← Ch.1305 | Ch.1307 → |
Tông Thủ cố gắng kìm nén lòng mình, một mảng băng lạnh lẽo, tay phải chỉ muốn nắm chặt thanh vô danh kiếm kia, gân xanh nổi cộm lên.
Cho dù cảnh đến trước mặt cũng không đến nỗi hắn phải mất đi dũng khí rút kiếm.
Do đó, điều này cũng chẳng có ích gì? Ngươi đứng trước mặt tuy chỉ là Tuyệt Diêm hóa thân thừ một giọt máu nhưng lại khiến cho hắn tuyệt vọng, đó chỉ là thần ma vô tướng, so với người trước mặt khác hắn với Hỏa tinh và Vô Hạo Nguyệt.
Cho dù có là một vị Thánh Cảnh trong lúc này hắn cũng dám liều mạng rút kiếm tra thách đấu.
Nhưng lại là người trước mặt này, khiến hắn cảm thấy đến hít thở cũng không được, buộc phải nín thở.
Do đó, muốn hắn từ bỏ? Không bao giờ.
Nhưng không lẽ lại đứng đó nhìn những người này đứng trước cửa Uyên Môn ngăn cản?
Hoặc là đợi Lâm Huyền Sương ra tay giúp đỡ?
Nhưng trong lòng lại cảm thấy tự ti, trong lúc này nghĩ về những việc đấy không tránh khỏi dư thừa.
Tuy không muốn thừa nhận đối phương vẫn chưa lộ ra sát khó, do đó tính mạng hắn lúc này lại nằm trong tay vị Thánh Tôn này, một quan niệm nhất thời.
Cái cảm giác đúng là khiến mọi người cảm thấy khó chịu mà.
Tuyệt Diễm khiến tâm trạng hắn thay đổi, nhưng không thèm để ý cứ thản nhiên nói:
- Ngươi là hậu bối của nhà họ Lục ta, có được thực lực như vậy là một trong số hàng ngàn vạn người gia tộc mới có. Lão phu thấy an ủi được phần nào, hôm nay chỉ cầu xin một cơ hội từ ngươi, trong vòng 10 ngày nếu như ngươi chỉ dựa vào sức lực của mình tiến vào trong Uyên Môn thì thời gian chịu cực hình còn lại của mẹ ngươi, lao phu ta sẽ miễn cho.
Tông Thủ nhí mày, tâm trạng cũng không có cảm giác vui sướng nào.
Chỉ cần đến Uyên Môn là được, nghe thấy thì dễ, nhưng Tuyệt Diễm này nhất định còn có mưu đồ gì khác, chỉ sợ mọi việc không bao giờ đơn giản khiến hắn toại nguyện.
- Lão phu tự khắc dùng hết sức lực ngăn cản.
Tuyệt Diễm nói rồi phẩy tay một cái rồi biến mất khiến một nơi cách nơi này 3 vạn trượng giống như một cái lò luyện hỏa diễm.
Tất cả mây đen đều đã tan.
- Chỉ hạn chế cách phân thân bằng lực này mà thôi,
Ánh mắt đó rất là hăng hái khó thế lại có phần khiêu khích và miệt thị.
Cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không mà Tông Thủ nhắm một mắt mở một mắt cũng cảm nhận được lúc nào người ngày cũng đang quan sát hắn.
Ánh mắt thể hiện sự hiếu kì, cũng đang mong chờ một điều gì đó.
Tông Thủ nghĩ, nếu đã quyết định tiến về phía trước thì không nên nói thêm gì cả.
Tự mình cũng biết căn bản là không cón sự lựa chọn nào khác, nhất định phải thử một lần mới cam tâm.
Trước khi đi vào chỗ chết đã có ý nghĩ phải chết rồi, vậy mà lúc này sao lại do dự?
Bước thêm ba bước, đi vào nơi nguy hiểm, trong mắt Tông Thủ một lần nữa lại xuất hiện ấn tích màu vàng kim.
Bảy nghìn trượng Lôi Dực mở ra, dưới chân lại xuất hiện từng đóa từng đóa sen màu đen giống Hỏa diễm.
Bảo vệ Tông Thủ, chưa từng phân đoạn trong lửa khiến thân hình tiêu tan.
Khó khăn sau 300 trượng lại là chín cái đuôi ngân vĩ hiện ra.
Xung quanh thân từ trên xuống dưới càng có một số tia nước nhỏ lan ra.
Đây là huyết mạch Thủy Kỳ lân, tự phát để bảo vệ cơ thể.
Chỉ có gần 300 trượng, lửa ở khoảng không này đã ép Tông Thủ vận dụng hết huyết mạch của mình.
Ngoài thân diễm lực đang dâng trào, dựa vào Lôi Liệt thiên hóa đối phó với thuần túy phần không chi diễm.
Bên trong không gian hồn không của Tông Thủ cũng dâng trào lên từng đợt từng đợt.
Hồn thức hỗn loạn, không ngừng mất đi sự khống chế từng đợt từng đợt phát tán ra ngoài.
Vòng luân hồi to kia một lần nữa hạ thấp xuống trực tiếp phá vỡ vòng vây ngoài chảy thẳng đến nguồn gốc.
/Pháp tướng thực hình của Tông Thủ lại một lần nữa đưa kiếm lên chống lại vòng luân hồi
Tích cực dùng lực, thân hình không ngừng nở ra khiến một số hồn niệm thoát ra ngoài.
Cũng may có Lâm Huyền Sương truyền lại, được sự trợ giúp của nguyên sinh cuối cùng cũng có thể khôi phục lại sức lực trong giây lát.
Quả nhiên trải qua sự đau đớn của việc phát tán hồn niệm nên kết cấu thân hồn này càng hoàn thiện, không tì vết. và có thể chống lại vòng luân hồi cực lớn;
Lúc này Tông Thủ cũng đã biết, cái vòng luôn hồi này nhất định do Pháp Tướng tuyệt diễm hóa thành.
Cũng không biết đạo lí là như thế nào, như thế thì còn oai hơn cả Hạo Hãn.
Dù cho là 1/100 cũng phải ép hắn thủ thế chứ không được công kích.
Bắt yêu quái hiện nguyên hình, mọi huyết mạch dồn về một chỗ.
Tông Thủ cũng đã không còn sợ Xích Diễm này cháy nữa, Sau khi Lôi Kiệt bị cháy đen thì có sức nước thần thông của Thủy Kỳ Lân chảy vào.
Khiến Tông thủ bình yên vô sự, đi lại tự nhiên trong màn lửa.
Cẩn thận từng tí một, nhưng sau đó lại là một con đường đầy khó khăn chỉ cách chỗ đó khoảng hai ngàn trượng
Đến Uyên Môn chỉ có 200 trượng, Tông Thủ ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tuyệt Diễm.
Vị Thánh tôn tuyệt diễm này, không lẽ không có dự định ngăn cản sao? Chỉ sợ trong khỏng không đầy sương và oan hồn uy hiếp này có cản trở hắn cũng không được.
Nhìn thấy người này, hai mắt nhắm lại mà như không nhắm, thần sắc thanh nhàn, cũng không am hiểu cho lắm.
Tông Thủ nhíu mày, vẫn không chút do dự bước về phía trước.
Một bước một trượng, để đến được Uyên Môn chỉ cần 99 trượng mà thôi!
Chỉ là bước này, trông dễ dàng như bước về phía trước nhưng thực ra lại như bước vào một thế giới khác.
Đúng lực, Hạo Hãn kia như con sóng lớn, sức mạnh vô tận, bao phủ khắp nơi này.
Phối hợp với thần niệm kia, đột nhiên tăng cường hồn lực bức ép, Tông Thủ lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ.
Kiến thức trong này, cuối cùng cũng biết rõ, cái vòng trong kia rốt cuộc là đại đạo nào.
Chuyển!
Phép luân hồi, cũng lại là vạn vận chuyển về kiếp luân hồi.
Có thể dễ dàng trông thấy, bên trong bàn tròn kia vẫn còn hơn mười loại bùa.
Sinh tử, số phận, Ngũ Hành, âm dương
Đối ứng tương hỗ với nhau, 12 loại luân hồi không theo một nguyên tắc/
Tông Thủ thấy hoảng sợ, đây chính là điều Tuyệt Diễm nói?
Thảo nào lại cảm thấy không gian không hút lực, bất luận hắn dùng bao nhiêu sức lực phản kích lại nhưng lại giống nước đổ ra biển, không thấy tung tích.
Hắn dựa vào một " đạo" dung hợp hơn trăm phép khác nhau
Cuối cùng cũng khiến 3 ngàn đạo hợp nhất thành một.
Nhưng Tuyệt Diễm lại không thế, cho rằng mọi vật ở thế gian này đều có luật luân hồi, không ngừng nghỉ.
Sinh tử cũng như thế, vận mệnh cũng thế, nhân quả cũng thế!
Từ đầu đến cuối đều như nhau.
Lúc này là như thế, Hồn niêm Tông Thủ hiện nguyên hình đang chống trả lại quyết liệt.
Đang cố gắng để vòng luân hồi của hắn ra ngoài hư không.
Nhưng cho dù hắn có phát lực như thế nào cũng vị vong luân hồi kia thu lại, xoay chuyển, quay về nguồn lại quay về đuôi.
Trán ướt đẫm mồ hôi, Tông Thủ bước thêm một bước đã cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục được nữa
Sương cốt từng đoạn từng đoạn kêu rắc rắc, không chịu nổi trọng lực.
Bất luận hắn dùng lực mạnh đến đâu, cuối cùng cũng phản hồi lại về phía hắn.
← Ch. 1305 | Ch. 1307 → |