← Ch.0415 | Ch.0417 → |
Trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không cũng chờ người khác hoàn thành tiến độ phó bản 70% trở lên rồi tổng kết ra tiến công chiếm đóng nguyên vẹn mới có thể tiến về trước. Tuy là ngồi mát ăn bát vàng cũng chậm hơn người khác một bước nhưng tiết kiệm thời gian hơn.
Giống như Long Môn Tụ Long Sơn ở hậu thế trong trò chơi Thần Hoàng ít nhất cũng phải là phó bản cỡ lớn.
Không biết chính mình có thể có thể thu hoạch được bao nhiêu?
Suy ngẫm một chút, Tông Thủ tiếp tục đi về phía trước. Lần này quen việc dễ làm trong chốc lát đã tìm được dấu hiệu Ngộ Kiếm Xử trên bản đồ.
Đây là một thạch thất phạm vi năm trượng vừa vặn tương tự cùng dấu hiệu của địa đồ.
Nơi đây không tối om như những chỗ khác, khác biệt duy nhất là có thêm mấy viên Dạ Minh Châu, ánh sáng âm u lập loè có thể chiếu sáng căn phòng nhỏ.
Vừa tiến vào, Tông Thủ đã bị một loạt bích hoạ hấp dẫn. Hai mặt tường tả hữu nơi này đều có vẽ mười ba bích hoạ.
Ánh mắt Tông Thủ trực tiếp rơi vào phía trên bức thứ bảy bên trái, đó là hai đầu cự long chém giết trong Vân Hải.
Nét vẽ rất thô ráp, dựa theo thuyết pháp vạn năm về sau là tiếp cận một loại nghệ thuật "Trừu tượng phái".
Nhưng nó giống như có ma lực hấp dẫn tâm thần Tông Thủ. Tình cảnh trước mắt cũng bắt đầu biến hóa, phảng phất là người lạc vào người lạc vào kỳ lạ cảnh giới.
Chỉ thấy một băng một hỏa, hai cự long trong đám mây cuốn lấy nhau không ngừng. Hàn viêm chi lực khiến cho mây trôi chung quanh bỗng nhiên đông lại ngưng tụ thành băng sương rơi xuống, bỗng nhiên lại bốc hơi hóa sương mù.
Từng tiếng rồng ngâm thảm thiết chấn động màng tai. Lam hồng nhị sắc lân phiến bị tróc ra, long huyết màu vàng rơi vãi từng giọt.
Hai con cự long vết thương chồng chất làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tông Thủ đang nhập thần lại chợt thấy Long ảnh màu đỏ gào thét một tiếng phía hắn, sau đó bỏ băng long bay về phía hắn.
Lông mày Tông Thủ chau lại, cười lạnh một tiếng, miệng hắn quát:
- Cút!
Ảo cảnh trước mắt lập tức vỡ vụn từng mảnh, hai đầu cự long trước mắt đã biến mất vô tung.
Bích hoạ cũng khôi phục lại bộ dáng trừu tượng lúc trước.
Tông Thủ lại nhìn số bích hoạ còn lại, chúng không giống nhau. Chỉ có hơn mười bức để hắn đi vào ảo cảnh những cái khác thì không phản ứng.
Bất quá những bích hoạ này đều không ngoại lệ có quan hệ với rồng.
Mà ngoại trừ băng hỏa nhị long đánh nhau, Tông Thủ chú ý nhất là một tấm cự long quay quanh phía chân trời quanh người lóng lánh lôi đình.
Ánh mắt Tông Thủ mê mang mãi tới khi lôi đình cự long ý đồ thôn phệ ý thức mới làm Tông Thủ tỉnh lại, hồn niệm bạo phát trực tiếp đánh nát ảo cảnh.
Mưu đồ này ở trái phải đều có một bức nhưng góc độ bất đồng thì cảm ngộ cũng bất đồng.
Sau đó Tông Thủ cảm giác được Lôi Dực Dương Xà ẩn núp trong cơ thể mình nóng lên, dường như mới trải qua cái gì đó khiến trong cơ thể hắn chấn động không dứt.
Mà giờ khắc này Tông Nguyên đang tới trước một cái bức họa và xem xét.
Nửa khắc đồng hồ sau, ánh mắt cực nóng của Tông Nguyên mới dần dần biến mất khôi phục thần trí.
Tông Thủ lập tức cười hỏi:
- Ngươi thấy được mấy tấm?
- Mười hai tấm! Nếu có thể tận ngộ thì nhất định lĩnh hội một loại ý niệm võ đạo mới, đáng tiếc là không học được nhưng bất quá đối với cuồng đình thương cũng có chút ích lợi.
Nói đến đây ánh mắt Tông Nguyên nhìn về phía bích hoạ lôi đình cự long:
- Đặc biệt là hai bức này thật làm cho người ta bỗng nhiên thông suốt.
Thương trong tay hắn vung lên trong thạch thất, lôi quang hiện ra như một đầu du long uốn lượn mang theo vài phần cuồng bá chi ý.
Tông Thủ chợt cảm thấy kinh hỉ, chính hắn cũng chỉ thấy mười tám cảnh tượng huyền ảo mà thôi. Không phải là ngộ tính của Tông Thủ cao hơn Tông Nguyên mà là có trụ cột kiếp trước, phần lớn những đồ án này đều sinh ra cảm ứng với hắn.
Tông Thủ chỉ vào hai con cự long băng hỏa cuốn lấy nhau:
- Trong bức họa này ngươi thấy cái gì?
Tông Nguyên nhíu nhíu mày có phần bất đắc dĩ đáp:
- Thần chỉ có thấy được một ít đường cong.
Tông Thủ hơi có chút im lặng, quả nhiên sự vật giống nhau nhưng trong mắt mỗi người đều không giống nhau.
Đoán chừng đồ án lôi đình cự long trong mắt hai người họ hoàn toàn có bộ dáng khác nhau.
Tông Thủ đang muốn khi rời đi thì bỗng trong lòng khẽ nhúc nhích nhìn về phía trên thạch thất, chỉ thấy một mảng hoa văn tự nhiên đập vào mắt. Màu sắc rất ảm đạm, không chú ý thì cơ hồ không thể nhận ra.
Lý do duy nhất hấp dẫn Tông Thủ chính là hoa văn tự nhiên không nhiều không ít đúng chín cái.
- Đây là cái gì? Ẩn ẩn có điểm giống kiếm lộ tẩu thế nhưng nếu muốn chính thức thi triển thì không được đầy đủ. Như vậy là ứng với long mạch sao? Tựa hồ có chút không đúng. Truyền thuyết Long ảnh lão nhân chính là một vị Yêu tộc có truyền thừa long huyết thượng cổ. Thân có long mạch, cả đời dốc hết tâm lực nghiên cứu chín loại chân long trong thiên địa ngộ ra chín loại chân long kiếm ý. Những năm cuối Vân Hoang còn đem chúng hợp lại làm một sáng chế Long ảnh. Chiến lực mạnh còn cường hoành hơn cả Thiên Long chính thức. Chẳng lẽ chúng có quan hệ với hắn?
Không giải thích được, Tông Thủ lại nhìn quét chung quanh không có phát hiện mới, hắn chỉ đành ghi nhớ toàn bộ hoa văn vào đầu.
Về sau mới bắt đầu tìm kiếm, Tông Thủ quen việc dễ làm kiếm được một cái hang đá.
Dựa theo dấu hiệu trên bản đồ là "Vết kiếm", cũng có một thạch thất phạm vi năm trượng.
Khi Tông Thủ đến nơi đây đã có năm sáu người, khi hắn nhìn về phía hai mặt thạch bích chỉ thấy hai bên tả hữu tất cả đều là vết kiếm.
Ánh mắt Tông Thủ hơi sáng lên, hắn biết những dấu vết này rõ ràng là của cao nhân lưu lại. Tuy chỉ đến tầng cấp Thế không bằng võ đạo chi ý, nhưng cao minh hơn lúc Lôi Động chỉ điểm hắn ngày trước lại nhiều.
So sánh với bích hoạ làm cho người ta cảm thấy như mây mù dày đặc, thì lúc này làm cho người ta tinh tường minh bạch.
Vô số vết kiếm xuất hiện trước mắt, thử khoa tay múa chân một phen. Mãi tới khi chính mình ước chừng có thể mô phỏng được thì Tông Thủ mới thoả mãn ly khai.
Để cho hắn kỳ quái chính là vẫn chỉ có thể nhìn hiểu trong đó mười tám đạo vết kiếm, còn lại vô luận lĩnh hội như thế nào đều không thể được.
Làm cho người kinh nghi là bên trên phòng bằng đá hình vuông vẫn có chút mê hoặc. Đồng dạng là hoa văn tạo ra tự nhiên bất quá hoàn toàn bất đồng lúc trước, lần này vẫn có chín cái.
Tông Thủ bất động thanh sắc ghi nhớ, đợi khi Tông Thủ bên kia hiểu rõ vết kiếm thì nhanh chóng rời đi. Bất quá ngay tại thời điểm sắp bước ra thạch thất nghe được hai người nói chuyện phiếm.
Một người thổn thức nói:
- Hai mươi sáu cái vết kiếm, đáng tiếc ta xem nửa ngày cũng chỉ lờ mờ hiểu trong đó sáu cái. Nghe nói những vết kiếm này chỉ cần lĩnh ngộ non nửa thì có thể lĩnh hội một trong chín loại chân long kiếm ý. Một khi học toàn bộ, thậm chí cửu cửu Long ảnh kiếm cũng học được. Xem ra Thạch Thứ ta nhất định vô duyên với Long ảnh kiếm.
← Ch. 0415 | Ch. 0417 → |