← Ch.1128 | Ch.1130 → |
Rồi lại quay lại nhìn Túc Nhượng trên chiếc xe theo sau đó.
- Bản tọa vừa rồi nói để cho ngươi tự sát, đến giờ đã nghĩ xong chưa?
Túc Nhượng sắc mặt trắng nhợt, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Hôm nay mạo phạm là ta không đúng. Kính xin điện tôn đừng giận cá chém thớt mà liên lụy đến núi Bách Tuyệt.
Phương Tuyệt nghe vậy cũng gật đầu:
- Có thể! Ngươi mặc dù đắc tội chủ nhân của ta, nhưng nể tình ngươi không biết có thể giảm tội. Chuyện ngày hôm nay là lỗi của ngươi, không liên quan đến núi Bách Tuyệt. Nhưng còn phải xem thiếu chủ của ngươi và Túc lão đầu nói thế nào?
Túc Nhượng giật mình một cái rồi lại thở nhẹ một hơi ra, thản nhiên nói:
- Lão gia nhà ta con cái nối dõi rất đông, không phải chỉ độc một mình y, chết cũng chẳng sao...
Nói xong câu này thì không nói thêm nữa, lẳng lặng ngồi ngay ngắn xuống, nét sợ xanh xám lan tỏa từ lông mày ra xung quanh, rực rỡ mĩ lệ.
Ánh mắt của Phương Tuyệt lại không thèm liếc đến người này. Y thừa biết lúc này Túc Nhượng đã sợ mất hồn mất vía, thân hình xem như lành lặn giống người sống, kì thật chẳng khác gì người đã chết.
Đành nhếch miệng cười, nhìn về phía Túc Minh Ngọc, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Túc Nhượng mà chết, ngươi sẽ tiếp tục thế nào? Còn dám bắt thiếu chủ của ta làm nô bộc cho ngươi. Túc Minh Ngọc ngươi, lá gan chó cũng thật lớn đấy!
Túc Minh Ngọc cố gắng áp chế bản thân trước câu nói của Phương Tuyệt, thật ra là sớm đã thất khiếu tràn huyết, mặt cắt không còn hạt máu.
Đặt biệt để cho tự sát, những lời trăn trối trước lúc chết, chẳng khác nào búa tạ nện vào trong lòng.
Lúc này lại cố gắng trấn tĩnh, đứng thẳng người chỉnh lại thắt lưng, cúi người hành lễ.
- Chất nhi Túc Minh Nguyệt bái kiến Phương điện chủ. Phụ thân một ngàn bảy trăm năm trước từng vì Lục Gia tận tụy, nói kiểu gì cũng là công thần. Hôm nay việc gì phải vì việc này mà tổn thương hòa khí? Lời của Túc mỗ có gì không phải, đắc tội thiếu chủ, cam nguyện chịu phạt. Tự nguyện làm nô bộc cho thiếu chủ để chuộc tội. Về phần kiếm đạo của thiếu chủ, Túc mỗ...
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Phương Tuyệt cười:
- Loại người như ngươi mà cũng xứng làm nô bộc của thiếu chủ sao?
Ngang nhiên vung một tay ra không chút lưu tình, cách không trung bắt tới.
Ánh mắt Túc Minh Nguyệt đột nhiên biến hóa kỳ lạ. Sau đó hạng trụy đeo trước ngực, bỗng nhiên nổ tung.
Từng luồng ánh kiếm hoa lệ lóe ra trong kích xạ, dù dốc sức chống cự lại khiến cho Phương Tuyệt nắm chặt không hề buông lỏng.
Không nằm ngoài dự đoán của Phương Tuyệt, loại người này làm sao có chuyện không có vật hộ mạng chứ?
Thứ kia trong không trung ngưng tụ thành một bàn tay, càng thu lại càng chặt, mang theo khí thế đè ép bức bách khiến cho kiếm quang dần dần trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc này, một thanh âm từ phía Hạng Trụy truyền ra bên ngoài.
- Không biết vị đạo hữu nào muốn lấy mạng ta? Xin hãy hạ thủ lưu tình, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Phương Tuyệt nghe vậy cười lớn:
- Túc lão nhân, nếu muốn giữ mạng kẻ này, chỉ e sau này Thương Linh giới Bách Tuyệt sơn của ngươi sẽ không còn thôi!
Thanh âm kia trầm mặc một lúc, sau đó lại cười cười:
- Thì ra là Phương Điện chủ, nếu ngươi đã muốn lấy mạng y thì mời cứ trực tiếp ra tay. Đã đắc tội đến Phương điện chủ thì quả là đáng chết!
Tức thì tất cả tử sắc kiếm quang (ánh kiếm màu tím) đều thu lại.
Bàn tay to kia cũng chộp lấy, thân thể của Túc Minh Nguyệt bị một chưởng tan xương nát thịt, máu bắn tung tóe khiến cho mọi người ở đây đều thất kinh rùng mình.
Vị Bách Tuyệt sơn chủ này quả là không thèm quan tâm đến tính mạng Túc Minh Nguyệt.
Tông Thủ ở phía xa chỉ khẽ lắc đầu, nghĩ ngợi, Túc Minh Nguyệt này đúng là khổ mạng!
Hôm nay dù không có Phương Tuyệt thì sau này cũng phải chết thê thảm mà thôi.
Trong lòng khẽ động một cái, cũng chưa từng nghĩ qua, Lục gia ở ngoại thành lại có uy lực mạnh mẽ đến vậy.
Chẳng qua chỉ là một Thương Viêm điện chủ, lại có thể khiến cho một vị Thánh Cảnh cường giả tu luyện bao năm như vật phải nén giận xuống nước lấy lòng.
Hắn vốn cho rằng bản thân đã đánh giá quá cao thế lực của Phấn Không Lục gia, nhưng hôm nay xem ra vẫn còn có chút xem nhẹ.
Trước kia còn ôm vài phần hi vọng Lục gia có thể thả mẫu thân hắn ra.
Nhưng bây giờ lại có càm giác, chút hi vọng mong manh này càng ngày càng trở nên hão huyền.
Để chống lại thế lực khắp tám trăm hành tinh, cường nhân vô số kia, rốt cục cần đến thế lực cường đại đến đâu?
Trừ phi là đời sau trong vũ trụ xuất hiện, trong Lục hợp bát hoang không có đối thủ, chủ nhân của ngàn giới: Thần Hoàng.
Lẽ nào thật sự phải đến mảnh đất vạn kẻ tránh giành ấy? Hoặc đơn giản hơn là kế thừa Phần Không Lục thị Lục thị?
Chỉ thấy trong lòng ngàn nỗi phiền não, dần dần hóa thành bốn chữ:
- Cửu Tuyệt tử ngục!
Bây giờ vẫn chưa có đủ thực lực nên đành ẩn nhẫn. Khi nào thật sự trở nên cường đại, hắn rất muốn đến xem thử Cửu Tuyệt tử ngục một chuyến.
Không biết Tông Vị Nhiên đã đưa mẫu thân rời đi chưa? Hay là đã bị vây khốn trong tử ngục rồi.
Nhưng cái tên này, hắn chắc chắn đã ghi nhớ!
Nếu không phải là để ý đến chuyện này, vừa rồi trong lúc không sương không lạnh đã mở toang cửa điện ra.
Tông Thủ trực tiếp đi vào, không hề có chút lưu luyến.
Hôm nay nếu như Phương Tuyệt đã đến, rơi vào mê cung của y đúng là khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cũng luôn có một cảm giác ngày hôm nay dường như hắn đã có tính toán trước.
Bích Hỏa Huyền Qui và Tiểu Kim Hàm Hi đều phải cẩn thận theo sát. Ba người Phượng Phi thấy vậy cũng đành nhắm mắt bám sát, không dám lui lại phía sau.
Dù biết là Phương Tuyệt tuy không còn muốn giết họ nữa, nhưng cũng không hề muốn lưu lại nơi đây dù chỉ thêm nửa khắc.
Ai mà biết được vị Thương Viêm điện chủ này lại có thể thay đổi ý định.
Trong nháy mắt tiến vào Vũ Không Long điện chỉ thấy nơi này cũng giống như Đệ Tam Long điện, đều là những cung điện rất lớn.
Trong điện đường cũng có tượng rồng điêu khắc Thái Sơ.
Tông thủ nhìn qua xung quanh, chỉ thấy nơi này bốn phía đều được chạm khắc rất tinh xảo.
Gạch trên mặt đất đều là Vân Kim Trú thành, không những vàng son lộng lẫy mà còn lịch sự tao nhã.
Còn một số đồ kim loại đều có giá trị tuyệt không thấp hơn Hắc Huyền Tử Anh.
Không khỏi một hồi thất thần, lẩm bẩn:
- Chẳng nhẽ Lục gia lại giàu có đến vậy?
Giàu đến mức những vật có giá trị liên thành như vậy chẳng qua chỉ để trang trí hành lang.
- Lục gia chắc chắn là giàu có nhất vực này!
Lê Phượng Phi nghe vậy, ở bên cạnh cười nói:
- Con cháu Phấn Không Lục Gia nổi danh không phải nổi danh vì Phấn Không chi huyết mà nổi danh vì việc kinh doanh buôn bán. Thường thì một hành tinh cằn cỗi, dưới sự cai quản của họ, trăm năm sau đều tài nguyên phong phú, tuyệt đối không bao giờ có chuyện tát ao bắt cá, mổ gà lấy trứng (chỉ tính mối lợi trước mắt). Ngàn vạn năm nay, tuy đồ bảo vật cất giấu không quá phong phú, nhưng muốn gì đều có cả. Thậm chí tu sĩ chư giới, chỉ cần đảm bảo hoàn trả cũng có thể mượn được.
← Ch. 1128 | Ch. 1130 → |