Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0530

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0530: Đặc lập độc hành (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Nghĩ ngợi noi nội tình tông môn vì một chủ thành Ngạn Thành Quan nho nhỏ lại phát ra bốn trăm lục giai đạo binh.

Nếu như hắn có thể thống soái những người này thì đủ sở hướng vô địch ở Đông Lâm Vân Giới.

Thương Sinh Đạo có Thương Sinh Huyền Long Kỵ, thế nhưng mà năm đó đã từng đem Huyết Vân Kỵ triệt để đạp nát.

Mặc dù chỉ có ba trăm người cũng không đặt Lăng Vân Tông vào trong mắt.

Ánh mắt tham lam nhìn qua đám người kia, lại nhìn qua trung niên áo trắng ho nhẹ. Tông Thủ lúc này tỉnh tó lại, xấu hổ cười cười, ánh mắt nhìn qua người của ' tinh anh đệ tử '.

Chỉ thấy trong đó phần lớn đều hiện ra thần sắc không cam lòng, thậm chí có không ít ánh mắt khiêu khích.

Chỉ sợ chờ hắn mở miệng sẽ có người nhảy ra châm chọc hắn.

Tông Thủ tâm niệm vừa động, liền tuyệt đi tâm tư nói chuyện, nhìn qua trung niên áo trắng nói.  

- Đàm Thu không nói gì dễ nghe, việc này chỉ hết sức nổ lực không làm tông môn thất vọng.

Trung niên áo trắng kinh ngạc, cũng gật đầu, nói:

- Như thế cũng tốt! Hôm nay sắc trời không còn sớm, ta trước tiên đưa các ngươi ra ngoài

Thời điểm dứt lời thì tay áo của trung niên áo trắng đã nhiều ra một cái chụp màu bạc. Ném lên trên và nó căng phồng ra, hóa thành phạm vi trăm trượng, đem người nơi đây tính cả xe ngựa của Tông Thủ bao lại.

Qua giây lát tiếp theo thì tất cả mọi người không thấy bóng dáng. Chỉ còn lại có Hàn Phương một người, hắn đang xoa thái dương ai thán.

- Sư đệ ah sư đệ, lần này ta toàn bộ nghe ngươi nói đấy. Nếu lần này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc đệ tử hao tổn quá nhiều. Ta và ngươi sẽ là tội nhân của tông mon, Hàn Phương ta có liều cái mạng già của mình cũng không bỏ qua cho ngươi. Tông Thủ sư đệ này tất cả đều tốt, thiên tư cũng là nhất đẳng, thế nhưng mà duy chỉ cách làm việc lại ngoài ý muốn của người ta, thật làm cho người ta nhìn không thấu...

Lại nghĩ tới bảy con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ, thần sắc Hàn Phương khẽ buông lỏng. Có dị chủng trời sinh này thì ít nhất cũng toàn thân trở ra.

Trung niên áo trắng sau khi tống xuất đám đệ tử ra ngoài Thương Sinh Khung Cảnh thì không thấy bóng dáng.

Tông Thủ âm thầm kinh ngạc một hồi, nhiều đệ tử tinh anh của tông môn như vậy, tổn thất một tên cũng làm cho tông môn cảm thấy đau đớn đấy, chẳng lẽ thật sự yên tâm bỏ qua.

Hồn niệm tứ tán cũng không phát giác ra người nào đang âm thầm đi theo. Tự nhiên cũng có thể là do thực lực hắn không đủ mà thôi..

Lại nhìn qua bầu trời, nhìn mặt trời và phân biệt phương hướng.

Sau đó đồng tử Tông Thủ hơi co lại. Phương vị này hẳn là phía tây trung ương Vân Giới a. Phương vị Thương Sinh Khung Cảnh thì ra là nằm ở đây.

Ở gần chỗ này là một vùng quê, bốn bề vắng lặng. Nhưng mà hồn thức của Tông Thủ lại cảm giác ngoài hai mươi dặm có một con đường lớn. Thỉnh thoảng có vân xa hành tẩu qua lại trên đường.

Không khỏi thầm nói một câu, hắn vẫn cho là cửa ra vào của năm đại khung cảnh đều nằm ở thâm sơn cùng cốc, lại không nghĩ là ở nơi nhiều người như vậy.

Cũng qua một lát hơn năm trăm người đều từ trong chóng mặt u mê thích ứng lại.

Sau đó trừ bốn trăm đạo binh ra, ánh mắt rất nhiều tinh anh đệ tử nhìn qua hướng của hắn.

Không lâu sau thì có ba người đi ra, trong đó một người chính là Huyền Diệp. Hai người khác nhìn lạ mắt, không có gì bất ngờ xảy ra thì đó có lẽ là Tạ An cùng La Thế.

Tông Thủ gần đây cũng nghe qua lời đồn về hai người, ước chừng có thể nhận ra. Phong độ nhẹ nhàng thì có lẽ chính là La Thế. Mà người đầy lệ khí chính là Tạ An.

Còn có một người cũng đang đi tới. Hẳn là thủ lĩnh của đạo binh, tuổi chừng bốn mươi, ăn mặc một thân xích giáp. Thần sắc nhàn nhạt không có biểu lộ gì, đi thẳng tới bên cạnh Tông Thủ và đứng lại.

Nội tâm khẽ động, hắn tỏ vẻ sẽ nghe theo lệnh của hắn, khoảng cách này cũng không phải rất gần, cũng lộ ra vài phần lạnh nhạt và tâm tư không tín nhiệm, sau đó La Thế đến gần và mỉm cười hỏi thăm: 

- Thái sư thúc tổ, chuyện lần này người cầm đầu. Không biết chúng ta hôm nay nên làm như thế nào cho phải?

Thần sắc Huyền Diệp cùng Tạ An cũng yên lặng, cũng đang chờ Tông Thủ trả lời thuyết phục, Tông Thủ lườm qua La Thế, người này tỉnh lược một chữ thái thì sau khi trở về chắc chắn sẽ có người cáo trạng hắn ngay.

Trực tiếp lược qua không để ý tới, nhìn qua một bên, nhìn thủ lĩnh đạo binh: 

- Ngươi là người phương nào? Trong tông môn có chức gì?

Rất nhiều đệ tử tinh anh đều lắng tai nghe. Nghe vậy thì thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Thì ra vị Đàm Thu thái sư thúc tổ này ngay cả thuộc hạ của mình là ai cũng không rõ ràng.

Ngay cả mấy trăm kỵ sĩ sắc mặt cũng tái nhợt một mảnh.

Thủ lĩnh đạo binh mặt không biểu tình, đưa tay thi lễ nói: 

- Thương Sinh Đạo bổn đường thất đại nội môn Hàn Thuật, hiện là thủ lĩnh thứ bảy chữ huyền của Thương Sinh Huyền Long sĩ.

Đôi mắt Tông Thủ co rụt lại, hắn biết được Thương Sinh Đạo Thương Sinh Huyền Long Sĩ có Thiên Địa Huyền Hoàng bốn đẳng cấp. Nghe nói thực lực không giống nhau.

Nhưng mà đạo binh rốt cuộc có bao nhiêu người thì không ai biết.

Mà hôm nay nghe nói vẫn cảm thấy kinh hãi. Thứ bảy chữ Huyền đội lại mà nói là đứng thứ bảy là rất mạnh.

Dùng một trăm người mà tính toán thì dùng sáu cường giả lục giai làm thủ lĩnh Huyền cấp Thương Sinh Huyền Long Sĩ, chí ít có mấy ngàn người!

Nội tình đại tông môn thật sự làm người ta hãi hùng khiếp vía.

- Thì ra là Huyền Thuật thống lĩnh! Thất kính.  

Gật đầu thi lễ, Tông Thủ lại nhìn qua bốn phía. Đều biết đa số người ở đây đang chờ chê cười hắn. Những tinh anh của Thương Sinh Đạo tam tông lục môn đoán chừng có ngoài chín thành đang chờ hắn mất mặt đây mà.

Nhưng hắn không quan tâm, nói:

- Không biết lần này chúng ta mang theo bao nhiêu đồ ăn và nước uống? Bao nhiêu đan dược, bao nhiêu phù lục? Có đủ cho năm mươi ngày hay không?

Con mắt Huyền Thuật tinh quang lóe lên, vẫn mặt không biểu tình, nói:

- Đồ ăn nước uống đầy đủ chèo chống bốn mươi ngày, cộng thêm săn giết tinh thú trên đường đi thì thừa sống qua năm mươi ngày. Về phần đan dược phù lục càng không cần lo lắng. Lần này ta mang ra năm túi càn khôn, vật tư bên trong đủ cho chúng ta đại chiến trong ba năm.

Tông Thủ gật gật đầu, những chuyện này tông môn đã an bài thỏa đáng rồi.

- Như vậy năm trăm người này ai am hiểu ảo thuật? Có ai am hiểu truy tung và phản truy tung?

- Người của ta có mười Linh Sư Hoàn Dương đảm nhiệm chuyện này! Còn lại tam tông lục môn có nhiều Linh Sư, cũng có sở trường như vậy.

- Người ở đây nhiều như vậy, muốn không kinh động tới Nguyên Cửu Thần đúng là không dẽ dàng, không biết Huyền Thuật thống lĩnh đối với hành trình của chúng ta lần này còn có dự án gì không? Mỗi ngày đi vào lúc nào, đặt chân nơi đâu đã biết chưa?

Bên kia La Thế cùng Tạ An hai người đều nghe được khẽ giật mình. Những chuyện này bọn họ không có nghĩ qua.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)