Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0317

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0317: Không có trứng chim
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Ngụy Húc mới vừa vặn kinh dị lên tiếng, Hắc y lão giả cũng ngẩng đầu lên, Cửu Lân Kiếm đã hóa thành quang trảm chém tới.

Ánh mắt lão giả co rụt lại, rồi sau đó tay áo xuyên ra một đạo kiếm ảnh như độc xà thổ tín, trong tích tắc giao kích cùng mũi kiếm của Cửu Lân Kiếm.

Mọi người phía dưới cũng chỉ lập tức nổ tung như sấm rền, ngay cả thanh âm giao kích binh khí cũng bị che dấu toàn bộ.

Hơn mười vị Huyền Võ tông sư, cho dù là đứng ở nơi này có cương lực tự nhiên nhưng áp chế chân khí Linh Năng Thiết Cương Điện cũng thấy khó có thể thừa nhận.

Mà Hắc y lão giả tuy đứng ở hư không như trước, nhưng mặt đất bên dưới đã bị tạo ra một khe rãnh sâu hơn hai mươi trượng.

Điều này mới giật mình, hai người này nhìn như gợn sóng không sợ hãi, phảng phất bình bình đạm đạm giao thủ nhưng uy năng lại dùng toàn bộ chân khí linh lực ngưng tụ đến cực điểm, không lọt ra bên ngoài, lúc này mới không hiển sơn lộ thủy, uy danh đều không có.

- Ma Quỳ Tàn Kiếm, nguyên lai lại là một người không có trứng. Ma Sơn tông các ngươi lúc nào biến thành Ma Quỳ Tông rồi? 

Tông Thủ cao giọng cười, trong đầu gần như vô ý thức trào phúng. Hắn cũng cầm Lôi Dực Kiếm cầm trong tay chân đạp hư không.

Lâm Thi Na phía dưới nhịn không được bật cười. Nàng là người của ma môn, biết rõ tình hình trong ma môn. Vạn năm trước Ma Quỳ Tông đã từng là đại tông tuyệt đỉnh. Về sau tông môn lẻ tẻ tứ tán, Ma Quỳ Kiếm Điển trấn giáo bảo điển một bộ phận tàn cuốn bị Ma Sơn Tông sở được. Lúc đầu cũng may, nhưng về sau tập luyện Ma Quỳ Tàn Kiếm chiếm được bảy thành đệ tử Ma Sơn tông bị rất nhiều tu hành chi sĩ tông phái chê cười.

Bỗng nhiên ác cảm của nàng đối với nữ tế giảm đi không ít, bất quá sau một khắc trước mặt Lâm Thi Na huyết sắc hoàn toàn biến mất.

Chỉ thấy tốc độ của Tông Thủ càng lúc càng nhanh. Toàn bộ không để ý sinh tử trực tiếp xông tới lão nhân mặc áo đen.

Lão giả cũng một tiếng cười lạnh, hai đạo hắc sắc kiếm ảnh vút qua trong hư không. Hai thanh kiếm cùng chém ra, lúc trước chúng nhanh như thế, giờ phút này lại quỷ dị vô cùng, kiếm thế trì trệ. Dường như là trên thân kiếm bị cự sơn đè nặng, Cửu Lân Kiếm cường hành đánh bay toàn bộ.

Ngay sau đó lại hô một tiếng kinh dị, chỉ thấy thân hình Tông Thủ đến bốn mươi trượng phảng phất ở trên hư không biến mất chỉ còn lưu lại hư ảnh.

Trong linh giác lại cảm thấy khí tức lăng lệ ác liệt sắc bén, tốc độ vượt qua suy nghĩ cực hạn của con người từ trong kiếm mạc xuyên qua.

Cơ hồ không chút do dự, lão giả triệt hồi kiếm ý nguyên bản, hai thanh kiếm rất nhanh biến hoá kỳ lạ.

Hắn giờ phút này đã nhìn không ra thân ảnh Tông Thủ, một kiếm toàn lực đâm ra phương vị đại khái.

Ngươi muốn giết ta, nhất định nhận lấy cái chết trước!

Quả nhiên quang ảnh chưa đến thì chuyển hướng, kiếm khí biến ảo lăng không quét xuống.

Lão nhân mặc áo đen lần này không chút nghĩ ngợi đâm tới, lần này gần như trùng hợp đụng vào nhau.

Sau đó khí bạo vang vọng! Vô số kiếm phong toán tán quét ngang mọi nơi, những nơi nó đi qua chỉ cần tiếp xúc với vật thực tế, lập tức kích cho tan rã, đỉnh núi vốn bình thường trong tích tắc dính đầy vết kiếm.

Tông Thủ chỉ bị ép lui thì kiếm phong đánh tới lần nữa, tứ giai Lôi Dực Kiếm, cơ hồ bị thi triển tới cực hạn, thú hồn Lôi Dực Dương Xà trong kiếm cũng hiện ra ngoài.

Kiếm của hai người nhanh giống như nhau, đồng dạng lăng lệ ác liệt trùng kích nhau trong hư không hơn trăm lần.

Cửu Lân Kiếm cùng hai kiếm ảnh màu đen không ngừng giao phong va chạm, thanh âm binh khí giao kích như châu rơi trên mâm ngọc liên tục không dứt. Chỉ là thanh âm kia lại chói tai đáng sợ. Hiên Viên Y Nhân tu vi không đủ đã tránh vào bên trong Thiết Cương Điện.

Thân ảnh Tông Thủ trong mắt mọi người vẫn dừng ở chỗ cũ thân hình dần dần chói mắt như mặt trời treo trên không trung, kiếm đâm ra dường như là quang mang liên miên bất tận.  

Lôi đình khổng lồ từ trong hư không nhao nhao quán chú xuống quấn quanh thân ảnh Tông Thủ, đem Lôi Dực Dương Xà bành trướng tới cực hạn vặn vẹo trên thanh kiếm. Cơ hồ khôi phục lúc toàn thịnh của này đầu tứ giai tinh thú này khi còn sống, nhờ Lôi Lực thôi động, đem tốc độ của kiếm kia nhanh chóng thêm ba thành.

Người bên ngoài còn chưa phát giác ra cái gì, đồng tử của Hắc y lão giả đã co lại thành châm. Hắn thật vất vả mới thích ứng tốc độ tiết tấu của Tông Thủ cũng không ngờ đối phương còn tiếp tục đẩy lên cao nữa.

Giờ phút này dù có bản lĩnh cả đời tuy nhiên cũng không cách nào thi triển, thậm chí nghĩ không ra phương pháp đối ứng. Chỉ có đem hết toàn lực sử Ma Quỳ Tàn Kiếm nhanh hơn, lại nhanh một chút!

Ngụy Húc ngẩng đầu tới lệch cả mũ nho quan, như có điều suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm:

- Cuồng đình kiếm ý, Đại Thiên Kiếm Ý. Hai loại kiếm ý rõ ràng tan ra làm một thể. Trách không được, hắn tự tin tự nhiên chế kiếm quyết Bách gia làm một. Nếu như bị Nhị sư huynh biết, nhất định sẽ xấu hổ vô cùng. Năm đó hắn lúc nào làm được nhỉ? Không nhớ rõ, dù sao là sau Thiên Vị, cũng không biết vị Kiếm Tông Chi Chủ ngày sau biết được có thể tức giận đến nhảy dựng lên? Cái gọi là bầy điểu đầy rừng không bằng một chim nơi tay, sư phó, ta quả nhiên như ngươi nói, khác với tuệ nhãn, khôn khéo quyết đoán. Bất quá, người này tuy không phải kiếm tu, kiếm thuật lại thật sự rất tuyệt. Dùng thân thể Tông Thủ rõ ràng đến bây giờ còn không có sụp đổ. Là bởi vì loa toàn kình khí sao? Không ngờ hắn có thể nghĩ ra loại kỳ công này, phá tan Thiên Nhân chi chướng. Ân, còn có ba tức, tối đa sau ba hơi thở sẽ đến cực hạn, nếu không thân thể đứa nhỏ này sẽ sụp đổ.

Kiếm khí kia giao thoa cơ hồ là dùng xu thế quét ngang triệt để san bằng Huyền Sơn chi thành, chỉ là khí kình dật tán ra đã tiêu diệt các ngọn núi phạm vi nam bắc vạn trượng.

Hiên Viên Thông lúc đầu còn có thể trấn áp bảo vệ, kết quả chỉ hơn mười tức sau thì dần dần bất đắc dĩ thối lui đến Thiết Cương Điện, chỉ bảo vệ được thạch điện. Khi kiếm quang chém xuống muốn đem trảm rách Huyền Sơn thì mới ra tay dùng một quyền đánh nát bấy.

Toàn bộ Huyền Sơn ngàn trượng vẫn rung động không dứt, vô số bùn cát cuồn cuộn khiến cho Huyền Sơn Thành bối rối.

Trong một cái chớp mắt thân hình Liệt Dương biến thành đoàn Liệt Dương rốt cục bị nghiền nát.

Hai thanh nhuyễn kiếm phun lên phảng phất tăng vọt trăm ngàn lần cắn nát Đại thiên của Tông Thủ, mà hắn thì bay ngược hai trăm trượng, quần áo trên người nát bấy hơn phân nửa, nhiều ra vài đạo vết kiếm sâu đủ thấy xương.

Mà Hắc y lão giả trên mặt lộ vẻ khinh thường phẩy tay áo một cái tản huyết trước người ra.

Mọi người sau lưng Hiên Viên Thông sắc mặt trắng bệch, họ biết Tông Thủ cuối cùng thất bại. Mà Ngụy Húc thì lắc đầu, chuẩn bị xuất thủ.

Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, lại chỉ nghe Tông Thủ giống như điên hừ một tiếng:

- Đúng là đồ không trứng, lần này ngươi đã chọc ta giận điên lên rồi!!!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)