← Ch.0809 | Ch.0811 → |
Là khí nộ điền ưng, không thể đè nén được, lại tràn ngập hối hận.
- Chỉ hận thôi cũng không làm được gì! Đã không có ta và ngươi, tiểu tử kia Tông Thủ phải làm sao?
Lâm Thi Na xanh mặt, cũng không nói lời nào. Bất quá trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng phức tạp.
Ngược lại Khâu Vi vẫn trấn định như cũ.
- Thành chủ yên tâm! Quân thượng làm vậy đều có đạo lý riêng! Từ sau khi tiên quân mất, bao nhiêu sóng to gió lớn, quân thượng đều vượt qua được, không có đạo lý nào lại bại trong tay người Tuyết gia này. Không dối gạt thành chủ, kỳ thật lúc này ta cũng khó hiểu. Lần này vốn nên đã nắm phần thắng, đợi sau khi quân thượng trở về thành, sẽ cùng nhau giải quyết tộc nhân Tuyết thị! Lại không ngờ tới quân thượng sẽ làm việc như thế --
Hiên Viên Y Nhân khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn sang.
Phần thắng? Lúc này còn có phần thắng gì nữa?
Chỉ thấy Khâu Vi hơi nhíu mày lại giải thích:
- Theo ta được biết, huyết mạch Tông gia không lâu trước đã tăng lên tới bát vĩ, cũng là Vương tộc Hồ bộ. Mặc dù có Huyễn Tâm Kính cũng không cách nào toàn bộ chế được toàn bộ tộc nhân!
Nghe đến đây, Hiên Viên Thông không khỏi là ngẩn người, rồi sau đó chửi ầm lên:
- Như vậy tên này, đến cùng là làm cái quái gì thế?
Hiên Viên Y Nhân ở bên nghe, trong nội tâm sầu lo giảm xuống. Lúc này lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Khổng Dao đang im lặng đứng đấy như người bình thường.
- Khổng muội muội, không biết ngươi thấy thế nào?
Khổng Dao nghe vậy liền kinh ngạc một hồi. Nơi đây Nhậm Bác Khâu Vi, một ít lão thần của Càn Thiên Sơn đều ở đây, đó đều là người vô cùng có kiến giải, Hiên Viên Y Nhân vì sao không hỏi người khác mà lại hỏi tới nàng?
Tiếp theo lại nghe Hiên Viên Y Nhân thành khẩn nói:
- Phu quân từng nói qua với ta, tài năng lĩnh quân của Khổng muội muội tuy không bằng Tông Nguyên Khâu đình trụ, nhưng tài thống soái lại có thể một mình đảm đương một phía. Tông Nguyên có thể làm tướng, nhưng ngươi lại làm soái. Bản lãnh của ngươi, thống soái thiên quân vạn mã mới có thể thể hiện được. Lúc này Khổng muội muội có cao kiến gì không?
Lúc này không chỉ Khổng Dao ngơ ngẩn, mà ngay cả mấy người Khâu Vi Nhậm Bác bên cạnh cũng đều có chút ngoài ý muốn.
Tông Thủ đối với nữ nhân này, rõ ràng đánh giá cao như thế sao? Rõ ràng còn hơn cả Tông Nguyên Khâu Vi?
Trong nội tâm không tin, nhưng khi nhớ tới mấy người bên người Tông Thủ đều trầm mặc một hồi.
Vài năm trước kia, ai có biết được Tông Nguyên là vô song danh tướng? Lại có ai có thể nghĩ đến, nha đầu Sơ Tuyết kia, rõ ràng cũng có thể bước vào Thiên Cảnh?
Vốn cho rằng quân thượng bọn hắn, thực không phải tham hoa háo sắc bình thường, đánh chủ ý lên cả đầu của phong hào Đốc Soái của Đại Thương.
Lúc này nghĩ đến, hơn phân nửa là có thầm ý khác.
Khổng Dao cũng mờ mịt. Tông Thủ rõ ràng nói nàng như vậy?
Là xa không nghĩ tới, tài thống soái? Nàng làm sao lại không biết, mình còn có khả năng thống soái chứ?
Tâm thần hoảng hốt chỉ chốc lát, Khổng Dao liền hồi thần lại, hít sâu một hơi, thần sắc nhàn nhạt.
- Quân thượng hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì lo lắng? Chúng ta hôm nay, chỉ cần đợi là được--
Mấy người chung quanh đều hơi nhướng mày, cũng không biết Khổng Dao, đây là ứng phó nói như vậy, hay là chân tâm thật ý nữa. Bất quá giờ này khắc này xem ra cũng chỉ có thể như thế.
Mà đợi đến khi tầm mắt mọi người đều nhao nhao dời đi. Khổng Dao mới âm thầm thổn thức thở ra một hơi, trên mặt cười đắng chát.
Sao có thể không thắng chứ? Mặc dù chưa từng dùng Linh Mục nhìn qua, nhưng nàng cũng có thể lờ mờ cảm giác được cổ Vương khí rừng rực cổ đãng kia --
Thật mạnh!
Người Tuyết gia, thật đúng là tự mình tìm chết.
Bất quá, Tông Thủ này hôm nay rõ ràng vì nhân mạng toàn thành mà tự lâm hiểm cảnh, cũng là không hổ người có khí tượng Thánh vương!
Có thể là mình đã nhìn lầm hắn rồi. --
Không đúng không đúng, tên kia làm như vậy, kỳ thật đã nắm chắc phần thắng, lúc này mới như thế.
Có khả năng là vì chân chính trị hạ những thảo dân này --
Ý niệm này vừa nổi lên, Khổng Dao lại nghe đường từng tiếng Xi.. Xiiii.. dễ nghe, bỗng nhiên vang vọng trên không trung.
Phượng Minh? Sao lại như vậy?
Khổng Dao vốn cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng khi nàng khẽ lắc đầu thì lại nghe minh thanh lại vang lên.
Sắc mặt nàng hơi đổi, rồi sau đó mi tâm lập tức mở ra một đạo chỉ đỏ.
Chỉ thấy nơi dưới núi, trên chiến xe lừa cỏ tranh ước chừng ngoài vạn trượng kia, đúng là một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn thuần trắng vọt lên mây xanh.
Ngoại trừ một đầu Cự Long cuốn ở bên ngoài ra, lúc này lại còn có Thất Thải Phượng Hoàng vờn quanh phía trên.
Khổng Dao bị quang mang phát ra khiến mắt đau nhức, vội vàng thu hồi thần sắc. Chỉ là tâm thần, lại là một hồi tim đập mạnh và loạn nhịp, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
Trên điển tịch thế gian, Long chỉ đại biểu Hoàng quyền, mà Phượng chẳng những đại biểu cho hoàng quyền, mà còn có ý thánh khiết, là điềm lành sánh vai với Kỳ Lân.
Trong kinh điển Nho gia cũng có câu "Phượng Hoàng, Linh Điểu nhân thụy dã"
Nhưng thường thường thế nhân, phần lớn đều chỉ liên hệ chữ ' Long ' cùng Đế Hoàng.
Chỉ vì thời đại Vân Hoang, sau đời thứ ba, lịch đại thầy tướng nhìn qua Long khí, đều chưa bao giờ có Phượng Hoàng xuất hiện!
Hôm nay Tông Thủ này là Thượng Ứng Thiên Tâm, Thiên Nhân cảm ứng sao?
※ ※ ※ ※
Xe lừa cỏ tranh lăn bánh, nhưng đámngười trên đường đều đã xúc động phẫn nộ, sắp đến biên giới bộc phát rồi. Mà người Tuyết gia dường như cũng biết cử động lần này tựa hồ trái với ý hắn. Sau khi cổ xe lừa này tiến vào trong thành, vòng qua hai con đường thì Tuyết Mạc Phi quả nhiên đã buông tha cho tiếp tục đi dạo trong thành. Thần sắc hơi có chút khó coi, ý bảo đội xe trực tiếp đi về phía Tông thị tổ từ.
Tông Thủ ngồi trên đống cỏ tránh, thần sắc vẫn nhàn nhạt, có chút bất đắc dĩ, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá lúc này, Khiếu Nhật bỗng nhiên vọt ra khỏi tay áo hắn. Rồi sau đó vô cùng hưng phấn dùng đầu dụi dụi vào, không ngừng nhẹ ngửi ngửi.
Tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
- Ngươi cái tên này, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Tông Thủ một hồi dở khóc dở cười, hắn lại không phải nữ nhân, trên người cũng không có mùi thơm cơ thể gì.
Tu chân thân hình tuy sạch sẽ thuần túy, ẩn hương tự sinh, nhưng cũng không tới tình trạng khiến người mê say được.
Sao lại khiến Khiếu Nhật thành ra như vậy?
Chẳng muốn quản nó, tùy ý để tiểu gia hỏa này ngửi loạn một mạch. Tông Thủ vẫnlẳng lặng ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, tuy để thiên vạn đạo ánh mắt trông lại, tất cả đều xem như không thấy.
Ước chừng nửa khắc sau mới mở mắt ra. Chỉ thấy xa xa đình viện của Tông gia đã ở ngay trước mắt.
Nơi này đã không có dân chúng bình thường nữa, ngoại trừ tộc binh Tuyết thị ra thì cũng là tộc nhân Tông gia, cùng với hồ bộ chư tộc.
Thần sắc đều lạnh lùng dị thường đứng ở hai bên đường. Rất nhiều người, đều như cha mẹ chết, ý tuyệt vọng cơ hồ không thể đè nén.
← Ch. 0809 | Ch. 0811 → |