← Ch.0593 | Ch.0595 → |
- Ta nói chính là chuyện Kiếm Công Tử Tuyệt Dục kia, ta cũng không muốn đỉnh thai của mình phải mất mặt xấu hổ! Cũng không muốn Thương Sinh Đạo ta mất hết mặt mũi. Một trận chiến này, ngươi có mấy thành nắm chắc?
Đi theo Tông Thủ, bước vào bên trong, Triệu Yên Nhiên không yên lòng hỏi thăm. Trong nội tâm xoắn xuýt, vừa không hi vọng Tông Thủ quá mức cầu thành, nóng lòng đột phá cảnh giới. Lại không muốn Tông Thủ, cuối cùng lại bị thua trong tay Tuyệt Dục.
Kỳ thật bại cũng không sao, chỉ cần không phải quá thảm là được rồi, Cường giả như vậy, dù có thể chèo chống một chiêu nửa thức, cũng mất mặt.
Nhớ tới một năm rưỡi trước, cao thủ trẻ tuổi của Thất Linh Tông ra hết, cũng đều không thể địch lại mười kiếm của Tuyệt Dục kia, cả tông cao thấp, đều bị ép tới không một tiếng động. Triệu Yên Nhiên trong nội tâm oán hận, nhưng thực sự trong lòng biết, trông cậy vào Tông Thủ lấy lại danh dự cho Thất Linh Tông, sợ là có chút không thực tế,
Lại không để ý sau khi Tông Thủ bước vào tĩnh thất của mình liền lấy tay đóng cửa, Triệu Yên Nhiên không kịp đề phòng, cả người đụng vào mặt cửa.
Mũi ngọc hơi đau, cũng may thân thể võ giả cường hoành. Sau một lát, đã vô sự.
Lui ra phía sau mấy bước, chỉ thấy trên cửa gỗ kia thình lình có sáu chữ to 'bế quan, người vô sự chớ quấy rầy'.
Vuốt vuốt cái mũi ửng đỏ, Triệu Yên Nhiên không khỏi âm thầm phát não. Tông Thủ đối với Hiên Vận Lam, còn có mấy người Huyền Diệp gần đây hơi có chút giao tình chung quy vẫn còn có chút lễ ngộ. Nhưng đối với nàng lại ỷ vào thân phận 'thái thái thái thái sư thúc tổ ' bỏ đi kia mà cực lực ức hiếp, cũng không thương hương tiếc ngọc, nể tình chút nào cả.
Quay đầu, lại dùng hỏi thăm ánh mắt, xem hướng phía sau ba người.
Tông Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời, Nhược Thủy thì lại quay đầu, tay bụm lấy môi, thân hình run rẩy, tựa hồ đang cười lấy.
Vẫn là Sơ Tuyết trung thực, bất đắc dĩ nói:
- Thiếu chủ nói lần này trở về sẽ chuẩn bị đột phá Hoàn Dương.
Triệu Yên Nhiên lập tức đôi mắt sáng ngời, giống như ngôi sao sáng chói.
...
Trong tĩnh thất, Tông Thủ lại lâm vào minh tưởng. Tay kết pháp quyết, trong mi tâm bỗng nhiên xuất hiện một chữ Phong huyết hồng, rồi sau đó là không ngừng vặn vẹo, một cổ lực trùng kích cường hoành ầm ầm nghiền nát.
Lập tức là một cổ hồn lực bàng bạc tản ra mọi nơi, tràn ngập trong tĩnh thất.
Cũng may đã có linh trận tốt ngăn cản, chưa từng tràn lan ra ngoài, cũng không dẫn động cảm ứng của Thiên Địa Linh Năng.
Từ một năm trước, khi hắn kết tụ ra chân phù thứ mười hai thì đã thế rồi.
Tất cả hồn niệm, dưới Thiên Kính Chiếu Hồn chi thuật ngày ngày chiếu xạ, đã sớm chuyển thành Dương tính, tinh khiết không tạp, mười hai đạo chân phù, cũng khiến cho hắn tùy thời tùy khắc đều có thể đột phá.
Thậm chí không thể không dùng bí pháp phong ấnđể áp chế, khiến cho hắn có thể đình trệ ở cảnh giới Hoàn Dương.
Bí pháp bực này, tự nhiên không thể gạt được nhân vật như Hàn Phương rồi. Bất quá ở trong mắt Hàn sư huynh của hắn thì đoán chừng vẫn cho là hắn bởi vì pháp tướng chi lộ không ổn nên mới cố ý áp chế.
Mà trong mắt người khác thì lại là hắn trải qua một năm, tu vị cũng không tiến thêm chút nào.
Tông Thủ lại có chút vui vẻ. Một năm rưỡi, lại kết tụ chín đạo chân phù, khiến cho hồn lực của hắn giờ phút này vô luận cường độ hay là độ tinh khiết, cũng sẽ không kém hơn những Linh Sư Nhật Du kia. Mười hai đạo thiên phù linh chủng có được ở chỗ Lăng Vân Tông cũng đã dung hợp toàn bộ.
Nội chiếu Nguyên Hồn, chỉ thấy hồn hải đã hoàn toàn khác với một năm trước kia.
Vòng xoáy hồn hải vẫn còn, nhưng trên nó còn có một vòng xoáy ngược. Lúc lên lúc xuống, một thôn một thổ, mỗi cái ở một bên Nguyên Hồn.
Nhưng Thiên Địa Linh Năng mà Tông Thủ thôn nạp ngược lại càng thêm tinh thuần. Thậm chí tạo thành một cái tuần hoàn, khiến Tông Thủ thời thời khắc khắc, đều ở vào hoàn cảnh Linh Năng dồi dào. Không ngừng phun ra nuốt vào, đào thải tạp chất. Thường thường những Thiên Địa chi linh kia sau khi trải qua mấy lần chiết suất qua lại đều trở nên vô cùng tinh khiết.
Mà ở chỗ trung ương vẫn dùng chân phù làm hạch tâm. Suốt mười tám đạo Trận Phù linh cấm, vờn quanh ở trung ương vòng xoáy.
- Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, đình, lôi, tốn, vận, điệp, thôn, tịnh, huyễn, âm, dương, càn, khôn, trụ.
Tổng cộng mười tám đạo chân phù linh cấm, bao hàm ở trong Nguyên Hồn. Một năm rưỡi này, cơ hồ cách mỗi một hai tháng, Tông Thủ đều có thể tụ kết một đạo chân phù, duy chỉ có một chữ cuối cùng là gian nan nhất. Tông Thủ vốn là muốn tụ chữ ' Minh ', hắn kiếp trước tinh học Minh Hà Cáo Tử Kiếm. Đối với pháp tắc chữ Minh hiểu rất rõ ràng, nhưng kỳ quái chính là, rõ ràng đã nắm giữ hơn phân nửa áo nghĩa của phù văn này nhưng lại ngưng kết thất bại.
Phảng phất như vị trí chân phù cuối cùng, đã bị chiếm cứ rồi vậy. Rồi sau đó Tông Thủ lại đổi thành mấy loại chân phù khác, nhưng vẫn hoàn toàn chỗ vô dụng.
Cuối cùng vào nửa tháng trước kia, linh cơ khẽ động, ôm tâm tử thử xem, hắn bắt đầu thử ngưng tụ chữ 'Trụ', sau đó không hiểu thấu, chân phù linh cấm này liền dễ dàng hoàn thành. Quá trình đơn giản vượt quá tưởng tượng của hắn, cơ hồ là hắn ý niệm khẽ động, một chân phù chữ 'Trụ' đã ở ngay trong Nguyên Hồn của hắn vậy.
Mà dưới chân phù này, kết cấu chân lục cụ thể cùng với áo nghĩa của phù này Tông Thủ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Mà lúc này cách nửa tháng, chân phù chữ ' Trụ ' kia đ trở thành hạch tâm của tất cả chân phù.
Hoàn toàn không bị khống chế, nó kéo dài ra phù văn vân triện rậm rạp chằng chịt, kết nối với các chân phù khác, chỉ huy sự vận chuyển của mười bảy đạo chân phù.
Ở đối diện nó chính là hai phù Càn Khôn. Bởi vì hai chữ Càn Khôn ngoại trừ đại biểu Thiên Địa ra, cũng tương hợp với chữ ' Vũ ', có không gian chi ý.
Chỗ cao thấp lại là hai phù Âm Dương, cùng chữ ' Trụ ' làm hạch tâm.
Bên ngoài năm đạo chân phù mới là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà các chữ Đình, Tốn thì vị trí ở xa hơn một chút.
Đều là sự kéo dài của Âm Dương Vũ Trụ, cùng Ngũ Hành. Đã có Thiên Địa, mới có Lôi Đình, thanh âm, điệp gia cùng Thôn Tịnh, đủ loại Thiên Địa chi quy.
Toàn bộ Nguyên Hồn, đã ngay ngắn trật tự. Cửu trọng tháp kia tựa hồ rút ra đại bộ phận lực lượng từ trong vòng xoáy hồn hải, đổi thành toàn lực chữa trị thần hồn tổn hại của hắn.
- Vãng cổ lai kim vị chi trụ, chân phù chữ ' Trụ ' này quả thật là không hiểu thấu! Hẳn là trong hạch tâm thần hồn của ta, quang đoàn màu xanh da trời kia thật đúng là bản ' Trụ Cực Mệnh Thế Thư ' kiếp trước bị ta đoạt lấy, sau đó dẫn vào trong Nguyên Hồn của "Tông Thủ" sao?
- Nhưng khi đó cướp đoạt Trụ Cực Mệnh Thế Thư rõ ràng là ở trong giả thuyết ảo cảnh mà! Quyển sách này, chẳng lẽ còn có thể số liệu hóa hay sao? Thật sự là kỳ quái. Hay là linh hồn ta xuyên việt vạn năm, vì vậy mang theo đặc thù này?
Trăm mối vẫn không có cách giải, Tông Thủ khe khẽ thở dài. Bất quá nhờ phúc này mà chuẩn bị cuối cùng để tiến giai Nhật Du cảnh cũng đã hoàn thành.
← Ch. 0593 | Ch. 0595 → |