← Ch.0337 | Ch.0339 → |
Bất quá thấy bộ dạng Nhậm Bác kia hính khí nghiêm nghị, Tông Thủ lại chẳng hiểu tại sao lại khó chịu một hồi, không muốn bị đối phương bác bỏ.
Hai mắt lập tức nhắm lại, trong đầu cũng hiện lên vô số ý niệm, thậm chí còn thúc dục Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp, phi tốc suy diễn tính toán.
Sơ Tuyết bên cạnh cũng đã thở nhẹ ra một hơi. Thầm nghĩ thừa tướng quả nhiên thông minh, nàng đã nói, xa xỉ lãng phí như vậy làm sao có thể có đạo lý chứ? Thế tử quả nhiên là đang nói hưu nói vượn, lừa gạt người mà.
Đang lúc thầm nghĩ thì lại bỗng nhiên nghe Tông Thủ cười khẽ một tiếng:
- Thừa tướng chớ giận! Tông Thủ chỉ có một lời, muốn hỏi thừa tướng. Không biết hai năm qua, sản lương một mẫu là bao nhiêu?
Hắn vừa nói, một bên còn cầm tay gấu gặm khiến miệng đầy dầu mỡ.
Lông mi Nhậm Bác kia nhảy lên, hận không thể lật tung tịch án, chỉ có thể nhẫn nại đáp:
- Năm trước lượng thực một mẫu là bốn thạch, năm nay chưa đến lúc thu lương thực, bất quá theo ta tính ra thì cũng chừng bốn thạch hai đấu.
Nói đến đây, ánh mắt Nhậm Bác liền có chút co rụt lại, tựa hồ là nghĩ tới điều gì đó, lộ ra vẻ suy ngẫm.
- Bốn thạch, bốn thạch hai đấu, không sai biệt lắm là con số này. Ta còn nhớ rõ năm trước, một mẫu thu lương thực là ba thạch tám đấu đúng không? Không phải chỉ Càn Thiên Sơn Thành như thế mà các nước còn lại cũng thế có phải không?
Thấy Nhậm Bác cũng không phủ nhận, Tông Thủ lúc này mới nhẹ gật đầu:
- Như vậy dùng kiến thức của thừa tướng tất nhiên cũng biết đạo lý cốc tiện thương nông rồi.
- Tự nhiên! Mễ lương càng nhiều, nhu cầu cung cấp lớn, giá lương thực tự nhiên cũng thấp đi!
Thần sắc Nhậm Bác đã có chút ngưng trọng xấu hổ.
Sản lượng lương thực của Càn Thiên Sơn đang dần dần tăng lên, sao hắn chưa từng phát giác ra điều này? May mắn là phát giác sớm, nếu không nhất định sẽ nhưỡng ra đại họa.
Hiên Vận Lan cẩn thận suy nghĩ cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
- Nếu những lương thực này bán không được, như vậy thì dầu muối quần áo đồ gốm các loại, tự nhiên cũng không cách nào dễ dàng đổi được. Mà nông phu thế gian đều không học võ, nhất thời không phòng bị, phần lớn đều sẽ không có chỗ mưu sinh. Thừa tướng ngươi nói, có phải là đạo lý này không?
Trong toàn bộ tẩm điện nhất thời yên tĩnh im ắng. Tông Thủ âm thầm buồn cười, lại tiếp tục hỏi:
- Thừa tướng có biết, số lượng tinh thú đại khái những năm gần đây trong đất hoang ngoài thành không? Là từng năm giảm bớt, hay là đang tăng trưởng?
Nhậm Bác trên mặt tái nhợt một mảnh, bất quá những lời này, lại không thể không đáp:
- Số lượng cụ thể Nhậm Bác không biết. Chỉ biết trong năm nay, chuyện tinh thú đả thương người xảy ra rất nhiều, là gấp ba những năm qua!
Tông Thủ vui lên, biết được mình đã đến được chỗ mấu chốt:
- Như vậy những nơi sản xuất lương thực, có bao nhiêu là sản tự ruộng tốt, lại có mấy phần, là đến từ nơi hoang dã? Những đồ dùng này, lại có mấy phần, đến từ những tinh thú kia?
Nhậm Bác một mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt bàn, hơn phân nửa đều là món ăn dân dã, còn lại cũng là vật đến từ Vân Hải.
Mà ở trong đó trang trí tuy xa hoa, nhưng xác thực có bộ phận không nhỏ là lấy từ tinh thú.
Trận pháp ổn định nhiệt độ kia lại càng như thế.
- Thương gia thế gian hiển quý, sau khi thu hoạch tiền tài không có chỗ sử dụng, phần lớn đều chỉ có thể cho vào kho. Nhưng những thú tinh linh thạch kia, nếu không thể lưu thông ở bên ngoài thì làm sao làm mạnh con dân Càn Thiên? Sao sao có thể khiến võ phong thành ta hưng thịnh được?
Nghe đến đây, Nhậm Bác đã hiểu rõ ý của Tông Thủ, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, á khẩu không trả lời được.
Tông Thủ cười lạnh, lần nữa hỏi thăm:
- Đã như thế, như vậy cô gia làm sai chỗ nào?
Nhậm Bác cả người thần sắc biến ảo bất định, bình tĩnh đứng ở chỗ cũ. Thật lâu không nói lời gì, lúc mở miệng lại cúi người thật sâu nói.
- Thần Nhậm Bác minh bạch! Ngày sau liền sẽ cổ vũ săn gia, giảm bớt nông hộ, tiêu diệt toàn bộ hung thú. Quân thượng minh xét vạn dặm, một lần hành động tính ra, là thần sai rồi. Mới rồi vô lễ, kính xin quân thượng thứ tội!
Sau khi nói xong, lại lần nữa cúi đầu. Thần sắc vô cùng tiêu điều thối lui ra khỏi tẩm điện của Tông Thủ. Nhất thời lại quên mất mục đích của hắn lần này khi đến tìm Tông Thủ, cứ như vậy thất hồn lạc phách xa xa rời đi.
Nhìn xem bóng lưng Nhậm Bác, một chút đắc ý của Tông Thủ bỗng nhiên liền biến mất không còn một mảnh. Sâu trong nội tâm lại nổi lên vài phần áy náy.
Lần này mình quả thật đã làm hơi quá. Mình nhìn như tình tình ôn hòa hơn không ít, nhưng tính cách tranh cường háo thắng kỳ thật nửa điểm cũng không sửa được.
Lại như có điều suy nghĩ, có chút nỉ non:
- Nhậm Bác này nếu có thể gặp minh quân, nhất định có thể thành hiền tướng.
Vốn chỉ là không có lựa chọn khác, chỉ có thể chấp nhận để người sử dụng. Lúc này xem ra, người này xác thực là có thêm tài trị quốc lý chính.
Những lời này của hắn nhỏ đến không thể nghe thấy, nhưng Sơ Tuyết ở bên, lại rõ ràng nghe thấy. Lập tức mắt lộ nghi ngờ nói:
- Nhậm thừa tướng đương nhiên là hiền tướng, từ khi tiên quân mời hắn về, ngày tháng của con dân chư tộc Càn Thiên Sơn thành chúng ta liền tốt hơn nhiều. Thiếu chủ cũng nhất định là minh quân, Nhậm thừa tướng hắn cũng không có ý gì, dù là tiên quân, cũng từng bị hắn mắng qua. Nhưng từ sau khi Thiếu chủ kế vị thì Tuyết Nhi đã nghe thừa tướng khen qua người hai lần rồi đấy.
Tông Thủ nhịn không được cười lên, thầm nghĩ mình chẳng có liên hệ gì đến minh quân cả, chỉ là ỷ vào kiến thức nhiều hơn người khác vạn năm đến khi dễ người mà thôi.
Hiên Vận Lan cũng thở dài một tiếng nói:
- Nghe quân một câu, hơn mười năm đọc sách. Vận Lan trước kia chưa bao giờ nghĩ đến dùng tiền nhiều một chút cũng có thể xúc tiến dân sinh.
Đang lúc Tông Thủ lần nữa lâng lâng thì Nhược Thủy lúc này, lại ' PHỐC ' cười lên, thân hình mềm mại lần nữa phốc ngã xuống giường:
- Ta vừa rồi nhìn thấy quân thượng đã nháy mắt nhiều lần.
Hiên Vân Lan nghe vậy là không hiểu ra sao, Sơ Tuyết cũng sau chốc lát bừng tỉnh đại ngộ, một hồi chán nản, sùng kính trong mắt cũng chuyển thành vẻ xem thường.
Biết được Tông Thủ mỗi khi nói dối thì đều sẽ có thói quen nháy mắt.
Nói như vậy, lúc trước khi mời người trang trí hành cung, mời yến hội thì quân thượng hơn phân nửa không nghĩ nhiều như vậy. Nguyên lai những lời trước kia nói cho Nhậm Bác phải xấu hổ rời đi chỉ là để lừa gạt người. Hết lần này tới lần khác còn nói đến hiên ngang lẫm liệt như vậy, thật sự là quá vô sỉ rồi!
Tông Thủ da mặt đã sớm dày hơn cả tường thành, giờ phút này cũng không xấu hổ, ngược lại mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Hưởng thụ hết một chầu thịnh yến phong phú, Tông Thủ liền lấy ra hơn mười tấm phù chỉ, tính cả linh mực đã điều phối tốt, lấy ra từng cái từ trong Tiểu Càn Khôn Đại, đó đều là thứ Thất Linh Tông ở Khinh Âm Môn chuyên cung cấp cho đệ tử đích truyền, mặt hàng thượng phẩm khó tìm.
← Ch. 0337 | Ch. 0339 → |