← Ch.0290 | Ch.0292 → |
- Liệt Diễm Sơn thành chủ Hùng Bá, ngày hôm nay sáng sớm tranh luận cùng rất nhiều trưởng bối trong tộc. Trong bữa tiệc từng nói sự tình Càn Thiên Sơn Tông Thủ tiểu nhi không thể tin, đồn đãi quá mức khuyếch đại. Thái độ buông lỏng, có bỏ Huyền Ngọc công chúa lập chư quân khác.
Tông Thủ nhếch nhếch miệng sau đó không chút lựa chọn, xé nát tấu chương da thú trong tay.
Trong lòng thầm nghĩ có Thiên Vị Võ Tông nhúng tay, như vậy việc hơn phân nửa là xuất từ Lôi Động cùng Triệu Yên Nhiên rồi.
Hay cho một chiêu nghe nhìn lẫn lộn, vàng thau lẫn lộn, tin tức thật thật giả giả hỗn tạp, lại thêm chút ít ngôn từ khoa trương. Có thể khiến cho lần phong ba này, tạm thời bình tức xuống, chính mình đúng là xem thường bọn họ.
Bất quá, lúc trước những lời đồn đãi thì không nói, dù sao trên người cũng sẽ không ít đi khối thịt nào.
Chỉ là hai người kia, rõ ràng dám nói Tông Thủ hắn yêu thích nam nhan. Thật sự là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Sau này đừng để cho hắn có cơ hội, nếu không nhất định phải nợ máu trả bằng máu!
Lập tức Tông Thủ không do dự nữa cất bước đi Thập Lý Linh Hương Đinh.
Trước đó hắn xuống núi đã hỏi qua phương hướng từ thị vệ, kỳ thật từ đỉnh Càn Thiên Sơn cũng có thể chứng kiến ở dưới chân núi không xa, đèn đỏ treo đầy. Tại đây lúc chạng vạng tối bắt đầu náo nhiệt lên.
Nói là mười dặm, kỳ thật không chỉ có mười dặm, mà cũng không chỉ có số lượng ba trăm.
Đoán chừng vậy 300 thanh lâu cũng chỉ là nói những nơi gió trăng quy mô lớn mà thôi.
Hắn đã sớm cẩn thận hỏi rõ ràng, trong 300 thanh lâu chỉ có ba nhà xuất chúng nhất.
Một trong số đó chính là Tĩnh Vân Nhã Lâu, chẳng những là cô nương đẹp nhất, nghe nói còn có hơn mấy chục vị nữ tử đến từ trung thổ Vân Giới, cầm kỳ thư họa đều thông, dáng vẻ dịu dàng khả nhân được nhiều người truy cầu.
Thậm chí còn có một vị dùng cầm nổi tiếng, mặc dù ở trung thổ hoàng triều cũng được xưng là đại sư cầm nhạc tọa trấn nơi này.
Một đường đi tới, Tông Thủ chỉ thấy con đường nàyđều là nữ lang nùng trang diễm mạt (trang điểm đậm) hai bên lầu các dùng tay áo vẫy vẫy.
Dùng thính lực tiên thiên cảnh của Tông Thủ trong tai nghe được những lời xấu xa, tiếng hoan hô cười cười nói nói, càng ngẫu nhiên còn nhìn thấy từng cặp ôm ôm ấp ấp liếc mắt đưa tình khiến người ta đại khai nhãn giới.
Khuôn mặt Sơ Tuyết đã đỏ bừng, ánh mắt cũng không biết nhìn về nơi nào. Nhược Thủy lại không thèm để ý chút nào, trái lại rất có hào hứng quan sát.
Đặc biệt là những nam nữ hôn nhau, có vẻ nàng đang nghiên cứu lúc Tông Thủ liệu độc cho mình đến cùng có cái gì bất đồng. Tông Thủ đến từ hậu thế, tràng diện này căn bản là không để vào mắt mà ngược lại rất là thất vọng.
Đám dong chi tục phấn không bằng một đầu ngón tay của Hiên Viên Y Nhân cùng Sơ Tuyết, nếu Tĩnh Vân Nhã Lâu cũng tiêu chuẩn như vậy thì Thập Lý Linh Hương Đinh ngày sau cũng không cần lại đến nữa.
Ở trong Càn Thiên Sơn thành, Tông Thủ án theo lời thị vệ đáng thương đã bị Sơ Tuyết thu thập, nước mắt lưng tròng chỉ ra đường nhỏ theo một cây cầu, Tông Thủ cảm giác hoàn cảnh nơi này lại biến đổi.
Nơi đây tuy là ngay trung tâm của Thập Lý Linh Hương Đinh nhưng lại yên tĩnh thần kỳ, phảng phất là bên ngoài trần thế.
Cạnh bờ liễu rủ phất phơm từng cành trúc xanh đón gió chập chờn. Ba năm lầu các rải trong đó, phong cảnh này đúng là một phen siêu trần thoát tục.
Mắt Tông Thủ lập tức sáng ngời. Trong lòng thầm nghĩ người bố trí nơi này chắc chắn bất phàm.
Thưởng thức cao nhã, như vậy cô nương ở bên trong Tĩnh Vân Nhã Lâu cũng nhất định không tệ.
Bước nhanh về phía trước, mới đi vài bước, chợt nghe một tiếng đàn truyền tới.
Tông Thủ không khỏi ngừng chân, tinh tế lắng nghe. Chỉ cảm thấy là vô cùng du dương dường như là có một người con gái nhất thiết nói nhỏ bên tai, kết hợp hoàn cảnh nơi này càng thêm vui vẻ.
Ngay cả Sơ Tuyết cũng yên tĩnh trở lại, cẩn thận yên lặng nghe.
Đáng tiếc tiếng đàn này đã tới đoạn cuối, không quá một lát đã dừng lại, Tông Thủ nhíu nhíu mày, trong lòng là hơi có vẻ tiếc nuối, bộ pháp dưới chân rồi lại nhanh hơn đi tới nơi tiếng đàn truyền đến. Cách đó không xa, một tòa lâu các năm tầng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chẳng qua là khi hắn vừa mới tới gần thì lại bỗng nhiên vang lên vài tiếng cười ha ha.
- Cầm kỹ rất hay! Vận Lan tiểu thư thật sự là hảo cầm, người thô kệch như ta cũng say mê. Tiểu thư mời uống cùng ta một chén rượu này coi như tỏ lòng thành ý.
Thanh âm hào phóng, khí thế khiếp người. Bất quá thời điểm này, lại không khỏi có chút phá vỡ ý cảnh.
Tông Thủ thầm nghĩ Vận Lan tiểu thư nhất định chính là nhạc công nổi tiếng trung ương Vân Giới.
Quả nhiên là không hổ danh đại sư. Ở bên trong tiếng đàn này lại có lực lượng an ủi tinh thần, nếu như thần hồn Linh Sư bị thương nghe tiếng đàn này nhất định sẽ thu được hiệu quả.
Linh pháp của nàng cũng nhất định bất phàm.
Nhưng nhân vật như vậy vì sao phải đến Man Hoang chi địa như Đông Lâm Vân Giới này.
Đúng rồi, còn có thanh âm này, như thế nào giống như có chút quen tai? Tựa hồ chính là Hổ Trung Nguyên?
Quả nhiên sau đó chợt nghe tên còn lại nói:
- Hổ Trung Nguyên, ta thấy đừng có giả vờ cao nhã nữa, dùng tính tình của người, tiếng đàn này hay dở ngươi cũng có biết đâu?
Hổ Trung Nguyên sau khi nghe cũng không giận, lặng lẽ nói:
- Nói lung tung, Hổ Trung Nguyên ta mặc dù là người thô hào, không hiểu những vật này, nhưng đàn hay dở vẫn nghe được. Cầm kỹ của Vận Lan tiểu thư thật khiến cho ta hồn nhiên vong ngã, cái này gọi là ba tháng không biết vị thịt.
Trong lầu các aa xa ầm ầm cười to, lại có người cười hỏi:
- Trung Nguyên, ngươi trước mấy tháng đi theo quân thượng, một tấc cũng không rời, đã là thân tín của quân thượng. Quân thượng hôm nay vừa mới đăng cơ, nghe nói ở trong nội cung Hàm Yên đã bận rộn hai ngày thời gian không có đi ra. Tên gia hỏa bại hoại ngươi lại đi ăn chơi, sợ là có chút không tốt a?
- Dừng ngay, sợ cái gì? Hổ Trung Nguyên có phải người ngốc đâu.
Hổ Trung Nguyên cực kỳ hào sảng cười to ba tiếng, không thèm quan tâm nói:
- Dù sao quân thượng hắn cũng không biết. Đoán chừng quân thượng hắn hiện tại, cũng không còn thời gian quản ta. Ngày mai ở trước mặt hắn thì giả vờ nghe lời là được.
Tông Thủ nghe được thì cười lạnh, những người này không nói, hắn còn không nhớ ra được. Hai ngày này hắn trong thư phòng vội vàng thiên hôn địa ám. Một khắc đều chưa từng dừng lại, Hổ Trung Nguyên rõ ràng ngày ở chỗ này uống rượu ăn chơi, đúng là quá thoải mái nhàn hạ.
Trong lòng hắn còn đang ngợi, lát nữa phải xử lý thằng này ra sao thì trong lầu các, bỗng nhiên lại truyền ra một tiếng cười thần thần bí bí:
- Đúng rồi! Có một việc, người khác không biết được, Hổ Trung Nguyên ngươi nhất định là biết, nghe nói Tông Nguyên cùng quân thượng quan hệ không phải là nông cạn. Ngươi đi theo bên người thế tử không biết có chuyện quân thượng yêu thích chuyện kia hay không?
← Ch. 0290 | Ch. 0292 → |