← Ch.1152 | Ch.1154 → |
Có người nói tiếp:
- Nơi này đã có tôi tiếp quản, các vị đến từ nơi nào thì mới các vị về lại nơi đấy, nếu không sẽ có trận chiến xảy ra lúc đấy đừng trách ta không nương tay, khiến các ngươi thân tàn nơi đây.
- Đây là nơi những anh hùng chúng ta tranh giành bình đẳng, sao lại có Nhị Đẳng ngươi tham gia vào đây?
Câu nói này phát ra, Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên đều cùng một sắc mặt.
Bất kì ai bị chửi là một nhãi ranh, trong lòng đều cảm thấy tức tối
Sắc mặt Từ Phương cũng cực kì khó xem, phật gia ở Vân Giới tuy là từ nơi khác đến, nhưng hắn cũng là một thành viên của Vân Giới.
Nói đi cũng nên nói lại, cũng như là một nhãi ranh trong số những người đấy.
Đội thuyền cũng cứ từ từ đi về phía trước đi về phía thế giới Nguyên Liên.
Phong Thái Cực bọn họ mười mấy người cũng trở về vị trí từng người, khí thế phừng phừng bao trùm cả đoàn thuyền.
Rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng của vài người từ đằng xa, mấy chục con thuyền hình dạng to nhỏ khác nhau dần dần hiện ra. đến từ tứ phía, thoắt ẩn thoắt hiện vây kín lại xung quanh.
- 15 tiên cảnh cũng có chút thực lực, chỉ là nếu chỉ dựa vào Nhĩ Đẳng chỉ sợ kém hơn chút ít.
Sau khi dứt lời, trong không gian bỗng xuất hiện ánh sáng của đao kiếm phóng đến, có Như Sơn Băng khí thế sẽ tăng lên bội phần.
Tông Thủ đứng sau thuyền, cười nhẹ.
Mấy nhà phía trước dám cản trở đường đi của chúng ta, có ý muốn muốn thử, nhưng không ngờ lại có người dám ra tay trước.
Thẩm Nguyệt Hiên nói thêm, Thập tuyệt ngự tuyệt diệt kiếm trận này, tất cả vũ khí phải nhìn thấy máu song mới tính đã mở màn.
Đến bây giờ mới chỉ có 3 thanh kiếm nhuốm máu mà thôi, không ngờ lúc này lại có nhiều người muốn tế kiếm ghê.
Sau khi đao kia rơi xuống, Phong Thái Cực cũng một kiếm nhảy lên, binh khí giao đấu lập tức chấn động cả khoảng không.
Bóng hình Phong Thái Cực tạm thời như diều đứt dây rơi xuống, rơi cách xa thuyền nhưng cũng bình yên vô sự.
Người kia cũng cười lớn:
- Thì ra là linh võ hợp nhất, xem như ta coi thường ngươi.
Cũng trong lúc này, 12 thanh Long nha kiếm màu trắng phía trước Tông Thủ bay thẳng hàng.
Kiếm quang kia nổi lên, cũng vô thanh vô tức hướng phía xa chạy đi.
Tên Võ Tu Tiên Cảnh sơ kỳ kia cầm đao, vẫn còn chưa phát giác ra. Vẫn như cũ đao ảnh chợt lóe, dẫn động hàng nghìn hàng vạn hoàng mang, kích thẳng mà xuống!
Có người này làm đầu, rất nhiều Tu Giả phía trước, còn có vô số ý niệm mở ra mà đến, cũng đều rục rịch muốn động.
Đã có vài đạo tật quang lần lượt hướng phía bên này bay vút qua. Hơn mười chiếc không hạm cũng đều là giương cung bạt kiếm, binh khí tương đối.
Thẳng đến lúc này, mười hai thanh Thập Tuyệt Ngự Đạo Long Nha kiếm kia rốt cục đã tìm đến.
Võ Tu cầm đao kia đầu tiên cả kinh nhìn cốt chất trường kiếm từ phía xa bay nhanh mà đến.
Vốn dĩ kinh dị với những thanh kiếm này, gần như vô thanh vô tức đã tới gần đến trước người.
Nhưng khi trông thấy kiếm kia cực kỳ xấu xí, thậm chí linh năng phản ứng cũng là yếu ớt, nhất thời lạnh lùng mỉm cười:
- Đây là kiếm trận? Kỳ dị như vậy, bản tọa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Đây hẳn là đặc sản của Vân Giới các ngươi đúng không?
Nét mặt là vô cùng coi thường, ứng đối lại là thận trọng. Đao quang vừa thu, sau đó không thủ, mà công lại.
Một đao chém ra mang theo khí thế quần sơn, hoa không mà đến.
Đem cả hư không một phân thành hai, trong mơ hồ đã đem mười hai thanh kiếm ảnh phân cách với nhau.
Dùng loại phương pháp này, vô luận là ứng đối kiếm trận ra sao, đều rất thỏa đáng, cũng là lần nào cũng thành.
Quả nhiên chém ra một đao liền đem mười hai thanh trường kiếm liên hệ, cưỡng ép cắt đứt. Kiếm lộ tuần hoàn qua lại, cũng hơi sơ cứng...
Cả kiếm trận đều bị đao cương của hắn, cưỡng ép ngăn trở ở ngoài một tưc Tiên Cảnh độn tốc, không tới gần được, cũng triệt để loạn thành một đoàn.
- Nghe nói vạn năm trước Vân Giới võ đạo đã từng cực thịnh. Thiên hạ có Thánh Tôn. Có sáu vị xuất thân từ Vân Giới. Hôm nay xem ra, lại là có chút danh bất phù thực. Không đúng, hẳn là làm trò hề cho thiên hạ mới đúng...
Lại ở trong nháy mắt, còn chưa dứt lời, mười hai thanh trường kiếm sâm bạch đã lại chợt lóe. Đúng là na di không gian, sau chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Khi Kiếm Cương bộc phát, Võ Tu cầm đao cũng thấy không gian quanh thân mình, bất chợt dị thường vặn vẹo.
Nửa bộ phận dưới thân thời gian gia tốc. Nửa bộ phận trên lại là thả chậm lại.
Nửa người bên trái năng như ngàn ngọn núi đè ép, nửa bên phải lại là triệt để không trọng lực, nhẹ tựa lông hồng.
Càng có hai cổ ẩn xích lực tuyệt nhiên huýnh, nhưng lại tuyệt cường vô bì, tới gần thân thể.
Giờ khắc này cảm giác phảng phất như hơn mười vị cường giả đồng thời đang hướng phía mình xuất thủ. Khi còn chưa có biết được rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đã bị khí mang trong kiếm trận này triệt thể chém thành bột phấn.
Nguyên Hồn cũng là không kịp đào tẩu, trong sát na đã bị xé rách.
Tông Thủ từ xa xa nhìn xem, lại là lặng lẽ cười. Sau đó khe khẽ thở dài, nghĩ ngợi nói đau khổ đến chăng?
Đang lo tìm không được con gà nào thích hợp để giết gà dọa khỉ. Người này lại cấp bách khó dằn nổi mà nhảy ra.
Đối với uy lực của kiếm trận này cũng là có chút kinh ngạc.
Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận cùng với Tam Thiên Tinh Lạc Quyết của hắn xác thực có chút tương tự.
Đồng dạng là thao ngự rất nhiều đại đạo, Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận lại là lấy kiếm đến để chống đỡ.
Tam Thiên Tinh Lạc Quyết của hắn còn lại là lấy hư không tinh thần trong nội tâm làm khí.
Một nội một ngoại luận quyết định trình tự, tất nhiên là lấy Tam Thiên Tinh Lạc của hứn càng mạnh hơn một ít.
Nhưng mà Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận này lại càng dễ tốc thành hơn.
Nếu không cầu tâm khí hoàn toàn hợp nhất, như vậy thỉnh hảo hữu bên người xuất thủ, luyện chế kiếm khí cũng là như vậy, càng bớt được nhiều việc.
Bất quá lưỡng chủng pháp môn, lúc này ở trong tay hắn lại đều có thể bổ ích hoàn thiện lẫn nhau.
Lúc này hắn thúc dục sử dụng tuy chỉ là kiếm trận chi lực, nhưng cũng mượn dùng một bộ phận uy năng của Tam Thiên Tinh Lạc.
Khi kiếm trận triển khai, mỗi một thanh kiếm đều có thể vận dụng một môn đại đạo chi pháp. Không cần linh quyết, trực tiếp thuấn phát.
Một Tiên Cảnh tu sĩ kiếm tự nhiên là bị một kiếm chém hạ.
Người này thân chết, khiến cả hư không nhất thời yên tĩnh lại.
Khí tức xao động trong hư không kia đã phảng phất nha là bị ngâm nước đá, nhất thời yên lặng xuống.
Mấy thân ảnh phi độn qua đây cũng giữa đường giữa đường, thần tình cẩn thận.
Bất quá cũng chỉ vẻn vẹn nửa tức, đã có người gầm lên một tiếng.
- Đều là hạng người nhát gan sợ đầu sợ đuôi! Một Vân Giới thổ dân hơi có chút bản lĩnh, một bộ kiếm trận có khả năng thuấn không mà thôi, chẳng lẽ đã bị dọa phát ngốc cả rồi?
Hai mắt Tông Thủ hơi nheo lại, khẽ liếc nhìn kẻ đó một cái. Chỉ thấy một người vẫn như cũ hoành không xông tới.
← Ch. 1152 | Ch. 1154 → |