← Ch.1132 | Ch.1134 → |
-- thịt rồng bị Hàm Hi dùng lửa bạc đốt cháy để hấp thụ, vảy rồng cho Bích Hỏa. Các loại linh thiết linh kim thì bị Tiểu Kim ăn hơn phân nửa.
Còn Lôi Đình Dực Long, đang tắm trong một đoàn kim sắc huyết dịch, dường như muốn máu rồng thuần chính để trừ đi những dơ bẩn trong cơ thể.
Chỉ có Khiếu Thiên không cần gì, chỉ cần mỗi ngày ngửi tới ngửi lui trên người hắn là hài lòng, vui vẻ.
Chỉ còn long đan là Tông Thủ có thể thu thập, tổng cộng hơn ba trăm viên, và gân rồng do Hàm Hi dùng lửa cũng không thể hòa tan được.
Hắn không có hứng thú với xương rồng, nhưng móng vuốt có thể dùng để luyện chế vũ khí. Xương rồng có thể dùng để luyện chế thuốc hay đem bán, cũng không tệ, nhưng nếu làm vậy, Ngao Khôn sẽ giết hắn. Cho nên, cũng để lại đây cho họ được an nghĩ thì tốt hơn.
Vươn tay vỗ lên người Nhiễm Hoang, thân hình kia vẫn đứng vững không ngã, nhưng giáp bảo vệ ngực và cánh tay đều bị hắn lấy xuống.
- Hừ! Lại là đồ của người chết --.
Tuy miệng nói vậy, nhưng hắn cũng biết, các bảo vật trên tay cho dù có tiền cũng không hẳn là mua được.
Hai tay Tông Thủ bốc lửa, cẩn thận "tịnh hóa" hai món giáp này.
Thoáng chần chờ một chút, cuối cùng cũng không ngăn cản được hấp dẫn, mang hai kiện giáp này lên người.
Ba kiện giáp, vốn từ xa xa đã kêu gọi nhau. Tông Thủ vừa mặc vào một kiện, các khớp liền nối lại nhau, dính chặt lại.
Lúc này, một đoạn ý niệm vô cùng mạnh mẽ phách lối đột nhiên nhảy vào tâm niệm của Tông Thủ.
Như sóng biển cuồn cuồn chảy vào, không cách nào ngăn cản!
So với lúc trước hoàng tọa A Tị còn mạnh gấp mấy lần!
Cũng may bây giờ tu vi tâm cảnh của hắn mạnh hơn trước nhiều.
Sau thất bại lúc ban đầu, đã có thể ngưng tụ thần niệm để đối kháng chống đỡ.
Tông Thủ nhíu mày, biết đây là chiến ý của Vũ Điệu Thiên Vương trước khi qua đời.
Đang nghĩ biện pháp hóa giải, thì lại cảm thấy ý niệm mạnh mẽ này giống như thủy triều xuống vậy, biến mất hoàn toàn.
Cẩn thận cảm ứng, nhưng cũng có thể cảm nhận được trong bộ giáp còn lưu lại một ít ý niệm.
Trong lòng nhất thời hiểu được, nếu hôm nay người cướp lấy bộ giáp này là mang dòng máu dị tộc hay Long tộc Thuấn Không, đa phần sẽ tan thành mấy khói dưới đợt công kích này.
Chỉ không biết đây là chiêu cuối cùng của Vũ Điệu Thiên Vương hay là Nhiễm Hoang --.
Nắm chặt nắm tay, trong mắt Tông Thủ hiện lên nét vui mừng kinh ngạc!
Một cặp quyền giáp làm cho thực lực của hắn tăng gấp đôi! Bây giờ them giáp bảo vệ cảnh tay, lực lượng không chỉ tăng gấp đôi mà là gấp ba!
Kinh ngạc nhất chính là ngọn lửa đỏ kia, sau khi ba giáp hợp nhất, độ nóng còn vượt qua cả Lôi Liệt Thiên Hoa của hắn!
Hơn nữa, giáp này vừa mặc vào, liền cảm thấy một loại cương lực tương tự với nguyên cương khí huyền vũ, phân bố trên khắp bề ngoài cơ thể mình.
Chắc và dày, độ mạnh thậm chí có thể so ngang với Bích Hỏa Huyền Quy.
- Nếu vừa rồi có hai thứ này, cho dù không có Phương Tuyệt, thật sự để Túc Nhượng ra tay, mình cũng bảy phần có thể trốn thoát.
Ngay sau đó, Tông Thủ lại nhíu mày, bộ giáp này hình như hắn không cởi ra được.
Bên ngoài Long Điện, lúc này đã không còn thấy bóng dáng của hơn một trăm linh tu đâu nữa, chỉ còn lại một cỗ xe kéo trống trơn, cùng một số mảnh tàn phiến pháp bảo.
Phương Tuyệt chắp tay đứng giữ hư không, cười mà như không cười nhìn hư không phía xa. Trong mắt là quang trạch sáng tối bất định, khiến người bên cạnh hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.
Bên cạnh hắn, còn có một người nữa, là một thiếu niên cầm kiếm.
Nơi này là mấy chục bộ hạ cũ của Lục Hàm Yên, người bên ngoài đối hắn đều là cung kính có thừa.
Nhưng chỉ duy nhất người này, là có thể đứng ngang hàng với hắn được thôi. Tựa như không để tâm đến thân phận phương tuyệt thánh cảnh tôn giả, chủ nhân Thương Viêm Điện quyền uy của hắn.
- Ta thấy thiếu chủ hắn, hình như không có ý tranh giành với chủ nhân Lục gia. Phương Tuyệt ngươi đừng một phen mưu tính, đến cuối cùng giỏ tre múc nước công dã tràng là được.
- Hả?
Phương Tuyệt lại cũng có chút bất ngờ, sau đó lặng lẽ mỉm cười nói:
- Trước khi Kiếm Huyền ngươi đến, không phải cái gì cũng không muốn sao? Ta sao đột nhiên lại để ý vậy?
- Nếu đã đứng ở đây, thì chắc chắn cùng hội thuyền với ngươi rồi!
Thanh niên đó hừ lạnh một tiếng, thần sắc cũng trở nên dị thường. Nhất là trong ánh mắt, thoáng hiện lên lam mang.
- Lại nói thiếu chủ hắn, theo như những gì hôm nay ta thấy, đúng là cũng sở hữu tư chất của chủ nhân tám trăm thế giới. Nếu không thể trở về, ngay cả ta, cũng phải tiếc thay cho phần không Lục gia. Nhân vật bậc này, sao có thể lưu lạc bên ngoài? Bên trong Lục thị tộc phân tranh không dứt, tự mình kết đảng, có xu thế sụp đổ. Trong vòng một vạn năm, bởi vì tranh đấu trong tộc, tinh anh mất hết. Tự Thái Thúc Tổ ẩn lui, trùng kích chí cảnh, ba ngàn năm chưa từng có khuếch trương. Chỉ có nhân vật bậc này, tương lai mới có thể chống định càn khôn, quét sạch yêu quái.
- Thật không ngờ, Lục Kiếm Huyền ngươi lại đánh giá hắn cao như vậy.
Phương Tuyệt cười ra tiếng, thần sắc nhàn nhạt:
- Chỉ là chuyện này, không cần lo lắng, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên là được.
- Thuận theo tự nhiên?
Thanh niên kia khẽ giật mình, sau đó lại không hiểu, thế nào là thuận theo tự nhiên?
Chỉ nghe thấy Phương Tuyệt lặng lẽ hỏi:
- Thiếu chủ hắn muốn cứu tiểu thư ra ngoài, nhưng như vậy liệu có xung đột với Lục gia ta?
Lục Kiếm Huyền cũng là một chút đã thấu, lập tức lĩnh ngộ được, sau đó cũng bật cười.
- Đúng là như vậy thật! Mấy lão cổ hủ trong tộc, đối với quy tắc trong tộc. Xưa này rất xem trọng. Những người đó, cũng sẽ không vì chuyện của Hàm Yên tỷ mà lật lại bản án năm xưa. Hắn nếu là có chí nguyện này, chỉ e phong ba không nhỏ. Nếu thực sự hắn làm được. Chỉ e hạp tộc trên dưới, đều bị kinh động. Lúc đó cho dù là thiếu chủ cũng không tình nguyện.
- Nếu thiết chủ đã không tình nguyện, vậy mấy vị thánh tôn ẩn cư của Lục gia ta, cũng chắc chắn cần.
Phương Tuyệt lại cười:
- Kỳ thực cũng không cần đợi đến lúc đó, giờ phút này bên trong vương đình, e rằng sóng gió đã nổi rồi.
- Vậy danh sách đích mạch kia?
Thanh niên phản ứng cũng không tệ, hai mắt nheo lại một cách nguy hiểm, nói:
- Từ giờ đến lúc tế tổ, có lẽ còn bốn ngày nữa!
- Dạng biến hóa giống như thế này, mấy vị đó há có thể không bị kinh động? Nếu đến lúc đó, còn mơ hồ không biết. Sớm đã không xứng nắm giữ đại quyền Lục gia ta! Đoán chừng lúc đó, mới tra ra nguồn gốc của thiếu chủ. Thậm chí điều lệnh kia, cũng đã ở trên đường.
Phương Tuyệt giọng điệu ung dung nói:
- Cho nên phiền phức của thiếu chủ đã đến. Cùng lắm là trong mấy ngày tới.
Lục Kiếm Huyền nhíu mày:
- Ngươi không sợ hủy thiếu chủ?
- Ta cũng là bất đắc dĩ, không phải ngươi nghĩ Phương Tuyệt ta, có thực lực thúc đẩy việc này chứ?
Trên mặt Phương Tuyệt, không nhìn ra nửa phần bất đắc dĩ, mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
← Ch. 1132 | Ch. 1134 → |