← Ch.0743 | Ch.0745 → |
- Ngày sau con phải cẩn thận, trước khi đạt tới Thần Cảnh chớ tới tìm ta, coi như ở trong Trầm Luân Vân Hải chưa bao giờ gặp vi phụ.
Tông Thủ giật giật lông mày, hắn nhớ tới mấy người chỉ nghe thấy tiếng mà chưa gặp mặt.
Chiến một trận với Thượng Tiêu Tông, Thương Sinh Đạo mượn sức hắn bố cục hẳn là đã làm cho một vị Tôn Giả thân vong, trong thời gian ngắn có lẽ làm họ chùn chân mấy ngày.
Bất quá nếu là vì Trụ Thư, chỉ sợ năm người này sẽ liều lĩnh.
Trừ phi là đến Thần Cảnh đã có lực lượng để tự bảo vệ mình.
- Ông muốn đi nơi nào? Tôi có thể giúp gì không?
Ngoài miệng thì hỏi như không thừa nhận nhưng trong lòng hắn thật ra rất lo lắng cho Tông Vị Nhiên.
Tông Vị Nhiên nghe vậy lại nở nụ cười từ đáy lòng, hắn vô cùng vui vẻ nói:
- Mẹ của con trước khi đi từng nói cho ta biết một nơi có ích với ta làm tu vi tăng lên. Hôm nay không thể mượn Trụ Thư bổn nguyên tiến vào thánh cảnh thì đành phải tới đó tìm cơ duyên. Nếu được sẽ tìm Lục gia, yên tâm đi, hai năm trước, vi phụ đi vào trong đó là cửu tử nhất sinh. Nhưng hiện nay với bổn sự này muốn chạy trốn cũng không khó.
Tông Thủ nghe được thì cảm giác yên tâm. Dùng thần thông hôm nay của Tông Vị Nhiên, trên đời này người làm hại được hắn rất ít.
Tông Vị Nhiên thấy Tông Thủ lộ thoải mái cũng không nghi kị, hắn kiềm chế ý niệm vỗ vỗ đầu Tông Thủ. Sau đó đi về phía trước một bước tìm tòi trong hư không.
Tông Thủ cảm giác thân hình có thể động đậy vội vàng vươn người đứng lên. Vừa rồi toàn thân đều bị áp chế trói buộc thật sự là khó chịu không thôi.
Nhìn bóng lưng Tông Vị Nhiên sắp biến mất, ánh mắt Tông Thủ hiện lên một tia chần chờ và không nỡ, trước khi đi Tông Vị Nhiên mở miệng hỏi:
- Vì sao ta phải tự hủy tu vi? Khi đó con có lẽ sẽ có lực chống cự Lục gia, tương lai xuất hiện thánh cảnh không phải vô địch trên đời này, ta lại vì tứ giai mà thân vẫn, đúng là ngu xuẩn!
Không phải chỉ là chết một đứa con trai thôi sao, sau này tái sinh là được, cần gì phải phiền toái như thế?
Thân ảnh Tông Vị Nhiên dừng lại một chút, sau đó mới lắc đầu cười nói:
Không có trải qua chuyện tình thì ai có thể biết hoặc là ngay lúc đó ta đã điên hoặc không còn mặt mũi đi gặp mặt mẹ con, không thể bảo vệ ái thê của mình, cũng không thể chăm sóc nhi tử. Tông Vị Nhiên ta cả đời này thật đáng thương, về phần cử thế vô địch nhờ ngoại lực thành thánh, cố nhiên có thể cấp tốc. Nhưng ngày sau còn muốn tiến giai thì muôn vàn khó khăn. Đối với ta có thể sẽ là tai họa.
Sau khi nói xong, hắn không lưu luyến bước vào bên trong kẽ nứt không gian kia.
Tông Thủ yên lặng đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới dần dần phục hồi tinh thần, .
Lúc này hắn ẩn ẩn có cảm giác hối hận, mãi tới khi Tông Vị Nhiên ly khai. Hai chữ Phụ thân vẫn chưa ra khỏi miệng.
Thở dài một tiếng, Tông Thủ gõ đầu mình một cái coi như bị khiển trách, sau đó hắn cũng giậm chân một cái ra khỏi không gian này.
Kỳ thật từ lúc Tông Vị Nhiên rời đi, lực duy trì không gian đã bị từ lực xé rách biến hình gần đến giai đoạn sụp đổ.
Tông Thủ cũng không muốn ở lâu, hắn biết chuyện Tông Vị Nhiên nói lúc trước không phải đùa.
Thánh Cảnh tu sĩ mặc dù không cách nào biết trước tương lai nhưng tâm niệm cảm ứng lại cực kỳ linh mẫn. Cho dù là sơ hở mảy may đều có thể khiến cho những Thánh Cảnh Tôn Giả này suy luận ra chân tướng.
Mới vừa vặn ra bên ngoài Trầm Luân Vân Hải, Tông Thủ liền mơ hồ cảm nhận được một lớp hồn niệm ro lớn càn quét nơi này và bao phủ toàn thân hắn ở bên trong.
Nếu không phải là võ đạo ý niệm của Tông Thủ đã vào phách cảnh và đặc biệt chú ý thì không thể nhận ra. Bất quá chỉ giới hạn phạm vi ba trượng giới hạn ở quanh người hắn.
Ý niệm này thoáng lướt qua lập tức kiêng kị cái gì, thối lui như thủy triều không tiếp xúc cùng hắn.
Trong nội tâm Tông Thủ cười lạnh một tiếng làm không biết, hắn vẫn giả vờ giả vịt tìm kiếm mọi nơi.
Ba ngày sau cũng không có có phát hiện gì mới rất là thất vọng ra khỏi Vân Hải.
Lúc này hắn cũng không dám xác định, ý niệm của người nọ đã rời đi chưa.
Giả vờ mãi tới khi trở về phía tây, bay nhanh một ngày, cái loại cảm giác nguy hiểm dị thường này mới thối lui. Tới khi hồn lực sắp hết, Tông Thủ mới chọn một ngọn núi khá đẹp hạ xuống.
Một bên khôi phục hồn lực, Tông Thủ một bên đi vào trạng thái minh tưởng giống ngủ mà không phải ngủ, giống như mộng không phải mộng, sau đó thức hải bỗng dưng khuếch trương.
Tông Thủ ngưng tụ thân hình trong nội tâm, sau đó dậm chân một cái đi tới phụ cận đoàn ánh sáng màu lam.
Nhớ tới vài năm trước đó, mình còn từng cùng "mình" uống rượu, ánh mắt Tông Thủ lập tức buồn bã vô cớ.
Khi đó chính mình chưa từng nghĩ đến, mình cùng hắn vốn là một thể.
Tiếp theo lại nhìn về phía đoàn quang hoa xanh ngọc, hắn thì thào một tiếng rồi tiến tới trước quang đoàn.
Trước kia hắn ở đây cũng nghiên cứu qua thứ này nhưng vẫn bị bài xích, một tia hồn niệm không cách nào đi vào.
Nhưng hôm nay đã có một cỗ hấp lực khiến cho Tông Thủ còn chưa kịp có động tác đã bị hút tới.
Đặt chân vào trong, Tông Thủ nhìn chằm chằm quang đoàn trước mắt, trong hồn hải nó là một bảo điển vô cùng lớn.
- Đây cũng là Trụ Cực Mệnh Thế?
- Đây cũng là Trụ Cực Mệnh Thế Thư?
Trên mặt cuốn sách là năm chữ to Trụ Cực Mệnh Thế Thư!
Tông Thủ lấy tay sờ, thân hình là hắn dùng tâm niệm biến thành không phải thật thể nhưng khi tiếp xúc chốc lát lại cảm giác thiên thư truyền tới vài tia lạnh băng.
Vô số tin tức nhảy vào trong óc làm Tông Thủ choáng váng hồi lâu. Cảm giác huyễn hoặc khó hiểu như lúc ở Giới Thai Thượng nhìn thế giới khai mở vậy.
Không biết trải qua bao lâu, Tông Thủ lúc này mới thích ứng, sau đó trong đôi mắt hắn tràn ngập kinh hãi vui mừng.
Kinh hãi là quyển sách này thuyết minh thời gian quả nhiên là chu toàn.
Cho dù lúc này hắn đang tiếp xúc đến chỉ là bộ phận thô thiển nhất cũng vô cùng tường tận, liên quan đến tất cả pháp tắc.
Vũ trụ tứ duy mà lúc này duy tốc độ thì như một cái tuyến điểm bắt đầu từ Thái Sơ xuyên qua đến chung mạt, có liên quan tới đại đạo, pháp tắc.
Chỉ là lúc này tin tức đưa vào bên trong hồn hải đầy đủ cho hắn dùng vài năm thậm chí là mười năm mới tiêu hóa hết.
Cẩn thận suy nghĩ, lúc này trong trí nhớ của hắn đã có quá nhiều đồ vật.
Đại sơ chi hạch, hắc bạch nhị động, còn có Trụ Thư này nữa, hiện giờ khó mà tiêu hóa hết.
Trong đó hàm ẩn một ít đạo lý sợ là trăm năm sau cũng không thể lý giải.
Chỉ là ở bên trong âm ý của hắn lại không cam lòng dừng lại, hắn còn muốn tiếp tục nhìn xem nữa nhưng đại đạo gì mà bản năng đang theo đuổi.
Thò tay ý muốn đem trang kế tiếp mở ra, Tông Thủ lại chỉ cảm giác một cỗ lực cản cường hoành từ đầu ngón tay truyền đến.
Khẽ nhíu mày, Tông Thủ phát lực, tờ này, hắn nhất định có thể mở ra.
← Ch. 0743 | Ch. 0745 → |