← Ch.0526 | Ch.0528 → |
Bản thân mình đi tới nơi này dẫn phát hiện ứng hồ điệp, còn không ảnh hưởng tới việc này. Hơn nữa nhất định là thất bại, nếu không cũng không có đem việc này kéo dài tới hơn hai mươi năm sau, mà hơn mười năm sau đó mới giết Nguyên Cửu Thần, tông môn càng tổn thất thảm trọng, thậm chí có một cường giả bát giai vẫn lạc.
Mình hà đức hà năng gì mà chém giết Nguyên Cửu Thần đây.
Suy nghĩ sau nửa ngày Tông Thủ mới thở ra một hơi, nói:
- Ta nghe nói Nguyên Cửu Thần đã sớm đột phá Thiên Vị? Trong lúc này Nguyên hoàng triều cũng không ngồi yên không lý tới. Muốn tham dự chuyện này ít nhất cũng phải có thực lực ngoài thất giai. Sư đệ ta bây giờ chỉ là một Hoàn Dương đỉnh phong mà thôi.
Lại nói đến một nửa thì Hàn Phương như cười mà không cười nhìn qua, ý vị thâm trường nhìn qua.
Tông Thủ cũng không nhịn được, thực lực của chính mình người khác không biết, Hàn Phương này nhất thanh nhị sở a.
Lôi Đình Dực Giao là một, Hàm Hi là hai, tính cả cái sau con kiến cũng có được bảy tinh thú thất giai.
Thực lực bực này thì cường giả thất giai bình thường đúng là không phải đối thủ của hắn.
Mặc dù Long Nhược có linh sủng tổn thất thân thể cũng vậy.
Hắn cũng nhìn ra chỉ sợ Thương Sinh Đạo đang khảo nghiệm hắn.
Trong nội tâm vẫn do dự như cũ, có nên tham dự vào sự vụ tông môn hay không hắn còn không rõ.
Hơn nữa hai mươi vạn công đức có thể làm được cái gì?
NHưng mà sau một khắc Hàn Phương thần sắc nhàn nhã, nói:
- Ta biết số điểm công đức đó sư đệ chắc chướng mắt. Nhưng mà ta sẽ thêm một chuyện. Nếu thật sự làm được chuyện này ta sẽ suy diễm Hám Thế Linh Quyết của ngươi một lần, hoàn thiện đến tầng thứ tám! Sư đệ nghĩ như thế nào?
Ánh mắt Tông Thủ hơi sáng, thân thể của hắn hôm nay mượn nhờ vài loại linh đan và long nguyên chi lực đã rèn luyện đến Vũ Tông cảnh đỉnh phong, chỉ giới hạn ở tu vi mà không có tiến cảnh.
Hôm nay nếu như có thể có được công pháp tiếp theo của Hám Thế Linh Quyết là đột phá, nếu Hàn Phương có thể trợ giúp hắn hoàn thiện thì không thể tốt hơn.
Hơi suy nghĩ một chút Tông Thủ cũng không do dự nữa:
- Thành giao! Nhưng mà phải suy diễn tới tầng chín, hơn nữa tông môn phải cung cấp cho ta một kiện nội giáp cửu giai linh khí, giúp ta luyện chế một ít gì đó...
Hàn Phương cười cười, đúng là không có cò kè mặc cả, dường như đã mặc định.
Lúc này bỗng nhiên Tông Thủ lại ngừng chân, lại hỏi dò:
- Nhưng nếu chuyện lần này hai chuyện chỉ hoàn thành một chuyện thì sao, đệ tử nên lựa chọn thế nào?
Hàn Phương nghe vậy hai mắt lập tức có chút nheo lại, lập tức đi xuống cầu thang:
- Nếu như thế thì trước cứu tội dân Hách Liên Thiết Sơn chi đi! Lúc trước Hi Tử sư tôn sáng tạo Thương Sinh Đạo chính là cứu thoát vạn dân trong nước lửa, mà không phải đem bọn họ liên luỵ. Chuyện Ngạn Thành Quan nếu là sai lầm của Thương Sinh Đạo chúng ta thì phải bổ cứu. phải cứu ba trăm vạn người này bình an.
Thân hình Tông Thủ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lóe lên.
Chuyện này thật sự làm cho người ta đâu đầu, Nguyên Cửu Thần tuy khó dây vào. Nhưng mà xem ra chuyện Hách Liên Thiết Sơn còn khó hơn cả trăm lần đấy.
Chuyện này xem như là đại phiền toái, tiếp qua một đoạn thời gian, trong một tĩnh thất của Thương Sinh Khung Cảnh. Lợi Triết đang xanh mặt ngồi trên bồ đoàn.
Đối diện có một người đang ngồi, mặt nhìn qua bốn phía, gương mặt hơi mập và thân hình như củ ấu, nhưng mà nhuệ khí mười phần.
Giờ phút này trước người có một thanh kiếm đang lơ lửng, không ngừng xoay quanh. Mỗi qua một lát thiếu niên này đánh ra một tấm phù, đánh vào thân kiếm này. Trước người chuyên chú không có ý lý tới Lợi Triết này.
Đợi một hồi lâu Lợi Triết cuối cùng không đợi được đã mở miệng nói:
- Tạ An sư huynh, sư đệ bị người ăn hiếp. vật tùy thân bị người ta đạot đi, ngươi cứ mặc kệ mà nhìn hay sao? Người này vô duyên vô cớ, chỉ có thực lực lục giai lại chiếm cứ Giáp tự đệ nhất viện, ngươi nhịn được cơn tức này sao? Mà Đàm Thu kia quả thật là rầm rĩ quá mức! Không ngờ không có đặt Huyền Dương Tông để vào mắt! Chẳng lẽ sư huynh thật sự nhìn được thân phận đệ tử Chân truyền bổn đường rơi vào tay người khác?
Tạ An vẫn không quan tâm như trước, thẳng đến khi đánh ra thêm mấy đạo phù lục và trong mắt Lợi Triết đầy tức giận càng ngày càng đậm. Lúc này thần sắc lạnh lùng nhàn nhạt nói:
- Đồ của ngươi bị người ta đoạt có liên quan gì tới Tạ An ta chứ? Người này đã có thể trong thời gian ngắn đánh bại ngươi thì hắn có thực lực ở Giáp tự đệ nhất viện, có tư cách làm rầm rĩ. Trong tông môn có anh kiệt bực này phải may mắn mới đúng. Về phần thân phận đệ tử chân truyền bổn đường, ta có ý định gì thì cần ngươi xen vào sao?
Lợi Triết tức giận cứng lại, lập tức cười lạnh và nói:
- Tạ An sư huynh! Đừng quên sư tôn của ngươi từng là tọa hạ đệ tử của tổ phụ ta. Nhất mạch của các ngươi cứ vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Mắt thấy đồng môn chịu nhục mà ngồi yên không lý đến, cũng thật mất mặt Tạ An ngươi là tứ đại đệ tử thủ tịch của Huyền Dương Tông chúng ta. Ngươi mặc dù không quan tâm ta cũng nên suy nghĩ cho tông môn chứ...
Lợi Triết lời còn chưa dứt thì thân ảnh của Tạ An bỗng nhiên chấn động. Rồi sau đó là ' ba ' một tiếng, trùng trùng điệp điệp quất vào mặt của Lợi Triết.
Lợi Triệt bỗng nhiên giật mình, bụm mặt, trong đầu còn chóng mặt u mê.
Đợi tới lúc tỉnh táo lại chỉ thấy Tạ An đang đứng ở trước mắt, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Một tát này là thay sư thúc tổ giáo huấn ngươi! Sư đệ có thể ở trong Thương Sinh Khung Cảnh này ít làm mấy chuyện xấu thì danh dự Huyền Dương Tông ta tự nhiên có thể tốt hơn rồi.
Lợi Triết vốn nổi giận nhưng sau đó lại nghĩ tới cái gì đó càng áp chế lửa giận lại, hai đấm gắt gao nắm chặt, cơ hồ móng tay bấu vào da thịt.
- Tình hình trong tông môn thì Lợi Triết ngươi cũng không phải không biết. Thương Sinh Đạo chúng ta an nguy thế nào thì một bước đạp sai chính là vạn kiếp bất phục. Lúc này tam tông lục môn chúng ta không tinh thành kiệt lực, chung sức hợp tác, chỉ sợ lập tức bị diệt vong rồi, Lợi Triết ngươi thì tốt rồi, không ngờ còn đánh tâm tư lên đồng môn huynh đệ! Nếu không phải là ngươi là huyết mạch duy nhất của Lợi sư thúc tổ, Tạ An ta là người đầu tiên chém ngươi! Mà Đàm Thu kia tuổi còn nhỏ và thiên tư không tệ. Tông môn có nhân tài bực này chèo chống tông môn thì chính là chuyện may mắn, ngươi sau này không nên dây vào hắn...
Thần sắc Lợi Triết biến ảo, cuối cùng vẫn cười ra tiếng:
- Lợi Triết ta ngốc mới đi trêu chọc. Mấy ngày trước vốn là Lợi Triết ta sai. Tính toán người thì bị người tính toán, ta đánh chủ ý lên hắn thất bại cũng sẽ không nói nhiều cái gì. Nhưng người này ngàn vạn lần không nên nhục mạ danh dự của Huyền Dương Tông!
Sắc mặt Tạ An khẽ giật mình, hắn lại mím môi:
- Lời ấy quả thật? Hắn thật nói như thế?
- Tự nhiên là thật! Ta có thể dùng Tâm Ma thề.
← Ch. 0526 | Ch. 0528 → |