cũng sắp xếp bốn mươi hàng. Còn có hai người Mộ Linh Tạ Nộ mặc dù cũng là Huyền Võ thất giai nhưng võ đạo thiên tư của họ còn trên cả Dương Hiên.

Ly Lạc nói đến chỗ này, lại nhìn về phía trước mắt, chỉ thấy cách đó không xa một đám kỵ sĩ số lượng khổng lồ chen chúc lao tới, bụi mù đầy trời. Có thể nhìn ra trong thời gian hơn mười tức liền có thể xông đến trước xa trận, năm vạn thiết kỵ khiến mặt đất run rẩy, khiến không khí chấn động, đoạt tâm nhiếp phách.

Ly Lạc Ly Lạc cũng hơi hơi run lên, phiền phức chân chính lúc này mới chính thức đến, không biết vị thế tử này chuẩn bị ứng đối như thế nào?

Tiếp theo trong nháy mắt lại thấy Tông Thủ cười cười làm một cái thủ thế, Thiết Hổ đại kích sĩ sẽ không có ngốc ở sau xa trận xếp thành hàng, mà là sôi nổi động thủ, xốc lên màn Phiên Vân Xa màu đen chui vào bên trong. Bên trong lộ ra một tam tý cự nỗ đã sớm lên dây.

Cơ hồ là cùng một thời gian, gần một trăm năm mươi mũi nỗ tiễn nhất tề bắn ra. Trong nháy mắt phạm vi ngoài năm nghìn bước lập tức nổ mạnh.

Trong một chốc lát kia, trước mắt Ly Lạc phảng phất là một đoàn Hỏa Vân khổng lồ nổ bung, tiếng chấn minh ầm ầm khiến cho hắn cảm thấy màng tai vô cùng khó chịu.

Mà chiến sĩ Thiết Hổ đại kích sĩ cùng Huyền Sơn Thành càng không thể thừa nhận. Cơ hồ mắt ai nấy đều lộ vẻ đau đớn, hai lỗ tai còn tràn ra tơ máu.

Một số giáp sĩ tu vi khá thấp càng bị gió bạt tới ném ra xa.

Ngay khi hỏa vân tản đi, một đoàn ma vân bùng lên giữa không trung.

Mà giờ khắc này Thiết Hổ đại kích sĩ hổ tộc giáp sĩ theo lệnh Tông Thủ bắn tên cũng ngạc nhiên vô cùng nhìn trước mắt.

- Tam Tí Linh Nỗ của Không Khí Tông, còn có Phong Viêm Bạo Tiễn!!

Ly Lạc trước tiên nhận ra lai lịch của cự nỏ cùng nỗ tiễn thì không khỏi trợn tròn hai mắt, giờ phút này xa trận chỉ bắn một phát mà thôi. Nếu bắn bên kia nữa thì chẳng phải là gần ba trăm Tam Tí Linh Nỗ? Tổng giá trị gần hai mươi miếng thất giai thú tinh! Phong Viêm Bạo Tiễn đạt tứ giai cũng sang quý kinh người, cho dù là một lần tiêu hao cũng có thể tương đương với một phần mười giá cả của Tam Tí Linh Nỗ. Một trăm năm mươi cái chính là hai quả thất giai thú tinh! Đổi lại là suốt hai vạn tứ giai thú tinh, không đúng, giờ phút này giá cả thú tinh. Lợi khí trong quân bực này cho dù tiêu tốn trăm miếng thất giai thú tinh đều chưa hẳn có thể mua được.

Tông Thủ, đúng là tài đại khí thô tới mức này. Chẳng thể trách đã định liệu trước, nguyên lai còn có con bài chưa lật như vậy.

Tam Tí Linh Nỗ cùng Phong Viêm Bạo Tiễn vốn là Không Khí Tông làm để đối kháng Thiên Vị võ tông, không ngờ Tông Thủ lại dùng ở chỗ này, đúng là quá mức ngoan độc.

Mấy ngày này thật quá khinh thường hắn, luôn luôn tĩnh tu nhưng chưa từng bỏ qua ý tưởng, bên trong mấy trăm cỗ xe Phiên Vân Xa cư nhiên còn cất giấu nhiều sát khí như thế.

Đợi đến khi tiếng nổ mạnh nhấc lên bụi mù tán đi, chỉ thấy ở trung tâm chỗ phát nổ có một cái hố sâu phạm vi cả ngàn trượng, chung quanh đều là thi thể, sau ngàn người chỉ còn lại những mảnh huyết nhục. Phụ cận chung quanh đều hỗn độn, người cong sống hoặc nhẹ hoặc nặng bị chấn tổn thương ngã xuống đất. Ngự Phong Câu nhị cấp đã có một nửa bị chết, số còn sống thì cuống cuồng chạy đi như điên.

Tông Thủ âm thầm đáng tiếc, giờ phút này trong tay hắn thật sự không ai có thể xông trận. Nếu không chỉ cần một chi ba nghìn kỵ binh sát nhập đi vào là có thể giết hơn phân nửa những người này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)