← Ch.1477 | Ch.1479 → |
Từ Phương cũng cảm thấy may mắn vạn phần, nhưng cũng không dám kể công:
- Đây là Vị Lại phật chủ luôn công bằng hợp lý, hùng tài đại lược, đáng để cho Phật Môn chúng ta tương trợ, Từ Phương chỉ đi theo ngắn ngủi có mấy năm, đã có thêm hơn mười chỗ truyền giáo, Phật chủ thực sự có thể làm lớn mạnh Phật môn chúng ta.
Lăng Giả lắc đầu, từ chối cho ý kiến, chuyện hôm nay có thể nói là vừa mừng vừa buồn.
Biết đực Tông Thủ là Vô Lượng Phật chủ mà bọn họ tìm kiếm lâu nay, tất nhiên là việc vui.
Nhưng mà vị này cũng là đích truyền đời thứ hai của Thương Sinh Đạo, tiên quân Đại Kiền tiên đình, Phần Không Lục thị đệ nhất hoàng giả,
Cho dù là một thân phận nào thì cũng khiến cho người ta đau đầu, cho dù muốn cũng không được, vì chả có lý do gì để Tông Thủ quy y Phật môn nữa, đây chính là bi, là đại bi.
Bất đắc dĩ vò đầu, Lăng Giả lại hỏi:
- Nho môn coi Vô Lượng Phật chủ là địch? Các người thấy thế nào?
Trí Luân lập tức im lặng không nói gì, chuyện này không phải hắn có thể tham gia, kể cả kể lại cũng không được.
Cũng may còn có Từ Phương:
- Biết được Đại Kiền chi quân là Vô Lượng Phật chủ thì cũng vẫn là như cũ thôi! Đây là kẻ địch của Phật môn, vấn đề ở chỗ Phật chủ chưa quy y cho nên cũng không tiện chỉ trích.
- Không thể chỉ trích cũng không thể nhúng tay. Vậy thì Phật môn và Đại Kiền đang khai thác ngoại, có thể nói là vui buồn cùng nhau, lợi ích cùng chung. Nhúng tay vào chiến trận thì ai có thể nói gì?
Linh Hải thượng nhân hừ lạnh một tiếng, lộ ra sát khí.
- Chỉ là dệt gấm trên hoa không bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi. Tốt nhất là vào lúc Đại Kiền không thể chống đỡ được...
Những lời này vừa nói ra thì Linh Hải đã thấy lối vào Thương Sinh Khun Cảnh mở ra
Lăng Trần quay đầu, tựa như là cười trông lại, trên mặt đầy vẻ thâm trường.
Linh Hải thượng nhân máy động trong lòng, lập tức sửa lại lời nói của mình:
- Hay là cứ tham gia đi, Linh Hải cảm thấy có chút không thích hợp.
Trong lúc nói, Linh Hải cũng rơi vào trong trầm tư, mới rồi hắn phát hiện Lưu Ly phật tâm mà hắn tu trì mấy ngàn năm cảnh báo.
Trong lòng có chút kỳ quái, nhìn thần thái của Lăng Trần tựa như không hề có nửa phần do dự.
Hắn biết lần này Kiếm Tông đến là vì muốn đặt cược ở trên người Tông Thủ.
Hai người đó đã bàn luận cái gì mà khiến cho Lăng Trần có lòng tin như thế?
Thần thái của vị Kiếm Tông cung chủ này tựa như là nhắc nhở.
Nhìn trộm sắc mặt Trí Luân chỉ thấy trong lúc hắn đang nói thì khẩu khí tựa như càng thêm thong thả hơn.
Không khỏi cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ tới cảnh Hoa Nhược tràn đầy tiên huyết chi cảnh.
- Ta nhớ không nhầm thì Hoa Nhược này là đại gia thuật toán nổi danh của Kiếm Tông phải không?
- Đúng thế, kẻ này tu luyện bảy trăm năm Khuy Tinh Thần Thiên Mục. Thuật tính chi đạo, còn thua Trọng Huyền, nhưng khả năng vọng khí thì ở trong Vân Giới là số một số hai.
Từ Phương cũng thấy nghi hoặc, tên Hoa Nhược này đã thấy được cái gì trên người Tông Thủ mà thần mắt chảy máu, tựa như đã bị phá hỏng? Trọng thương tới hôn mê đây?
Trí Luân thấp giọng nói, nhớ tới Phật hiệu kia đã từng được mấy ngàn Tử Diễm Thương cưỡi Hỏa Kỳ Lân phải cúi đầu.
Chỉ vì hắn hôm nay, bản thân hắn thành tựu ở Vân giới, vì thế có thể trông thấy được khí trụ thuần bạch kia phóng lên cao.
Ngẫm lại thì hắn vẫn còn tốt, còn mấy vị "đồng liêu" kia, chỉ sợ đã gấp như kiến trong chảo, không biết phải làm sao rồi.
Gặp Sơ Tuyết, Tông Thủ liền ngự kiếm mà đi, một đường hướng về phía đông mà đi.
Ở ngoại vực hư không hắn bị không gian pháp tắc hạn chế, trong một ngày có thể chỉ xuyên qua được hơn mười thế giới mà thôi.
Ở Nguyên Liên giới thì hai canh giờ có thể đi mười vạn dặm, từ thiên nam tới thiên bắc.
Ở Vân giới cũng không được, độn tốc cũng bị hạn chế.
Mà Tông Thủ còn phân tâm, trong tay hắn có thêm một vật, đó là cái đĩa màu xanh dương chi ngọc.
Mặt trên vẽ đầy kí hiệu của một trận phù huyền ảo.
Chất liệu tuyệt hảo, cho dù là tế luyện một kiện thượng phẩm tiên khí cũng được.
Lúc này lại bị luyện thành trận khí, mà cung chỉ dùng được ba lần.
Đây là thứ có thể để cho tu sĩ dù có cách xa hàng tỉ thế giới cũng có thể tới được nhờ nó, không gian trận bàn.
Mà thần niệm bên trong thuộc về Tú Quan.
Đây là Tú Quan nhờ Sơ Tuyết đưa cho hắn, nói hắn phải luôn mang theo vật này bên mình.
- Ngươi có thân phận đệ nhất hoàng trữ của Phần Không nhưng cho dù là găp kẻ cùng tranh đoạt Khai Thiên Thần khí hay là Thái Thủy ma quân thì cũng không sợ hãi. Ta không thể lúc nào cũng có thể tùy thời tùy khắc ở bên cạnh ngươi, cho nên chỉ có thể tặng ngươi thứ này. Trong lúc nguy hiểm, ngươi có thể dùng ý niệm, cho dù cách hàng tỉ thế giới, thì trong một phần ba mươi vạn sát na ta có thể phủ xuống để giúp ngươi. Chỉ là Thái Thủy kia mà hạ sát thì thanh thế như lôi đình, sư điệt phải thêm nỗ lực tu hành, và cẩn thân hơn.
Có trận bàn này, Tông Thủ lại chẳng còn chút hứng thú, ngược lại thêm chút khổ ý.
Nếu nói lại thì Thái Thủy và người nọ xuất thủ thì mình đến một phần ba mươi vạn sát na cũng không ngăn được thì đảm bảo chết không ngờ luôn.
Phật môn chỉ chia ra ba mươi sáu sát na, một phần ba mươi vạn tựa như ngắn, nhưng đối với Chí Cảnh Thánh Tôn thì cũng đủ để nghiền hắn rồi.
Chỉ cảm thấy áp lực trầm trọng, tại phạm vi thế lực Đại Kiền hắn còn có vài phần tự tin.
Nhưng ở ngoài thì đúng là cần cẩn thận.
Nhưng tuyệt không hối hận, con đường tranh đấu nó tàn khốc như thế.
Chính mình nếu thấy cơ hội thì sẽ không bỏ qua. Một khi đám người đó đến mà khôn thể làm gì, cho dù mình có bỏ ra nhiều giá lớn cũng vô pháp vãn hồi.
Sơ Tuyết mang tới cho hắn không chỉ là lới nhắn của Tú Quan, còn có của Long Ảnh nữa.
- Hám Thế Quyết diễn thế gian là cực hạn đại đạo, là hợp vạn pháp làm một. Bao hàm ngàn pháp, cho nên không thể khinh thường. người đã thi triển ra thần thông Vô lượng chung thủy, cho nên có thể dùng môn đại pháp này che giấu mình, hãy ghi nhớ kỹ.
Tông Thủ cũng không khỏi nhớ lại thần tình quái dị lúc trước của Long Ảnh.
Tựa hồ như muốn nói lại thôi, hẳn nói ra thì đối với hắn sẽ có điều cố kỵ gì đó.
Quả nhiên là có vài phần kỳ quái!
Tông Thủ lắc đàu, Long Anh vẫn luôn ở Vân giới chưa hề rời di nửa bước.
Đợi vài ngày rồi tìm sư tôn hỏi cũng không muộn
Một đạo linh quyết đánh ra, Tông Thủ thu dương chi ngọc bàn kia vào bên trong hồn hải.
Trong lúc bị tập kích, chỉ có thể kích phát nó, liên hệ Tú Quan.
Sau đó Tông Thủ tiện phân ra tâm thần để quan sát Hắc Bạch Pháp Tướng kia.
Hai cái động hắ bạch ở bên pháp thân của hắn cùng lúc chuyển động, chẳng qua lúc này có phân ra khác biệt.
Chỉ là hắn chưa kịp nhìn kỹ thì trong lòng máy động, đã cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Không khỏi nghi hoặc, kẻ này rốt cuộc là ai trong Vân giới mà dám ra tay với hắn?
← Ch. 1477 | Ch. 1479 → |