← Ch.0577 | Ch.0579 → |
Chỉ thấy Sài Nguyên tung hoành bốn phía, quét ngang một mảnh thì bỗng nhiên có người, vô thanh vô tức mò tới phía sau hắn ăn hôi một cú. Vị Hạo Quốc Công thiếu chút nữa đã bị trực tiếp đánh cho hôn mê.
Bên kia Hổ Thiên Thu cũng không tốt, đầu rơi máu chảy thở hồng hộc.
Nhâm Bác nghe được mà sợ hãi, cũng không biết Tông Thủ như thế nào phán đoán hai người này có thể đột phá Thiên Vị Võ Tông?
Mặc dù hắn không tinh thông võ đạo nhưng cũng biết hiểu cảnh giới Thiên Vị khó khăn nhất xác định thời điểm tấn. Ngoài tích lũy vẫn phải cần tích lũy, dù cường giả cửu giai cũng khó phán đoán, Tông Thủ sao biết được?
Chớp mắt sau lại nghe Tông Thủ vô cùng đau đớn nói:
- Sao lại như thế? Thật đúng là quá nhục rồi!!!
Nhâm Bác nghe được không khỏi là âm thầm oán thầm, mỗi lần trở về xem náo nhiệt vui vẻ nhất là ngươi.
Nhâm Bác nghe được không khỏi là âm thầm oán thầm, mỗi lần trở về xem náo nhiệt vui vẻ nhất là ngươi.
Kỳ thật nếu vị quân thượng này muốn ngăn cản, đám quyền sở hữu Càn Thiên Sơn có ai dám ở trước mặt hắn làm càn?
Vô luận là chính mình động thủ hay là gọi binh tướng đóng ở bên ngoài tiến đến đều có thể kết thúc trò khôi hài này.
Hắn cũng sớm đã nhìn ra, Tông Thủ đối với sự tình quần ẩu tham nghị điện tựa hồ là dung túng chiếm đa số.
Sơ Tuyết cũng liếc mắt rất xem thường thiếu chủ mình.
Tông Thủ thì không có chút cảm giác nào, mình đã bị hai người khinh bỉ, vẫn đau đầu vô cùng thở dài:
- Đúng là không ra thể thống gì! Không sợ bị người ta nhìn ra chuyện cười, có khí lực đánh nhau ẩu đả, còn không bằng dùng trên chiến trường! A! Sài thúc một thân khổ luyện công pháp đúng là có đất dụng võ.
Hai người bên cạnh vội vàng nhìn lại, mặt mày hớn hở một chút. Chỉ thấy Sài Nguyên bỗng nhiên nổi giận đập mấy cái bàn xung quanh nát bấy, người đi ăn hôi hắn một cú cũng bị hắn dùng cái chân gấu đạp bay. Ngoại trừ có chút chóng mặt thì toàn thân không có bị thương.
Lúc này không chỉ là những người tham nghị, những người dự thính cũng có người nhảy xuống tham chiến.
Mà ở trên khán đài, sắc mặt hai người thiếu nữ mặc ngân giáp cùng họ Lý thống lĩnh sớm đã cổ quái vô cùng.
- Hai người kia chính là Càn Thiên Sơn thành Phong Hùng Thiết Hổ hai tộc trưởng? Hừ! Vậy cũng là đại thần trong triều? Công nhiên tư đấu như những tay anh chị ngoài chợ có gì khác đâu? Đây là thể diện của quan to sao? Đúng là man hoang chi địa.
Thiếu nữ mặc ngân giáp cũng nhíu mày nhìn kỹ Tông Thủ rồi lắc đầu.
- Tông Thủ tựa hồ không giống nhân quân!
Vừa nói đến chỗ này, chợt nghe một bên cũng có lời nói như thế.
- Kẻ này không hề giống nhân quân! Có tư cách gì làm chủ Đông Lâm Thập Tam tỉnh? Việt Quan Vân, Hùng Bá vô năng khiến cho thằng nhãi này thành danh.
Thiếu nữ mặc ngân giáp lộ vẻ king ngạc nhìn sang bên kia, chỉ thấy đúng là công tử thanh niên đã gặp trong tửu lâu. Bất quá người nói chuyện là trung niên áo lam bên cạnh người này.
Công tử kia lại hơi lắc đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:
- Việt Quan Vân cùng Hùng Bá Phong Nộ còn có chút bổn sự. Vị Yêu Vương điện hạ này hai năm trước có thể tính toán là anh minh thần võ. Có thể bái nhập môn hạ Long Ảnh lão nhân, tư chất nhất định là đạt trình độ cao nhất, chỉ là hôm nay.
Câu nói kế tiếp lại không lên tiếng, hắn liếc xéo qua bên này đồng dạng lộ vẻ cảnh giác.
Thiếu nữ mặc ngân giáp cười cười, thu hồi ánh mắt. Nàng thân có dị năng, mặc dù có linh pháp bảo vệ cũng không cách nào giấu diếm được đôi tai nàng.
Chuyện nghe lén mặc dù là có chút không đúng, lại càng bất đắc dĩ, thật sự hơi quá phận.
Sau đó chỉ nghe thống lĩnh họ Lý bên cạnh chau mày cười khổ nói:
- Đốc suất! Ta hôm nay ngược lại có chút hoài nghi phán đoán của mình. Kẻ này hoang đường như thế, mặc dù có Đại Thương ta đến đỡ chỉ sợ cũng bùn nhão không đắp nổi tường. Chúng ta đi Long Tượng Thành một chút xem kẻ có dã tâm kia cũng tốt hơn Càn Thiên Sơn này.
Thiếu nữ mặc ngân giáp gật nhẹ đầu, cũng không nói lời nào. Nhìn cái gọi là 'Tham nghị' phía dưới hỗn chiến thành một đoàn lại cảm giác có chút không đúng.
Trong nội tâm nàng đối với tình hình nơi này lại mơ hồ có vài phần tán thành. Nhưng cẩn thận lại nghĩ không ra lý do tán thành.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng lại như có điều suy nghĩ nói:
- Càn Thiên Sơn ngược lại thật không hổ là dùng võ lập quốc, mỗi người đều là hảo thủ có chút huyết tính. Chiến lực tứ phương Man tộc đều mạnh hơn con dân Đại Thương ta, nhưng khó mà thành đại nghiệp.
Dưới bàn trên đài nghị sự Tông Thủ vẫn hoàn toàn không biết mình đã bị mấy người trên khán đài triệt để đóng dấu hôn quân.
Hắn còn đang lắc đầu:
- Hôm nay ta ngược lại là có chút lo lắng, nghị sự này cứ tiếp như thế thì còn đâu văn nhã? Thật không biết năm đó thiết lập tham nghị đến cùng là đúng hay sai?
Nhâm Bác nghe vậy thì nghiêm túc nói:
- Quân thượng cớ gì nói ra lời ấy? Trước kia thần thấy không rõ lắm, nhưng hôm nay thần ngược lại cho rằng cử động lần này của điện hạ thật sự quá anh minh.
Thấy Tông Thủ kinh ngạc quay đầu, Nhâm Bác cười khẽ một tiếng nói:
- Cho dù quân chủ anh minh đến đâu cũng khó có khả năng không có sai lầm. Sử sách ghi lại, quân vương tráng niên oai hùng nhưng bởi vì thờì gian tại vị quá dài hoặc niên kỷ quá lớn dần dần hoa mắt ù tai thật sự không ít. Những quân vương khai quốc hùng tài đại lược thì người thừa kế đằng sau không để ý lắm, chỉ là thế nhân ích kỷ tham lam, lịch đại quân vương chưa từng người nào như quân thượng tự bỏ quyền thế...
- Thiết lập tham nghị, có rất nhiều sự tình Càn Thiên Sơn ta có thể được bên ngoài đến tranh luận. Không ít tranh giành lợi ích có thể dùng phương thức giải quyết hợp lý. Trong thành rất nhiều nhà quyền quý có thể an tâm, không cần cả ngày lo lắng đồ đạc của mình vô duyên vô cớ bị tước đoạt cướp đi. Quân thượng cố nhiên là tự bỏ bớt vương quyền nhưng rất nhiều sự tình không quan hệ cùng quân thượng, cần tham nghị gánh chịu. Trong nghị sự điện này, cứ 5 ngày đều có một trường ác đấu, tuy là đa số ích lợi nhà mình, nhưng cũng có một số thật tâm vì dân. Thể diện của quan? Nhã nhặn quyền quý? Hắc hắc! Nếu là có thể để cho con dân Càn Thiên Sơn ta mỗi người dồi dào an khang thì cần gì những thứ này? Đại Thương có một số quan văn chắc chắn rất nhã nhặn, rất quan thể nhưng hơn phân nửa chống cự đều để dân chúng lầm than. Vẻ ngoài thì nho nhã nhưng làm việc mờ ám xấu xa những chuyện thương thiên hại lý. Tóm lại thần đánh giá tham nghị có lợi nhiều hơn hại. Có đôi khi lão thần đã từng nghĩ tới hẳn là Thánh Hoàng thời đại Vân Hoang thượng cổ thống trị thiên hạ chính là như thế sao? Nho gia ta trải qua nhiều giai đoạn đã bị xuyên tạc rất nhiều?
Tông Thủ nhíu mày không nghĩ tới Nhâm Bác tán thưởng tham nghị chi chế này nhiều như thế, có vẻ oán niệm rất sâu với hoàng triều trung thổ.
← Ch. 0577 | Ch. 0579 → |