← Ch.0542 | Ch.0544 → |
- Cái này, đây là Đàm Thu? Sao, làm sao có thể.
Ở trên núi, dây thừng trên người Vĩnh Cầm lúc này đã được cỏi bỏ, nàng lúc này không có giẫy dụa, cũng không cần giẫy dụa.
Ngón tay như búp măng non không ngừng run rẩy chỉ lên bầu trời xa xa.
Đây là Đàm Thu?
Nàng trước kia còn cho rằng Đàm Thu là hèn hạ vô sỉ, khiếp nhược vô năng, dựa vào sư trưởng mới có thể trở thành thủ tịch của Thương Sinh Học Cung.
Nhược Thủy lúc này cũng không có thần sắc lười biếng như thường ngày. Có chút cảm khái nhìn qua mấy trăm thi thể Tử Tiêu Kiếm Kỵ bên dưới.
Tuy là đạo binh cùng nổi danh với Thương Sinh Huyền Long Sĩ, thực lực của cả hai không kém gì nhau. Nhưng mà quyết đấu kỵ trận là tàn khốc như vậy đấy, một khi khí thế bị đánh tan, bị áp đảo, bị đánh bại thì sẽ xuất hiện tình huống nghiêng về một phía.
Nàng đi theo tiên phong của Tông Vị Nhiên, cũng càng hiểu rõ sư tôn của nàng anh dũng mưu trí như thế nào.
Còn nếu bàn về bản lĩnh thống soái mấy trăm thiết kỵ xông trận thì khách quan quân thượng hiện giờ còn không bằng.
Chính vì có chút thất thần nên nghe được bên tai có âm thanh y y nha nha của Vĩnh Cầm bên cạnh.
- Hắn! Hắn! Hắn không có. Không thể nào. Rõ ràng mới là lục giai, làm sao có thể, làm sao có thể nắm giữ kiếm ý, kiếm ý cực kỳ...
Nhược Thủy mỉm cười, nàng từ phía sau vuốt cằm của Vĩnh Cầm và đôi mắt tinh nghịch hiện ra vui vẻ, nói:
- Như thế nào cà lăm như vậy? Nghe không rõ sao, nghe lời, về sau sư đệ nói chuyện thì ngươi nhất định phải nghe lời đấy.
Gương mặt của Vĩnh Cầm lúc này đỏ bừng, nhưng mà lúc này không biết làm sao khi nói chuyện lại không thông thuận.
Trong lòng của nàng xuất hiện sóng thần phiên giang đảo hải, nàng nhận ra đó là kiếm ý cực kỳ, võ đạo chi ý đỉnh phong!
Hắn mới là lục giai mà thôi, không ngờ ý chí võ đạo lại vượt qua Tạ An, La Thế. Mà nàng còn sùng bái Huyền Diệp, chỉ có thể nhìn lên cao.
Càng vô cùng linh động, kiếm quang kia dường như đã có được hồn phách của mình.
Đây là kiếm đạo thông linh! Tùy thời tùy khắc đều có thể tiến vào cấp độ kiếm phách.
Giữa không trung ngân lân đạp phong thú của Tông Thủ còn đang lao nhanh. Lúc này đây hắn lại phóng về phía ba vạn thiết kỵ.
Vừa mới tới gần thì cảm thấy vô số mũi tên che phủ bầu trời lao tới.
- Ngự phong!
Tông Thủ bình thản tự nhiên chỉ huy kỵ đội, lại hơi nghiêng qua một góc độ tránh né đại bộ phận mũi tên, hai trăm bốn mươi ngân lân đạp phong thú sau đó cũng vận dụng thần thông trời sinh của mình, quanh người có gió mạnh nổi lên.
Tuyệt đại đa số mũi tên còn chưa tới gần đã bị thổi bay. Bộ phận còn lại cũng bị Thương Sinh Huyền Long Sĩ ngưng tụ nước gạt ra ngoài.
Sau đó hai trăm bốn mươi thiết kỵ mạnh mẽ lao xuống! Lao vào ba vạn thiết kỵ bên dưới.
Thậm chí không cần sử dụng kiếm, chỉ cần cho hai trăm bốn mươi ngân lân đạp phong thú trùng kích là có thể đem vô số kỵ sĩ nhị cấp tam cấp kia đạp nát như tương.
Chỉ thấy vô số thân thể người và kỵ thú bị những ngân lân đạp phong thú đụng bay ra ngoài. Hơn hai trăm đại kiếm đỏ thẫm đảo qua một cái! Trong quân trận lúc này lại sinh ra một con đường máu.
Căn bản không có chỗ nào không thông! Một ít cường giả cao minh bị mấy người Tông Thủ lập tức đánh chết. Ba vạn kỵ binh nơi này đúng là không thể ngăn cản Thương Sinh Huyền Long Sĩ một lát.
Cũng ngay trong lúc này một cường giả mặc đạo bào màu xanh của là Thiên Vị Vũ Tông rốt cục xuất hiện trước mặt Tông Thủ.
- Là Mộc Linh tử!
Huyền Thuật ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, đây là một trong bốn đệ tử tinh anh thất giai của Thái Linh Tông.
Tông Thủ gật gật đầu, trên mặt cũng có chút thất vọng. Mấy tên cường giả thất giai thực lực dường như chỉ bình thường mà thôi.
Cũng không biết sau khi hắn đột phá lên cấp độ kiếm phách thì tầm mắt đã rất cao, mà Mộc Linh tử trốn ở sau quân một hồi, ở sau lưng thiết kỵ đuổi theo không bỏ, lúc này lại lao nhanh mà đến. Xu thế mạnh mẽ hợp nhất với thiên địa càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng gần. Biết được tránh né vô vọng nên Mộc Linh tử dứt khoát không tránh né, trong nháy mắt cùng khí tức mấy vạn thiết kỵ quanh đây hợp lại làm một. Tuôn ra vô số đạo kiếm quang màu bạc tràn ngập thiên địa, cùng cuốn tới phía trước.
- Thái Thanh Thừa Phong Kiếm?
Đôi mắt Tông Thủ sáng ngời, chiến ý yên lặng lại bùng nổ lần nữa, đại kiếm đỏ thẫm trong tay lại chém ra lần nữa.
Kiếm quang bay tán loạn, trong nháy mắt đã giao nhau với bóng kiếm của Mộc Linh tử hơn mười mấy lần rồi.
Khí kình bạo liệt, trực tiếp tán loạn ra bốn phương tám hướng. Cương phong mạnh mẽ đao qua phạm vi trăm trượng. Tất cả kỵ sĩ trên tứ giai đều bay lên cao. Một ít tu vị khá thấp thì ngũ tạng lục phủ bị chấn nát vụn.
Mặt đất lại càng sụp đổ, một cái hố rộng mấy trăm trượng cũng hiện trước mặt của mọi người.
Mà Tông Thủ cưỡi ngân lân đạp phong thú giao thoa với thân ảnh của Mộc Linh tử một sát na kia. Kiếm quang đỏ thẫm hóa thành hình rồng rốt cục thắng được, đem Thái Thanh Thừa Phong Kiếm đánh tan đi.
Rồi sau đó dùng kiếm tích mạnh mẽ ' loảng xoảng' một tiếng, vỗ vào đầu của Mộc Linh tử một cái. đánh tên cường giả Thiên Vị thất giai này trực tiếp bất tỉnh.
- Bắt lấy cho ta.
Tông Nguyên ở đằng sau cũng nhanh tay lẹ mắt. Thò tay một trảo liền đem Mộc Linh tử cầm vào trong tay, dùng chân khí phong trụ toàn bộ kinh mạch của thằng này.
Lại đưa mắt nhìn qua trước mặt, chỉ thấy ở trước mặt trống trải, ba van thiết kỵ đã bị bọn họ xuyên thủng qua rồi.
Cũng đúng lúc này xa xa truyền ra âm thanh như sấm rền.
Ánh mắt Tông Thủ nhìn qua thì nhìn thấy Quý Linh Tử của Thái Linh Tông lần nữa tụ tập được ba trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ đang từ xa chạy tới.
Tông Thủ lạnh lùng cười cười, cũng không tiếp xúc với hắn. Suất lĩnh hai trăm bốn mươi kỵ binh sau lưng né qua chỗ khác.
Vừa rồi chiến một trận với Mộc Linh tử, tuy thành công bắt được người, thành viên cũng không hao tổn. Thực sự hắn bị hao tổn không nhỏ đấy, hơn mười kỵ binh sau lưng của Tông Thủ hoặc ít hoặc nhiều bị dư âm ảnh hưởng làm trọng thương. Càng có mấy người nội thương trầm trọng, cơ hồ gần chết. Là dựa vào người bên cạnh tương trợ mới cường chống không ngã xuống.
Nếu như tiếp tục kịch chiến như vậy lần nữa, trong hai trăm bốn mươi người còn lại bao nhiêu cũng khó nói trước được.
Tuy hắn có tự tin còn có thể xông trận phá địch. Cũng muốn thử xem Quý Linh Tử Thái Thanh Thừa Phong Kiếm thế nào. Nhưng mà không đáng giá dùng mạng của đạo binh đi giằng co.
Binh giả, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, không thể không thận trọng. Phải chú ý thiên thời, nghiên cứu địa lợi, xem nhân hòa.
Trong địch quân chiếm cứ địa lợi nhân hòa, đối với hắn mà nói là bất lợi, chỉ có kẻ đần đầu óc ngu si mới đi ngạnh kháng.
Dẫn kỵ đội mang theo hai trăm bốn mươi ngân lân đạp phong thú quấn chừng nửa vòng, nhưng mà qua một lát lại xông về phía ba vạn thiết kỵ lần nữa.
← Ch. 0542 | Ch. 0544 → |