← Ch.1315 | Ch.1317 → |
Luyến tiếc!
Tuy chỉ mới gặp nhưng nàng có cảm giác thiếu niên này có ràng buộc sâu đậm với nàng.
Mười ngày ở chung, mười ngày chữa thương cho hắn, nàng thấy hết mọi chuyện, sự chuyên tâm luyện kiếm của hắn. Bản thân nàng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, phải chăng đây là hài tử của mình.
Có đôi khi nàng rất muốn tên thiếu này không thể vượt qua uyên môn, ở lại minh ngục này cùng nàng, như thế chẳng phải tốt biết bao?
Tâm tư này lần trước chưa phát giác ra, nhưng khi nghe thấy Tông Thủ muốn rời đi, thì cảm giác lo lắng lại như thủy triều vượt lên vậy.
Lặng lẽ một chút, nàng tự giễu mình, chung quy không phải là hài tử của mình, sao có thể ở lại đây?
Hơn nữa tâm niệm người này đã quyết, cũng không vì nghe một câu nói mà từ bỏ lập trường của mình.
Mình và hắn chỉ bình thủy tương phùng, dựa vào cái gì mà khuyên hắn chứ?
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Lục Hàm Yên lấy từ trong tay áo ra ba trương phù lục, phóng tới trước mặt Tông Thủ.
- Ba trương phù này, là do Phần không thánh đế tự mình dùng máu huyết toàn thân mà vẽ, uy năng bất phàm, có thể giúp ngươi một tay.
Tông Thủ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn huyễn tâm kính, trong lòng kình hãi vô cùng.
Chỉ cảm thấy linh quang nội liễm, trong vẻ hào hoa tựa như ẩn chứa khí tức nguy hiểm
Phù cấm giản dị, cũng là thứ kết cấu ngắn gọn tinh vi nhất mà cả một đời hắn mới nhìn thấy.
Thực sự là đỉnh giai tiên phù.
Thánh cảnh cường giả dùng máu huyết chế tác, vậy thì nó có thể tương đương với một lần xuất thủ của Phần không thánh đế rồi.
Nhíu mày, hắn tựa như muốn khước từ, nhưng Lục Hàm Yên tựa như thấy được tâm tư của hắn nhẹ giọng nói:
- Nếu ta đã lấy ra được đỉnh giai tiên phù, thì sao có thể thiếu được thủ đoạn phòng thân khác? Ngươi cứ cầm đi.. không sao đâu...
Ba trương tiên phù, chính là vị tổ phụ hai mươi năm trước luyện cho nàng, để phòng ngừa khi vào cửu tuyệt tử ngục có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc đó, phần không thánh đế thể hiện sự thất vọng với nàng.
Trừ lúc đó, sẽ thấy được rất nhiều.
Chằng qua lúc này nàng không định chạy trốn hình phạt, bởi qua bốn mươi năm kỳ hạn, thì có thể thoát ngục rồi.
Như vậy lúc này dùng đến phù lục cũng là vô dụng, chẳng thà tặng cho hắn.
Tông Thủ bán tín bán nghi, cẩn thận nhìn xuống dưới yêu thụ.
Nhớ tới mười ngày trước, nàng ta chữa thương cho mình, nên không tiện cự tuyệt, nhận lấy ba trương phù lục.
- Như vậy thì Tông Thủ xin nhận.
Cũng không định dùng, bởi khi Tuyệt Diễm nói để hắn bước vào uyên môn đã không cấm thủ đoạn khác rồi.
Nếu như mà dùng ngoại lực thì không biết vị Tuyệt Diễm thánh tôn lại sẽ dùng cách gì.
Vì vậy thời gian này Tông Thủ ngay cả hộ giá linh thú còn không phóng ra chứ đừng nói gì là Tiên phù này.
Chỉ là tấm phù này là tâm ý của nữ tử đó với mình...
Lập tức hít vào một hơi sâu toàn thân Tông Thủ khí huyết, kiếm ý phóng ra.
Thời gian không nhiều lắm, có muốn dừng cũng không được.
- Xin tiền bối bảo trọng!
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Tông Thủ lóe lên, xông vào hắc vụ.
Lúc này ở hắc vụ, Tông Thủ đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đi qua đó, trong thời gian ngắn là có thể ra ngoài uyên môn khoảng hai mươi dặm.
Vừa vào đây, cảm giác như hai con mắt đang bị thiêu đốt.
Ngày ấy huyết đồng dị biến, cảm giác phiến môn kia đã bị chọc thủng liên tục, có thể bị đập tan trong chớp mắt.
Cuối cùng cũng được toại nguyện, thấy rõ được vật chắn, rốt cuộc đó là cái gì vậy?
Nhưng tại thời khắc cuối cùng, lại bị Tuyệt Diễm cắt đứt, bị một kích đánh choáng.
Mà đợi sau khi Đắc Thanh tỉnh dậy, vật chắn đã khép lại như ban đầu. Những lỗ hổng, vết nứt lại liền lại, thậm chí còn dày hơn nữa.
Cho nên Huyết Linh chú lực trong cơ thể hắn, không những không thuyên giảm mà tích lũy lại càng nhiều.
Bình chướng kia, lúc này tựa như cái đập lớn, giữ lại toàn bộ khí huyết, chú lực của Tông Thủ.
Càng ngưng đọng thì càng tăng vọt.
Cách duy nhất làm tiêu giảm là thống khổ pháp môn, tức tận lực dụng tứ loại huyết mạch dung hối giao hợp.
Song mỗi khi tiến vào hắc vụ ở cấp độ này, bành trướng cảm và sự đau đớn sẽ đến cùng lúc.
Đã lâu không để ý tới, Tông Thủ đến tận đây, chỉ thấy tại uyên môn lẳng lặng một ánh mắt tuyệt diễm, chú vãng lai, mang theo vài phần hiếu kì và sẩn ý.
- Vừa đúng lúc! Song hôm nay là ngày cuối cùng, ngươi phải chuẩn bị cho tốt.
Tông Thủ không nói được một lời, nhiều lời vô ích, thẳng bước vào mạn thiên Xích Diễm.
Lần này lại không hiện ra yêu thân, cứ khi mỗi bộ hiện ra dưới chân đều xuất hiện hắc hỏa.
Giây lát biến mất không một vết tích, lại làm cho xung quanh Phần Không Chi Viêm không thể tiến sát lại gần.
Không cần nhiều khí lực, vượt qua mười vạn dặm.
Lúc này hắn thủ thế, mỗi động tác, mỗi cái vung tay đều rất chuẩn xác, nội công thâm hậu.
Khí cơ qui tự, ngưng lại một điểm, tựa như hư vô. Biến ảo bất định.
Cả vật thể hài hòa, thông nhất chi pháp.
Dĩ để ồn cảnh Kiếm Ý dung nhập đến chính mình trong htowif gian cử động.
Không kể mấy ngày đầu, phủ kia ngay từ đầu đã ngập trời thanh uy.
Lại đồng thời là khí thế duệ liệt, thậm chí càng sắc bén gấp mấy lần. Một khi không có trở ngại thì đến tuyệt diễm trước vài trăm trượng
Trong mắt người sau, đầy lòng khâm phục. Cảm giác là tình hình lần này khác hẳn với lần trước.
- Tuyệt!
Mấy ngày trước, nhất định là lúc ở Tông Thủ đến mười trượng, mới chính thức rat ay.
Nhưng mà giờ khắc này, khi mà tuyệt diễm tâm niệm nhất khởi. Lập tức vô sô chuyển luân, hiện vu thân tiền bách trượng.
Kích cỡ không đồng nhất, uy năng khác nhau, lại vừa mới phong kín trong vòng trăm trượng. Mỗi vùng không gian.
Có thể nghiền nát tất cả những ai tiến gần vào phạm vi dị vật.
Cũng không bao gồm Tông Thủ, đột nhập năm trượng, tựu kiếm quang chém ra.
Để một nhát đánh tan trước khi luân chuyển. Kiếm ý không thể thay đổi, bất di bất dịch. Cho dù kia là chính nghịch chi luân cũng khó mà đánh lại.
Thường thường vô kỳ mấy kiếm, lại khó có gì sánh được, cũng bạo lực vô cùng.
Trong chốc lát cũng không sai sót, đi trước người mười trượng.
Huyễn Tâm Kính Quang và người này đối diện, Tông Thủ tựu lại một kiếm, vẫn là Tam Thiên Tinh Lạc!
Phía sau Lôi Dực và cảnh cổng sinh tử đông thơi mở ra, kéo dài tới nghì trượng
Dưới chân thì hiện ra thất sắc đài sen, cửu vĩ chín đuôi đều bay lên trời.
Đột ngột, thanh thế do nội liễm trong nháy mắt chuyển vi cực thịnh, thanh uy lừng lẫy.
Lại vẫn tuân theo như cũ, Trường Giang và Hoàng Hà tuy có vạn nguyên, về địa lại chỉ một chỗ!
Gần trong gang tấc, Tuyệt Diễm lại không chút hoang mang, ngược lại hoang mang. Hai tay kế ấn vu hung, bao phủ mười trượng thật lớn chuyển luân, hiện vu trước người,
Mà trên cương luân kia, có khắc vô số kim ngân săc phù vân.
Tự đem vô số đại đạo, vô số phép tắc, dung nhập vào trong.
Song tại đây chuyển luân trong vòng, lại chỉ là tượng trưng cho luân chuyển chi đạo.
Mấy ngày trước đây, Tông Thủ cũng chưa từng trùng kích đến thời đó.
Nhưng khi buộc hắn phải thực sự thận trọng chờ đợi, thi triển công pháp căn bản này thì chỉ có hôm nay.
← Ch. 1315 | Ch. 1317 → |