← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Một nửa thì rừng rực như viêm, một nửa thì như đưa thân vào trong Bắc Cực Băng Nguyên.
Không ngừng động lấy hồn hải của Tông Thủ khiến những hồn năng kia đều xao động không thôi.
Tông Thủ lại mặt không biểu tình, đầu ngón bắn ra hai giọt máu nhỏ lên trên hai châu. Rồi sau đó tay kháp lấy quyết ấn, đánh nguyên một đám phù lục vào trong.
Từ khi hai khỏa Bảo Châu đến tay, Tông Thủ liền hông ngừng cải tạo và tế luyện chúng.
Cách tu hành của Đạo Phật hai nhà trước Nhật Du cảnh tuy thân thể to lớn giống nhau, nhưng cụ thể vật khác nhiều.
Hắn không có căn cơ của đệ tử Phật gia nên ở lúc cấp thứ tám tụ kết pháp tướng liền hết sức gian nan.
Vì vậy chỉ có mưu lợi, mượn nhờ ngoại vật chi lực.
Dùng hai khỏa bảo châu có hai thuộc tính Quang Ám hoàn toàn trái ngược này làm cơ sở để thay cấu trúc.
Mà trải qua năm trăm sáu mươi ngày đêm, việc uẩn dưỡng hai hỏa bảo châu Lưu Ly Hỏa Liệt và Ám Cực Hàn Nguyên này cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.
Theo nguyên một đám ấn quyết bị đánh vào trong hai khỏa châu kia, toàn bộ tĩnh thất nho nhỏ phạm vi bốn mươi trượng cũng bị phân cách ra càng thêm rõ ràng, cũng không còn trôi nổi ở giữa không trung, mà uốn lượn vào nhâu. Quấy khiến cho Thiên Địa chi linh trong mảnh không gian này phải rung chuyển bất an.
Thường thường một nửa ám kia cuốn quá khiến vách tường đông lại. Nhưng lập tức khi một nửa quanng đến thì lại khiến tầng băng kia dung lại. Cuối cùng khiến tường đá cơ hồ như biến thành dung nham
Tông Thủ lại cơ hồ thường cách một đoạn thời gian lại nhỏ ra hai giọt máu huyết, bắn vào trong hai Bảo Châu kia.
Tâm thần liên hệ, cũng càng ngày càng thêm chặt chẽ.
Mà mỗi khi khí huyết hồn lực thiếu hụt thì trong tay Tông Thủ sẽ xuất hiện một quả linh thạch hoặc đan dược. Cũng không cần nuốt, trực tiếp nắm chặt là đã có thể hấp thu toàn bộ Linh Năng, dược lực vào cơ thể rồi.
Cũng không biết tiêu hao bao nhiêu nhưng quanh người hắn đã đầy cặn phấn.
Toàn bộ mặc kệ ngày đêm luân chuyển, thời gian trôi qua bên ngoài, hắn hết sức chuyên chú đánh từng cái linh phù tụ kết trong hư không vào trong châu.
Ngũ Hành có phân Âm Dương, thuộc tính cũng bất đồng. Ví dụ như Thủy, thì có phân ra thành Quý Thủy và Nhâm Thủy.
Tông Thủ cần làm chính là chia toàn bộ pháp tắc của hắn thành Âm Dương rồi đánh vào trong hai khoả Bảo Châu.
Khiến hai linh trận hoàn toàn trái ngược dần hình thành bên trong, đi cũng là con đường dùng huyết tế khí, gần như là tà đạo.
Bất quá sau khi thành tựu thì hai khỏa Bảo Châu, chẳng những là có thể chuyển hóa thành phôi thô của Hắc Bạch nhị động. Cũng chắc chắn dung làm một thể với Nguyên Hồn của hắn không thể phân cách.
Quả nhiên lúc một ấn phù cuối cùng đánh vào thì hai khỏa châu Lưu Ly Hỏa Liệt và Ám Cực Hàn Nguyên lập tức đã bắt đầu bài xích lẫn nhau.
Nếu không phải Tông Thủ đã sớm có sở liệu, dùng chân khí ước thúc, cơ hồ đã lập tức bay ra khỏi tĩnh thất rồi.
Hắn lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mặt chứa ý cười, hai khỏa phôi thô này cuối cùng cũng thành.
Đúng vào lúc này, một con hạc giấy, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Tông Thủ tiện tay chộp lấy, trong mắt lại hiện vài phần dị sắc. Trên đó cũng không có phù lục gì lại tự nhiên Thông Linh, có thể bay lượn không trở ngại.
Mở ra xem xét lại thấy mấy cái tên. Một trong số đó chính là Tạ An, còn có một, là Huyền Diệp. Tên bốn người còn lại thì Tông Thủ lại chưa thấy qua,
La Thế từ nửa năm trước đã thay tông môn hắn xuất chiến, đấu kiếm với Tuyệt Dục bảy hiệp bị thua, nghe nói bị bại cực thảm.
Vì vậy lúc này tên hắn mới không có trong danh sách.
Về phần bốn người không quen thuộc kia, Thương Sinh Đạo thế lực quảng đại, cao thủ trẻ tuổi niên kỷ không sai biệt lắm cũng không chỉ có mấy người.
Bởi vì đủ loại duyên cớ liên quan đến tương lai Thương Sinh Đạo Cung. Bất quá Khước Dã cũng có tư cách, đại biểu tông môn xuất chiến.
Nhớ rõ thói quen của Tuyệt Dục khi khiêu chiến thập thánh địa thập cửu linh phủ, thường thường là chiến từ ba đến bảy người không đều.
Hoặc là chư tông không chọn được thêm người thích hợp, hoặc là Tuyệt Dục đã cảm giác thoả mãn, hoặc là thương thế trầm trọng nên tự mình thối lui.
Bất quá muốn làm hắn bị thương cũng không dễ dàng. Ngoại trừ thập cửu linh phủ có mấy vị cường giả cửu giai không cần mặt mũi ra tay. Về sau người có thể khiến Tuyệt Dục bị thương đã tuyệt tích rồi.
Sáu cái tên này có lẽ chính là trình tự ứng chiến của Thương Sinh Đạo.
Lại vượt ngoài ý định, không có danh tự ' Đàm Thu ' hắn.
Lông mày nhíu lại, sắc mặt Tông Thủ lại khôi phục bình thường. Biết rõ mấy vị trưởng lão chủ sự Đạo Môn ước chừng là sợ hắn làm mất mặt xấu hổ, vì vậy mới loại hắn ra ngoài.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền lặng lẽ cười cười. Không thèm để ý ở mặt sau cùng viết xuống chữ ' Tố Sơ Tuyết '.
Sau đó một lần nữa gấp trang giấy lại, vừa hay tạo thành hình dạng hạt giấy như lúc trước, tiếp theo giây lát, chốc lát con hạc giấy kia liền như sống lại, vỗ cánh mà lên, bay ra ngoài cửa sổ.
Đối với việc này hắn cũng không thèm để ý. Chỉ làm như không xảy ra.
Giờ phút này còn lại chỉ có hai bước cuối cùng. Một là tạo thành hình cầu giữa hai khỏa Bảo Châu, một là triệt để dung hợp chúng vào trong Nguyên Hồn của mình.
Lúc này Tông Thủ, lại hồn nhiên không biết Hàn Phương nhận được hạc giấy hồi âm đang vô cùng xoắn xuýt, ở trong Tàng Kinh Ất Lâu nhìn hàng chữ cuối cùng trên danh sách.
Chữ viết mạnh mẽ, như Long Đằng Phượng Vũ, nét chữ cứng cáp khiến người phải khen ngợi.
- Tố Sơ Tuyết? Vì sao là nàng?
Dưới trướng Tông Thủ vô luận là Tông Nguyên, hay là Nhược Thủy. Thực lực đều cực kỳ cường hoành, tuy chỉ thất giai nhưng trong mắt Hàn Phương lại đều là tồn tại có thể đối kháng với bát giai.
Đặc biệt là người trước, hắn có phần coi được. Mượn nhờ hộ giá thiên sinh, bát giai Lôi Đình Cự Long chi lực, có thể chiến với Tuyệt Dục ngoài 30 chiêu, hơn phân nửa có thể cho chư tông một kinh hỉ.
Lại không nghĩ Tông Thủ hết lần này tới lần khác lại viết tên Tố Sơ Tuyết mà trong mắt hắn vô luận tư chất hay thực lực, đều là yếu nhất.
Không hiểu, Hàn Phương lại nghĩ tới đổ với với Tông Thủ vào hai năm trước.
Chẳng lẽ tiểu thị nữ, thật đúng là có chỗ nào đó bất phàm? Nhưng linh pháp võ đạo của nàng này rõ ràng chỉ là lục giai mà thôi, nào có năng lực tiếp được dù chỉ một thức của Tuyệt Dục?
Người này, rốt cuộc có gì mê hoặc?
Hàn Phương có chút thất thần, tờ giấy trắng trong tay hắn cũng bị người bên cạnh cướp đi. Rồi sau đó chợt nghe một thanh âm, tức giận rít gào nói:
- Quả thực làm bừa bãi! Hắn cho rằng trận chiến này là trò đùa? Tuyệt Dục này khiêu chiến chư tông, nhìn như là vì tôi luyện kiếm đạo của mình. Kỳ thật lại có người muốn mượn tay hắn thăm dò hư thật chư tông chư phái, bụng dạ khó lường! Một trận chiến này, mặc dù không thể thắng, cũng không thể làm mất mặt Thương Sinh Đạo ta được.
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |