← Ch.0243 | Ch.0245 → |
Cách Hải Hạp gần đây nhất ngoại trừ Giới Phù Thành ta thì chính là Huyền Sơn Thành.
Một cái Hồng Tấn Điểu giương cánh xuyên thẳng qua mây đến trên không Huyền Sơn Thành bỗng dưng sà xuống, sau khi lướt đi thì nhảy vào trong một căn phòng rộng lớn ở thành chủ phủ.
Lúc này Hiên Viên Thông đang ở chính điện, bên cạnh là Chu quân hầu cùng Lâm Thi Na, thần sắc đều ngưng trọng vô cùng. Sau lưng hai người này còn có vô số tướng lãnh mặc thiết giáp dự thính.
Hiên Viên Y Nhân đứng ở sau lưng Hiên Viên Thông, thần sắc là thấp thỏm không yên.
- Đàm Đào nói hắn sắp chịu chết, bảy ngày trước ta mệnh Hải Thiên Nguyên thống soái ba vạn tinh kỵ ngày đêm đi gấp tiến đến như Hải Hạp. Không cầu có thể cứu toàn bộ bốn ngàn người, chỉ cầu có thể tạo đường lui cho Tông Thủ tận lực cứu những người này hy vọng còn kịp. Bất quá trận chiến này có một kết quả mà không thể không vận dụng đại quân. Tai hoạ ngầm trong cơ thể ta hôm nay đã tận trừ, chỉ cần ngăn chặn khí cơ trong cơ thể trì hoãn giai có lẽ đủ bảo vệ Huyền Sơn Thành mấy tháng bình an. Một trận chiến này giao cho quân hầu ngươi, quân của chư thành có thể kiếm đủ từ bốn mươi lăm trấn, tinh nhuệ thân quân của ta cho ngươi, không biết đã đủ chưa? Mỏ linh thạch bên trong Như Hải Sơn Mạch ta không quan tâm nhưng vô luận như thế nào cũng phải làm cho Thủ nhi thông qua Hải Hạp, không được để bọn họ thành công xây công sự cách trở thông đạo.
Nội quy quân đội của Huyền Sơn Thành năm người làm một hỏa, mười người làm một thập, 50 người làm ra một đội, trăm người làm một lữ do lữ soái quản hạt. 300 người làm ra một bộ, thiết giáo úy quản. Một ngàn người làm ra một doanh, thủ lĩnh là doanh tướng. 3000 người là một đô, thiết Đô úy thống lãnh. Vạn người là một trấn do thống lĩnh nắm quyền, chư thành Đông Lâm Vân Lục nói chung đều phân chia như thế.
Chỉ có Huyền Hồ Thiết Kỵ cùng Huyền Giáp phong long kỵ tinh nhuệ có chút bất đồng. Đồng dạng quân hàm, nếu là phóng ra ngoài so binh tướng cùng giai đều cao hơn hai đến ba cấp.
Mà bốn mươi lăm trấn tương đương với bốn mươi lăm vạn đại quân!
Chu quân hầu nghe vậy thì lông mày nhíu lại, dùng bốn mươi lăm vạn người độc chiến Càn Thiên Liệt Diễm hai thành, hắn không thể nắm chắc.
Bất quá lo lắng hơn là an nguy của Huyền Sơn Thành. Tuy là được xưng trăm vạn chi chúng nhưng phần lớn quân đội đều là đóng quân bên ngoài trấn áp tứ phương.
Khởi binh bốn mươi lăm trấn, cơ hồ là điều toàn bộ quân mã bên trong Huyền Sơn Thành.
Lâm Thi Na ở đối diện cắn môi, thần sắc có chút tức giận. Lúc này mới yên tĩnh hơn mười này không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Tông Thủ bổn sự không tệ, kiếm đạo Thông Linh, Linh Võ hợp nhất, nhưng đối mặt với bốn mươi vạn người, hắn coi đó là rơm rác sao? Dám xâm nhập Hải Hạp không phải là tự đưa mình tới miệng sói à?
Bên người chỉ có hơn bốn nghìn quân, sính cường làm cái gì chứ?
Cố tình mắng to vài câu, mà khi trông thấy Hiên Viên Y Nhân vẻ mặt tái nhợt thì không khỏi lại thở dài nhịn xuống.
Trong lòng thầm nghĩ Tông Thủ có tông môn lánh đời bảo vệ, bản thân có lẽ không việc gì nhưng người bên cạnh hắn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Mà võ tướng dự thính ở chỗ này đều im lặng không nói một câu. Thần sắc đều có vẻ khó coi, trong đó mấy người thần sắc bi thương, không một người có khiếp sợ vẻ. Có thể vào điện này dự thính đều là trụ cột của Huyền Sơn Thành, chỉ cần Hiên Viên Thông ra lệnh một tiếng, dù là đi chịu chết cũng không sao cả.
- Ta cũng biết không thể điều thêm người nữa... Vài năm bế quan không hỏi ngoại sự ngược lại làm cho Lâm Lan Thành quật khởi lần nữa, đây là lỗi của ta. Trận chiến này không chỉ là cho nữ tế kia của ta mà còn là Thiếu thành chủ của các ngươi, là tương lai của Huyền Sơn Thành ta.
Hiên Viên Thông nói đến đây tựa hồ cũng cảm giác mình không nói nổi, đành khe khẽ thở dài:
- Chúng ta chịu đại ân của Vị Nhiên lão đệ, không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Không thấy có gì động tác, một đạo chân khí từ Hiên Viên Thông bắn ra nhiếp lấy hồng điểu vào trong tay lấy mật tín trong ống ra, Hiên Viên Thông vừa nhìn rồi sau đó thần sắc đặc sắc vô cùng, sau phút cuồng hỉ bỗng nhiên cảm khái rồi lại hoảng hốt không tin, biến hóa không ngừng.
Lâm Thi Na thấy vậy mà kỳ quái không thôi, trượng phu chính mình trong cuộc đời này ngoại trừ ở bên trong Thiết Cương Điện kia thì chưa bao giờ có thời điểm thất thố như thế.
Tin tức trên tờ giấy không biết đến tột cùng là chuyện gì, làm cho Hiên Viên Thông vui mừng như vậy?
Muốn đem tờ giấy kia đoạt lấy nhưng không thể không cố kỵ nơi này là vạn chúng chú mục, Lâm Thi Na chỉ phải ho nhẹ một tiếng nói:
- Phu quân, đến cùng là chuyện gì cao hứng như vậy?
Nàng đánh mắt cho Hiên Viên Y Nhân một cái, Y Nhân hiểu ý đá nhẹ vào ghế thái sư một cái.
Hiên Viên Thông lúc này mới bừng tỉnh, trợn mắt liếc con gái sau lưng sau đó vung tay lên, tờ giấy cầm trong tay bắn về phía Chu quân hầu.
- Hải Hạp xem ra là không cần đi. Là Đàm Đào đưa tin nói là Tử Lôi thương Tông Nguyên dưới trướng Thủ nhi suất 3000 thiết kỵ Huyền Sơn ta diệt 2000 hổ báo kỵ, lại kích phá năm vạn Vân Hà Sơn kỵ quân, chỉ sau khi một phút đồng hồ liên tục đạp phá bảy trận đánh bại bốn mươi vạn liên quân của Vân Hà Liệt Diễm nhị thành.
Nghe được không cần đi Hải Hạp những tướng lãnh dự thính sắc mặt vui mừng.
Mà khi vài câu của Hiên Viên Thông rơi vào tai thì chút không dám tin vào lỗ tai của mình. Chu quân hầu cũng chấn động thân hình vội vàng nhìn vào trong tay mình.
Sau đó bên trong đại sảnh lập tức ầm ầm chấn động.
- Dùng 3000 thiết kỵ đánh bại bốn mươi vạn người, điều này sao có thể?
- Vân Hà Sơn hổ báo kỵ trước kia cũng không phải không có tiếp xúc qua. Không phải tự nêu cao uy phong của người khác nhưng Huyền Giáp Phong Long kỵ chúng ta kỳ thật còn kém hơn nửa phân. Đồng dạng ngàn người, Huyền Sơn Thành ta tất bại! 2000 hổ báo kỵ làm sao có thể chỉ bằng 3000 người tiêu diệt được.
- Dùng tính tình của Đàm Đào không đến mức nói giỡn, chẳng lẽ là người khác giả mạo truyền tin? Việc này thực sự quá khoa trương. Nghe nói lần này ngăn ở Hải Hạp là sáu vị Huyền Võ tông sư, cộng với Phong Dục Hùng Khôi là tám người, còn có hai vị hoàn dương Linh Sư, làm sao có thể thắng?
Trong sảnh nghị luận nhao nhao. Một viên tướng dưới tay Lâm Thi Na bỗng dưng đứng lên thi lễ phía trên:
- Thành chủ, ta nghe nói thời gian. Tông Nguyên đến Huyền Sơn Thành ta mới vừa vặn đột phá Địa Luân Tam Mạch vào cánh cửa Võ Tông đúng không?
Hiên Viên Thông nhìn người này, cũng là Đại tướng dưới trướng hắn tên Long Báo. Hắn mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy! Bất quá ngay tại mấy ngày trước, Tông Nguyên đã tấn giai đến Địa Luân tứ mạch, trên chiến trường lĩnh ngộ cuồng đình thương ý. Thời điểm xông trận chém liên tục Dương Hiên, Mộ Linh, Tạ Nộ, Mục Giang bốn người, cuối cùng bêu đầu Vân Hà Sơn thế tử Phong Dục. Đàm Đào nói hắn là xông trận vô song, tuyệt thế tướng tài.
Trong phòng tĩnh mịch một hồi nữa, mấy người tâm tình cầm giữ không được lúc ngồi xuống khiến mấy mảnh gỗ vụn bay toán loạn.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau cả kinh giật mình không ngớt.
Phải nói vô song danh tướng Đông Lâm Vân Giới cũng có vài vị, ai cũng đều là kèm theo một vương triều quật khởi, mặc dù kém cỏi nhất cũng có thể thống nhất hơn phân nửa Đông Lâm Vân Giới tung hoành vô địch trên chiến trường, là nhân tài tuyệt diễm.
Lâm Thi Na trừng lớn hai mắt có chút không tin. Nhớ tới thanh niên tuấn tú sắc mặt xanh trắng sau lưng Tông Thủ, lúc ấy căn bản là không để ý. Thật sự không thể tưởng được, gia hỏa tính tình trầm lặng ấy lại có bổn sự như vậy?
Nàng bất chấp rụt rè, bước nhanh tiến lên trước cướp tờ giấy kia trong tay Chu quân hầu đến tay, sau dó thần sắc một hồi biến ảo bất định.
- Cuồng đình thương ý, xông trận vô song, tuyệt thế tướng tài!
Long Báo không ngừng lẩm bẩm tự nói, tiếp theo lại hơi cúi người:
- Nếu thật như thế, tất nhiên là vạn hạnh! Bất quá ta còn nghe nói, Tông Nguyên gần đây đều chỉ hiệu lực cho Tông Dương Tông Hạo?
- Có việc này, bất quá sau đại chiến, Tông Nguyên hạ huyết thệ làm nô bộc cho nữ tế của ta, khi đó còn dẫn động thiên cơ...
Thấy mọi người bên trong điện phần lớn vẫn như cũ là bán tín bán nghi, Hiên Viên Thông mỉm cười, đứng lên:
- Tin tức này đến cùng là thật là giả, kỳ thật ta cũng khó bình luận. Mà nếu là Đàm Đào nói không sai thì trong hai ba ngày nữa sẽ truyền Vân Giới, mọi người đều biết! Khi đó sẽ phân được thật giả thôi.
Thời điểm nói chuyện, Hiên Viên Thông bước ra ngoài điện đứng trên bệ đá nhìn không trung nơi xa.
- 3000 thiết kỵ, đạp phá thiên quân sao? Thủ nhi, ngươi quả nhiên là cho ta một kinh hỉ.
Văn tự trên trang giấy có chút bất đồng cùng những gì hắn đã nói, Vân Hà Sơn năm vạn thiết kỵ là Tông Thủ tự mình dùng ma khí điều khiển Tông Nguyên.
Đổi lại thì Tông Nguyên cố nhiên là tướng tài vô song không sai nhưng Tông Thủ lại càng thâm bất khả trắc.
Hiên Viên Thông cũng không nói rõ việc này cho bộ hạ, cây cao chịu gió lớn, không có đủ thực lực, như vậy có thể gạt, cứ tiếp tục giấu diếm là tốt nhất.
Sau đó thần sắc của hắn bình tĩnh nhìn về phía bắc.
Nữ tế kia của hắn khiến Vân Hà Sơn nguyên khí đại thương. Lần này ngược lại thực có thể rút tay ra ngoài giải quyết triệt để phiền toái bên kia.
Phía đông như chưa vững chắc, hắn thật đúng là không có nhiều lực lượng, trợ giúp Tông Thủ đi nhúng tay Âm Long Cốc.
Chỉ là chủng loại vô song tướng tài còn bị hắn thu dưới trướng, con rể mình sau này có phải là chủ của Đông Lâm không?
Gần kề nửa ngày sau, một Đại Thành bên bờ phía tây Đông Lâm Vân Giới.
Nơi này không hùng vĩ như Huyền Sơn Thành nhưng trong phạm vi hai nghìn dặm là tòa đại thành duy nhất.
Ở thành này có một khu kiến trúc khổng lồ, trong một thư phòng trang trí cực kỳ lịch sự tao nhã bỗng truyền ra tiếng nổ vang ầm ầm khiến cho thị vệ thủ hộ ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, Cũng không biết sự tình bên trong ra sao truyền ra động tĩnh kinh người như thế.
Mà lúc này trong thư phòng, Hư Chính Nguyên thần sắc kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay, án thư bằng gỗ trước người hắn đã bị khí thế và bàn tay hắn đánh thành cát mịn.
Hồi lâu sau, thần sắc Hư Chính Nguyên tựa hồ mới thoáng bình tĩnh. Chỉ là trong đôi mắt vẫn toát ra vẻ ngạc nhiên không tin. Một bên trầm ngâm, một bên dạo bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn tiểu hồ bên ngoài tới thất thần thì thào.
- Ở trong hải hạp, 3000 thiết kỵ đại phá bốn mươi vạn liên quân! Thế gian này còn có tướng tài vô song như vậy sao?
← Ch. 0243 | Ch. 0245 → |