← Ch.0894 | Ch.0896 → |
Hô hấp của Già Minh La lập tức trầm trọng mấy phần. Lương thực mang đến Vân Giới ngàn vạn người dùng tới mười năm cũng đều đủ, nhưng phần lớn đều đã thất lạc trong giới hà rồi.
Nguyên vốn cũng không để ý, chỉ cần sau khi tiến vào Vân Giới cướp đoạt bốn phía một phen thì không có gì phải ngại cả.
Lại không ngờ đại quân bị ngăn ở trước tòa dãy núi dốc vô cùng đứng này, mà địa vực trong vòng vạn dặm lại không có người nào, thứ có thể ăn lại càng thêm ít.
Hôm nay trong quân hắn giờ đã chỉ dựa vào săn giết tinh thú để bổ sung nguyên liệu nấu ăn thôi.
Nhưng theo thời gian dần qua, trong vòng ngàn dặm chung quanh chim thú cũng đã tuyệt tích, càng ngày càng khó kiếm.
Là bởi vì không có đầy đủ nhân lực bắt giết! Quân dưới trướng Tông Thủ tuy càng đánh càng ít, nhưng lại mỗi thời mỗi khắc, đều bảo trì lực phản kích đầy đủ. Phảng phất một cái lò xo, ép tới càng chặt, vậy phản lực bắn ra lại càng mạnh mẽ. Mặc dù dùng hơn trăm vạn Dạ Ma quân vây công, cũng không dám thư giãn.
Vốn là chuyện không để ý nhất, hiện giờ ngược lại trở thành họa lớn khiến bọn hắn phải tan tác.
- Ngươi đây là đang muốn chết!
Biết được lúc này nhiều lời cũng vô ích, Già Minh La hừ lạnh một tiếng, liền trực tiếp phất tay áo rời đi.
Trước khi rời đi, lại nhìn thoáng qua huyết sắc thiết kỵ phía bên dưới.
Đó là Huyết Vân Kỵ, một chi tinh kỵ của Càn Thiên Sơn khiến hắn đau đầu nhất.
Chỉ cần xuất hiện trên chiến trường thì nhất định có thể ngăn cơn sóng dữ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Lần này theo hắn cùng đi Vân Giới còn có gần mười vị tiên cảnh. Nhưng tuy nhiên cũng bị cái này chi huyết sắc kỵ quân này khiến không thể nhúc nhích.
-- nếu không có những cường giả này tọa trấn, thậm chí chỉ bằng một chi kỵ quân này đã có thể đánh bại mấy chục vạn Dạ Ma đại quân rồi.
Càng có một vị đại tướng thống soái xung trận vô song, nắm chắc đối với thời cơ cũng nhạy cảm đến tuyệt đỉnh.
Khiến cho hắn mấy lần thiết lập ván cục, muốn đánh giết đều bị chi huyết kỵ này nhẹ nhõm phá vỡ.
Mà lúc này ở trước kỵ quân, đang có một tướng lãnh trẻ tuổi, tay mang theo một cây đại kích, ngửa đầu nhìn lên, trong mắt mang theo vẻ mia mai.
Già Minh La thấy thế mặc dù không thèm để ý, nhưng trong ngực vẫn cảm thấy bực mình. Đè lấy sát cơ nổi lên, phe phẩy hai cánh, hướng đại quân mênh mông cuồn cuộn đang lui về ở phía đông bay xuống.
- Trong vòng mười ngày, bổn vương tất phá núi này! Khi đó chỉ mong quốc quân, còn có thể cười ra tiếng!
Tông Thủ nghe thế liền im lặng, lời như vậy, tên này sau mỗi trận chiến cũng không biết đã nói qua bao nhiêu lần rồi. Tại sao phải lặp lại?
Bất quá trong lòng cũng nhiều thêm vài phần trầm trọng. Nghe ra trong lời của người này có ý quyết liệt trước nay chưa từng có.
Chỉ sợ thật sự đã bị ép rồi, trước kia người này vẫn luôn cố kỵ thương vong. Vì vậy mỗi lần chiến công thành đều chỉ lướt qua thì dừng lại.
Lúc này nếu không dốc sức liều mạng, chỉ sợ đại bại ngay ở trước mắt. Một khi Dạ Ma quân toàn lực mà làm, vậy thì lực lượng bạo phát ra, nhất định là vô cùng kinh người!
Nhíu mày, bhưng tiếp theo trong nháy mắt trong lòng Tông Thủ lại khẽ nhúc nhích.
Vươn tay khẽ vẫy, một đoàn khí mang màu trắng liền bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, khí thế khiếp người, phảng phất do tâm niệm ngàn vạn người hợp thành.
Đây là vương đạo xu thế!
Chỉ là lúc này so với lúc hắn đnáh một trận với Già Minh La Vương đã càng cường thịnh hơn vài phần.
Không cần nghĩ, Tông Thủ đã biết đây nhất định là bên phía Tông Lam và Nhậm Thiên Hành đã có đột phá.
Thật nhanh!
Nhớ rõ chiến báo hôm qua còn nói là đang cùng hai trăm vạn liên quân ở phía tây giằng co.
Sao lúc này đã đánh bại rồi?
Vương đạo chi võ, chính là chỗ tụ xu thế một quốc gia. Như thế tương lai, toàn bộ Huy Châu đã thuộc về dưới trướng của hắn? Không còn lực phản kháng nữa sao?
Nhưng lại không có gì vui mừng, trận chiến này mặc dù thắng, đối với ích lợi bên này đã ít càng thêm ít.
Vạn dặm đâu thế nào dễ dàng chạy về như vậy? Mặc dù trở về, cũng là một chi quân mỏi mệt.
Nhiều lắm là sau đó thời gian chiến tranh với Già Minh La Vương lại nhẹ nhõm hơn vài phần thôi.
Lắc đầu, Tông Thủ phi thân mà xuống. Không bao lâu, liền về tới soái trướng của hắn.
Nó được xây trên đỉnh núi, có thể quan sát ngàn dặm phía trước. Lại chỉ thấy trên toàn bộ chiến trường đều vô cùng thê lương.
Tất cả cỏ cây, đều đã không còn, chỉ còn lại một mảnh đất trống.
Vô số tường đá đã sụp đổ. Càng có hàng trăm hàng ngàn thạch bảo, mọc lên san sát như rừng phía trên.
Những thứ này điều là do Khổng Dao tạm thời trưng tập dân chung quanh, cộng thêm trăm vạn tráng dân may mắn giữ được mạng sống tốn gần nửa tháng mới kiến thành.
Bởi vì Dạ Ma có cánh, những thạch bảo này cũng không quá cao, tầng cao nhất phong bế, lại đều bị chắc chắn.
Mà những tường đá kia cũng không phải để ngăn địch, là vì che đậy linh trận.
Còn có sơn thể của Thất Hà Sơn cũng có vô số chỗ bị đào rỗng, thiết trí cung nỏ, chỉ là lúc này xem đã thấy những tường đá xây dựng trước kia đã sụp đổ hơn phân nửa.
Mà thạch bảo số lượng hơn một ngàn cũng có non nửa đều bị công phá, san thành đất bằng.
Tông Thủ không khỏi im lặng, tái chiến tiếp, vậy thì chính thức không còn chỗ nào thủ nữa rồi --
Vừa đi vào trong soái trướng, Tông Thủ chỉ thấy Khổng Dao, đang đứng bên cạnh dư đồ nhíu mày.
Bình tĩnh nhập thần, mặc dù Tông Thủ đi vào, cũng không phát giác.
Tông Thủ thấy thế liền mỉm cười, đang muốn mở miệng hỏi ý kiến, lại chợt khẽ giật mình. Chỉ cảm thấy Khổng Dao lúc này lại dễ thương lạ thường, hai gò má ửng đỏ, rung động lòng người.
Trong mũi lại nhẹ hít hà, càng có thể nghe được một mùi thơm ngát như có như không.
Trong lòng lập tức liền xẹt qua câu, mỹ nhân như ngọc, hoa sen mới nở!
Lại ngửi ngửi trên người mình, sau khi đến thất giai, thân hình trải qua rèn luyện, dĩ nhiên vô cùng sạch sẽ.
Nhưng mấy tháng này liên tục kịch chiến xuống, hắn căn bản không có thời gian tắm rửa thay đồ, lúc này trên người, cũng có mùi hôi chua huyết tinh, cực kỳ khó nghe.
Lập tức cười một tiếng, Tông Thủ khẽ lắc đầu. Rốt cuộc vẫn là nữ nhân, cho dù là tuyệt thế danh soái tương lai cuối cùng cũng không thể nào giống như nam nhân, nhẫn chịu được loại mùi này.
Bất quá mùi thơm của cơ thể này thật đúng là dễ ngửi.
Đứng ở bên cnahj dư đồ, Tông Thủ lại hít một hơi thật sâu. Khổng Dao lúc này, cũng rốt cục phát giác hắn đến, trên mặt lập tức đỏ ửng.
- Thần mới tranh thủ đi một chuyến Tịch Lạc Hồ. Quân thượng có thể yên tâm, tất cả đều đã bố trí thỏa đáng --
Tịch Lạc Hồ?
Tông Thủ khó hiểu, Khổng Dao nói với hắn chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ đi tắm rửa cũng muốn báo cáo với hắn sao?
Tiếp theo liền nhớ tới, Tịch Lạc Hồ này chẳng phải ở phụ cận Thất Hà Sơn sao? Khoảng cách ước chừng hai nghìn dặm, là một mảnh hồ lớn nam bắc đều 30 vạn dặm.
Đến được câu cuối cùng, trong nội tâm càng khẽ nhúc nhích.
← Ch. 0894 | Ch. 0896 → |