Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0586

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0586: Sứ giả ba thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Ở trong, Tà Linh Câu chém giết gần hai canh giờ, trên người Tông Thủ cũng nhuộm không ít âm túy tà khí.

Tĩnh tọa chốc lát hút thiên địa linh năng, dấy lên linh diễm nửa khắc đồng hồ đuổi hết khí âm tà, Tông Thủ mới tiến về thiên điện trong nội cung Hàm Yên.

Còn chưa tới gần, chợt nghe bên trong vang lên những thanh âm ồn ào.

Tông Thủ vốn không thèm để ý nhưng đang lúc hắn muốn bước vào trong cửa lại nghe được một tiếng đồ sứ vỡ nát, hắn dừng lại nghe ngóng.

Chỉ thấy một thanh âm lãnh đạm nói:

- Thật có lỗi! Trà lạnh quá, không thể làm nguội đầu được. Thật sự là xin lỗi. Nói đi cũng phải nói lại, mấy người chúng ta đã đợi ở đây hai canh giờ, vị quân thượng của các ngươi khi nào mới bằng lòng lộ diện? Đây chính là đạo đãi khách của Càn Thiên Sơn các ngươi sao?

Thanh âm kia vừa dứt, một tiếng nói già nua cũng lãnh đạm vang lên:

- Thế thì sao? Năm đó lão phu phụng mệnh tiên quân tiến về Vân Hà Sơn gặp Phong Nộ thành chủ, thế nhưng bị gạt nửa ngày. Các hạ nếu không nhịn thì mời rời đi. Về phần trà này thì không sao, sản nghiệp của nó ở Long trạch tỉnh, nghe nói trước kia là sản nghiệp của quý thành chủ. Càn Thiên Sơn ta hôm nay muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tông Thủ cười cười, nghe ra đây là thanh âm của lão tế tự Tông Lăng. Quả nhiên là cay độc, đối chọi gay gắt, không để cho đối phương chút mặt mũi nào.

Lúc này một thanh âm khác lại lên tiếng:

- Tông lão tế tự, ta từng nghe câu: người có quý thì phải tự hiểu mình mới miễn họa, anh hùng phải thức thời mới miễn tai. Nếu như Càn Thiên Sơn thế mạnh chúng ta không dám như thế. Nhưng tình thế hôm nay, người khác không biết chẳng lẽ Tông lão tế tự lại không rõ? Gần đây quân thượng quý quốc ngang ngược kiêu ngạo, mắt điếc tai mù, ta lúc trước còn không tin nhưng bây giờ đã tin. Tông Thủ Yêu Vương tuổi trẻ khí thịnh, không biết nặng nhẹ, tế tự chính là lão thần đi theo Vị Nhiên Yêu Vương cũng không khuyên bảo một phen sao?

Khóe môi Tông Thủ lạnh lùng nhếch lên, hắn cũng không chần chờ nữa, bước chân vào trong môn. Sau đó cũng không nhìn mọi người trong điện trực tiếp đi lên trên đại điện.

Nhìn lướt qua phía dưới, sứ giả Đại Thương quả nhiên chính là thiếu nữ mặc ngân giáp.

Làm hắn thoáng kinh ngạc chính là thanh niên bái kiến tại nghị sự điện cũng ở đây, không biết thân phận của hắn như thế nào.

Ngồi xuống vương tọa, chỉ có Tông Lăng đứng dậy cúi đầu làm đại lễ với hắn. Thanh niên kia và thiếu nữ mặc ngân giáp cũng chỉ đứng lên hơi cúi người, ôm quyền coi như bái kiến.

- Vân Hà Sơn sứ thần Cát Hân bái kiến quân thượng!

- Liệt Diễm Sơn Chương Triết vâng mệnh điện hạ nhà ta vấn an quân thượng!

Người nói chuyện đều ăn mặc một thân áo bào tím. Niên kỷ từng người bất đồng, một kẻ ba mươi tuổi, còn người kia tầm sáu mươi.

Họ vừa nói xong, tuy sắc mặt bình thản lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút thấp thỏm không yên.

Thanh niên kia cười nhẹ tự giới thiệu:

- Thiên Thành Mãnh Dương Toái Tuyết!

Hắn vươn người đứng dậy, phong thái nhẹ nhàng.

Ngược lại ngân giáp nữ tử trên nét mặt mang theo vài phần nghiêm túc và trang trọng cung kính:

- Đại Thương trấn đông Đốc Suất Khổng Dao, bái kiến quân thượng!

Tông Thủ thầm nghĩ một tiếng: Quả nhiên là nàng!

Còn ba thành kia thì giật mình.

Chức Đốc suất trong triều Đại Thương đã là quan lớn Tam phẩm. Mà hai chữ Trấn Đông hẳn là phong hào của nàng. Phong hào đốc suất là Đại tướng một phương thống soái trăm vạn tinh nhuệ hơn nhị phẩm tổng binh.

Trong lúc này quan lớn hoàng triều vì sao đến tận đây?

Khổng Dao cũng hơi hiếu kỳ nhìn Tông Thủ ngồi ngay ngắn ở phía trên, nàng kinh ngạc bởi người này quá trẻ tuổi. Thật khó mà tin nổi với mười bốn tuổi đã thống soái đại quân, quét ngang mấy tỉnh.

Nhưng khi nhìn một cái, trang trí xa hoa ở trong thiên điện thì không khỏi âm thầm lắc đầu.

Cái bàn đều là dùng mười cân giá trị có thể so sánh tứ giai linh binh Hồng Huyền Mộc chế thành.

Nơi này đốt đàn hương cũng là loại nhất phẩm Tử Mộc Thiên Tinh Đàn, nghĩ tới bệ hạ Đại Thương nhà mình mặc dù có được tứ hải, hùng cứ hầu hết vùng đất trung ương đại lục mỗi ngày cũng nỗ lực thực hiện tiết kiệm. Ngày thường vật dùng cho cuộc sống hàng ngày không bằng một phần mười thiên điện này. Khổng Dao âm thầm lắc đầu, có lẽ vị này là thiên tài nhưng tuổi còn rất trẻ, tự đại ngang ngược kiêu ngạo, quả nhiên nói không sai.

Đại thắng hai năm trước, thành tựu này đã bị hủy bởi chính tay hắn.

Tông Thủ không biết tâm tư của Khổng Dao, thấy bốn người lễ xong mới lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi muốn gặp Cô là vì chuyện gì?

Cát Hân nghe vậy, cũng bất chấp đi nghĩ dụng ý tới đây của đốc suất Trấn Đông, hắn nữa cúi người thi lễ nghiêm túc nói:

- Vâng mệnh thành chủ nhà ta, đòi lại nửa tỉnh Long Trạch từ quý quốc.

Chương Triết đồng dạng mang theo vài phần hàn ý:

- Chương Triết cũng thé, nửa tỉnh Phù Diêu chính là chốn cũ của Liệt Diễm Sơn ta. Con dân thường hoài cố quốc, chủ thượng không đành lòng, nay muốn đòi lại. Kính xin quân thượng, giơ cao đánh khẽ!

Thiếu niên áo trắng mỉm cười đứng ở một bên cũng không nói lời nào, vẫn dùng ánh mắt trêu tức chú mục nhìn Tông Thủ dò xét từ trên xuống dưới.

Tông Lăng nghe vậy, trong mắt chớp lên tức giận tiếp theo thì lại đè nén nỗi lòng, khôi phục bình tĩnh. Trong lòng thầm nghĩ: hai con chuột nhắt cũng dám kêu gào trước mặt cự sư?

Tông Thủ im lặng nhìn mấy người đần độn trước điện, cuối cùng cười khẽ một tiếng:

- Cũng đúng dịp, Cô muốn hỏi hai vị thành chủ của các ngươi. Nửa tỉnh còn lại của Long Trạch Phù Diêu còn lại các ngươi khi nào cắt nhường cho Càn Thiên Sơn ta?

Cát Hân tựa hồ không ngoài ý, hắn cười lạnh một tiếng: 

- Lời này của quân thượng có đúng không? Thật muốn tranh chấp với Vân Hà Sơn ta? Có câu ngoại thần không nên lên tiếng nhưng lúc này ta lớn mật khuyên quân thượng một câu: Cơ nghiệp Càn Thiên tới tay không dễ, chớ bởi vì xúc động nhất thời làm hỏng.

Hai mắt Chương Triết cũng hơi nhíu lại:

- Liệt Diễm Sơn cùng Vân Hà Sơn cùng tiến thối, Hùng Ngọc điện hạ cũng có ý tứ như thế. Mọi sự lấy ổn làm đầu, nếu xung đột vũ trang thì không tốt lắm. Lăng Vân tông.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tông Thủ bỗng dưng giơ tay lên ném một nghiên mực tới.

Chương Triết vô thức muốn né tránh, mà khi thân hình vừa động lại cảm giác thấy khí lạnh nhập người không thể động đậy. Nghiên mực nện vào đầu, máu chảy ròng ròng, sau nửa ngày cũng không có phản ứng.

Tông Thủ phía trên vương tọa vẫn bình tĩnh;

- Muốn đánh thì đánh, nói nhàm gì nhiều thế? Nói cho hết lời thì cút ngay cho ta!

Thanh niên kia nhíu nhíu mày có chút khó chịu, hắn đứng lên nói:

- Quân thượng, Thiên Thành Minh ta cũng...

Lời hắn còn chưa dứt đã bị Tông Thủ cắt ngang:

- Thiên Thành Minh là vật gì?

- Thiên Thành Minh là vật gì?

Trong điện phủ lập tức trở nên yên lặng, dáng tươi cười của Dương Toái Tuyết trở nên cứng nhắc.

Sau một hồi lâu mới hồi phục vẫn cười cười, rất có phong độ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1741)