← Ch.1618 | Ch.1620 → |
Vô ý thức sờ sờ cổ mình, một đao vừa rồi đối tượng là hắn.
Cảm giác mình trừ chờ chết ra, cái gì cũng không làm được.
Tông Thủ lại lắc đầu, không phải Thánh Giai, sát thi kia chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, mượn xu thế kỵ quân mới có tiếp cận nửa bước chí cảnh.
Một đao kia có thể thuấn sát thì chính hắn cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Môn lục thần ngự đao thuật này cùng tru tiên phi đao thật sự là quá phù hợp rồi.
- Đao pháp này được! Trong sát na vừa rồi ta cảm thấy uy hiếp.
Tạm thời giải quyết được nguy cơ, Lâm Huyền Huyên cũng cảm thấy thần sắc quái dị.
Tông Thủ làm người khiến người ta ao ước và hận. Phi đao thuật bực này làm chiến lực của Tông Thủ mạnh hơn tưởng tượng của nàng không ít.
- Phi đao như vậy hôm nay ngươi có thể phát mấy lần?
Tông Thủ đánh giá một phen, thản nhiên nói:
- Ít thì bốn lần, nhiều thì chín lần. Nhưng mà sau bốn lần cần phải tu dưỡng một phen, dùng đan dược khôi phục khí lực.
Hôm nay đang ở chỗ bậc thang phía nam. Nhưng mà những phương hướng khác của thạch đàn đã bị phá hủy, cũng giống như vậy. Chỉ cần linh cấm cùng thạch đàn cố kết, chỉ phiền toái một chút mà thôi. Tiếp tục như vậy có thể chống đỡ không được thần thông Vô Lượng Chung Thủy của hắn.
Cũng may thời gian một ngày đã đến, trong cơ thể hắn ba sợi tiên lực đã khôi phục lại, có thể sử dụng.
Lâm Huyền Huyên cũng nhíu mày, nàng chưa từng trông cậy vào phật môn. Mà trong đó tuôn ra hồn hạch thứ hai ít nhất cũng cần thời gian hai giờ nữa.
Chẳng lẽ không nên vận dụng át chủ bài cuối cùng sao?
Lâm Huyền Huyên lắc đầu, lập tức tựu cười lạnh một tiếng, ánh mắt khoan thai, nhìn quét qua xa xa:
- Các ngươi đứng ngoài quan sát là được! Nếu như chống đỡ không được, mấy người chúng ta sẽ rời đi. Bởi vì nơi này có Lưỡng Nghi Tụ Long trận cùng thi quân, không phải chúng ta có thể ngăn cản. Tần hoàng phục sinh, Đại Càn có thể lui ra ngoại vực, Thương Sinh Đạo cũng có thể dời đi thế giới khác. Ngược bọn họ muốn trốn đi nơi nào?
Hai ngàn vạn thi quân xuất thế, đứng mũi chịu sào chính là thế gia môn phiệt ở trung ương vân lục, còn có bảy ngàn tông phái.
Trầm mặc một lát, phương hướng xa xa vang lên vài tiếng hừ lạnh.
Trong tầm mắt của Tông Thủ thì thi quân như nước thủy triều vô cùng vô tận bỗng nhiên ngừng xu thế mãnh liệt.
Linh năng sóng triều bàng bạc, lập tức lan qua nơi này.
Sau khi trọng chỉnh quân hình, những thiết kỵ du đãng bên ngoài không ngừng tổ hợp. Mà ba tướng quân trong thiết kỵ đi ra, sắp xếp chúng lại, trở thành toàn đội quân sắc bén. Thực lực so sánh với trước kia không chút kém cỏi nào cả.
Khoảng cách thời gian ước định đã là hai khắc. Kiềm chế nỗi lòng, Tông Thủ nhìn ra chung quanh và vẽ một phạn văn.
Trong trí nhớ của hắn, trong phật môn có một cường pháp tạm thời tăng cường pháp tướng kim thân.
Nhưng mà bản thân không được chân truyền của phật môn, là ở trong tàng thư của Thương Sinh Đạo thấy được, đến cùng hữu dụng hay khôn thì hắn không rõ ràng lắm.
Nhưng mà tình thế hiểm trở, chính mình chỉ sợ cần phải chăm chú và toàn lực ứng phó.
- Bệ hạ, trận khí đã hoàn thành.
Âm thanh Trầm Nguyệt Hiên bỗng nhiên truyền tới, khiến cho Tông Thủ ngẩn người, lúc này mới nhớ tới Trầm Nguyệt Hiên vừa rồi xung phong nhận việc, nói là muốn giúp Thánh Hỏa Ngân Nghĩ luyện chế ra một linh khí đại trận thay thế đạo binh.
Trong nội tâm hiếu kỳ, Tông Thủ ngừng tay nhìn sang bên cạnh.
Trầm Nguyệt Hiên làm động tác khai lò, quả nhiên là từng đoàn hào quang sáng lên.
Linh Khí không thức, càng không có uy năng bay. Do pháp lực của Trầm Nguyệt Hiên nâng lên đưa tới trước người Tông Thủ.
Tông Thủ cầm đồ vật trong tay, cẩn thận dùng linh niệm dò xét một phen.
Lập tức hiểu được, những áo giáp dày đặc này thậm chí có cùng loại với linh vân khí mạch của kinh mạch nhân loại, hơn nữa có thể hoàn thành tuần hoàn nguyên vẹn công pháp đạo binh.
Những Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này sau khi mặc vào sẽ có thêm lực lượng.
Bản thân và đạo binh không có gì khác nhau cả.
- Thật sự là tư tưởng kỳ diệu.
Tông Thủ tán thưởng, vậy thì bảy mươi hai Thánh Hỏa Ngân Nghĩ, bản thân tính chất giống nhau
Đổi lại tu sĩ và dị thú không làm được...
Trầm Nguyệt Hiên dùng phương pháp này có thể nghỉ.
Hình thể vốn xinh đẹp bây giờ lại có giáp thú. Những Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này giống như sinh vật xinh đẹp nhất thánh khiết nhất, có một không hai...
Đôi cánh màu bạc, mỗi lần vẫy cánh hiện ra vô số tinh quang sáng lạng, vô cùng bắt mắt.
Làm cho Tô Tiểu Tiểu cùng Sơ Tuyết cũng phải ghé mắt nhìn, dù nhìn rõ những thứ này đều là thiên địa lệ khí mà sinh, dị thú vô cùng hung lệ khát máu nhất, cũng không khỏi thất thần và mắt hiện ra nét yêu thích.
Tông Thủ bĩu bĩu khóe môi, nghĩ ngợi thế giới này bề ngoài mới là trọng yếu nhất. Một bên tâm niệm dẫn động cho Thánh Hỏa Ngân Nghĩ phân tán ra chung quanh.
Không cần linh niệm quan trắc, chỉ dùng ánh mắt nhìn là thế tốc độ bay của đám lính tăng lên gấp đôi
Mấy con kiến này không thích ứng độn quang nhanh chóng, thiếu chút nữa một đầu đụng vào thi quân đối diện
Những áo giáp này chỉ là đỉnh giai linh khí mà thôi, tự nhiên không có khả năng có công hiệu quá mạnh.
Nhưng mà những con kiến này chỉ cần không rời khỏi phạm vi ba mươi dặm quanh nhau là không có gì.
Những khí lạc cảm ứng từ linh năng của linh khí giúp chúng liên lạc với nhau. Khiến cho bảy mươi hai con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ hình thành chỉnh thể nghiêm chỉnh, gia trì lực lượng cho nhau.
Ánh mắt Tông Thủ hơi sáng, chuyện này và năng lực dự đoán của hắn không kém xa.
Kế tiếp lực lượng của những con kiến này cũng cần tăng lên mới được.
Bên cạnh Lâm Huyền Huyên sắc mặt kịch biến, phi không bay lên.
Một khối mai rùa khắc đầy linh vân cổ đại hiện ra trên đầu.
Từng đạo vân quang rủ xuống, bảo vệ tế đàn này.
Phất trần trong tay Lâm Huyền Huyên cũng đánh lên không trung cách đó không xa. Chỗ đó vừa vặn có một bàn tay vừa vặn lao xuống.
Đầu tiên là âm thanh phất trần vỡ vụn, rồi sau đó cánh tay Lâm Huyền Huyên cũng vỡ ra.
- Đạo Huyền Đạo Thần đại pháp? Là Đạo Huyền Ma Chủ?
Gương mặt tú lệ của Lâm Huyền Huyên lập tức vặn vẹo.
Đột ngột tới quá nhanh, làm cho Tông Thủ và người chung quanh tế đàn chấn động.
- Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp? Đạo Huyền Ma Chủ? Là Đạo Huyền đại kiếp nạn năm đó?
Sắc mặt Trầm Nguyệt Hiên khẽ biến, dường như nhớ lại chuyện không tốt. Mặc dù là tỉnh táo như hắn lúc này cũng phải kinh hãi không thôi.
Tô Tiểu Tiểu cũng thét lên kinh hãi, ánh mắt mờ mịt nỉ non nói:
- Đạo Huyền Ma Chủ, không phải hắn bị phong ấn rồi sao? Nguyên Ma đại nhân làm thế nào thả hắn ra?
Nhưng mà trong lòng hiểu rõ, người này tới đây nhất định là vì vật đó...
Sáu ngàn năm trước Đạo Huyền đại kiếp nạn thì ở đây trừ Lâm Huyền Huyên ra, những người còn lại cũng chưa từng trải qua.
Chỉ biêt thời đại đó bởi vì Ma Chủ này là tất cả tu sĩ ngoài Tiên cảnh của Vân Giới trong chết tổn thương mấy vạn. Cả Vân Giới lâm vào bừa bộn.
← Ch. 1618 | Ch. 1620 → |