← Ch.0040 | Ch.0042 → |
Ngay sau đó lực chú ý của Tông Thủ liền bị kí tự chữ "Vận" kia hấp dẫn.
Cũng không biết có phải là vị tấm bia đá cuối cùng bị vỡ ra hay không mà tất cả mười hai Thiên Phù Chủng Tử chỉ có chữ "Vận" này là khổng lồ nhất, cũng nguyên vẹn nhất.
Ý niệm của Tông Thủ chỉ thoáng tiếp xúc, liền có một loại cảm giác kích động. Cảm giác mình có thể chỉ bằng bản thân chi lực cũng đủ để vẽ ra đạo Thiên Phù này rồi.
Chuyện này sao có thể? Nếu không mượn tấm bia đá kia, một cái Linh tu muốn vẽ ra Thiên Phù, ít nhất cũng cần Tố Thể chi cảnh! Đó đã là cảnh giới đỉnh phong mà Linh Sư ngày nay có thể đạt tới rồi.
...
Cơ hồ cùng một thời gian, trên thềm đá dưới Đan Linh Sơn, hai người Tông Linh và Phùng Hiểu đang từng người đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía chiếc Phiên Vân Xa kia dần dần đi xa, biến mất trong dãy núi.
Mi tâm Phùng Hiểu giờ phút này đã nhăn thành một chữ Xuyên (川). Lẽ ra Tông Thủ bị Lăng Vân Tông trục xuất, mục đích chuyến đi Đan Linh Sơn lần này đạt thành, kế tiếp, chỉ cần ở bên thờ ơ lạnh nhạt xem kết cục của ba người này là được rồi.
Nhưng mà cũng không biết vì sao, mới vừa rồi sau khi thấy qua vị thế tử kia, Phùng Hiểu lại có chút bất an không hiểu. Chung quy vẫn cảm giác như mình đã bỏ sót gì đó.
Còn Tông Linh bên cạnh thì thần sắc càng khó coi, trong đôi mắt màu lam hàn mang ẩn thấu. Bình tĩnh đứng hồi lâu, mới bỗng dưng hừ lạnh một tiếng:
- Sớm muộn cũng có một ngày ta tự tay xé nát Tông Thủ này ra mới giải hận!
Tiếp theo lại trầm ngâm như có điều suy nghĩ nói:
- Phùng thúc, ta trước kia thường nghe huynh trưởng nói ngươi ở Đông Chư Thành giao du rất rộng lớn đúng không? Dùng năng lực của Phùng thúc chắc hẳn có thể trong vòng nửa tháng thay ta liên lạc một ít nhân thủ tới.
Phùng Hiểu âm thầm cả kinh, nhất thời đã quên đi xoắn xít trước kia, xoay người vội la lên:
- Linh Thiếu chủ đây là chuẩn bị trực tiếp ra tay với Tông Thủ kia sao? Cử động lần này vạn không được! Quân thượng mặc dù chết, nhưng Càn Thiên Sơn nhân tâm vẫn còn, thuộc hạ thân tín của hắn cũng phần lớn thân giữ các chức vị quan trọng. Trước mắt Tông Thế Thiếu chủ, còn cần thời gian lung lạc chư tộc. Tông Thủ này có thể chết trong tay bất cứ người nào, nhưng ta và ngươi không thể dính máu hắn được!
Nghĩ kĩ thì người trẻ tuổi kia đến cùng vẫn không đủ trầm ổn, chỉ vì một thị nữ nho nhỏ liền hoàn toàn rối loạn. Phùng Hiểu tiếp theo chỉ nhìn thiếu niêm bên cạnh lắc đầu bật cười một hồi.
- Phùng thúc không cần sầu lo, nặng nhẹ lợi hại chuyện này, Tông Linh tự nhiên cũng hiểu được. Muốn Phùng thúc mời người tới, chỉ là chuẩn bị vạn nhất mà thôi.
Nói đến chỗ này, lời Tông Linh lần nữa hơi dừng, thần sắc cũng dần dần ngưng trọng:
- Đường đệ kia, lần này mang đến cho ta cảm giác thật sự có chút bất thường. Gắng chịu nhục, không thèm quan tâm, hắn trước kia sẽ không như vậy. Ha ha! Kỳ thật Phùng thúc cũng không cần để ý, hơn phân nửa là ta ảo giác. Một tên phế nhân mà thôi, chẳng lẽ còn thật sự thoát khỏi lòng bàn tay hai vị kia sao?
Phùng Hiểu lại chấn động tâm thần, nguyên lai có cảm giác này không phải chỉ mình hắn. Bất quá sau khi suy ngẫm một lát, Phùng Hiểu cũng âm thầm buồn cười, chính mình chỉ sợ cũng nghi ngờ quá nặng rồi.
Một Bí Võ Sư bát mạch, một thị nữ có chút thực lực, lại thêm một " thế tử " đi vài bước đã phải thở thì nhấc lên bao nhiêu sóng gió? Tình hình dù biến hóa thế nào, có nhiều chuyện xấu hơn nữa, cũng không cách nào sửa được kết cục của ba người này rồi.
Có chút mỉm cười một cái, mang theo vài phần châm chọc, mi tâm Phùng Hiểu cũng giãn ra:
- Công tử yên tâm, Phùng Hiểu sẽ dốc hết khả năng bảo toàn cho Tố Sơ Tuyết kia, chỉ có Doãn Dương là có chút đáng tiếc, người này không chỉ xuất thân danh môn, ngoài ra có bí mật.
Đang nói đến chỗ này, liền thấy trên bầu trời, một đóa "tường vân" hạ xuống, rơi vào trước sơn môn. Bên trong một vị thanh niên đạo nhân đi ra, chính là Hoàng Dịch trước kia mang ba người Tông Thủ lên núi.
Trông thấy hai người phía dưới, ánh mắt Hoàng Dịch lóe lóe liền khôi phục bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt mà hỏi:
- Hai người các ngươi ở chỗ này là đợi Lương Diệu Tử sư thúc sao?
Ngạo ý trên mặt Tông Linh lập tức thu vào. Mà Phùng Hiểu càng lộ vẻ siểm nịnh, cúi người thi lễ cười nói:
- Đúng vậy! Thế tử nhà ta và Lương Diệu Tử tiền bối có chút giao tình, lần này hai người chúng ta là phụng mệnh đến đây, có một phần lễ mọn, muốn dâng cho Lương Diệu Tử tiền bối.
- Lễ mọn?
Lông mày Hoàng Dịch khẽ nhướng, tiếp theo lại lạnh lùng cười cười:
- Vừa rồi, sư thúc cũng có một câu nói, muốn ta chuyển cho các ngươi!
Tông Linh Phùng Hiểu lập tức ngẩng đầu, lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sau một khắc, liền chỉ cảm thấy bên tai " BA~ " một tiếng nổ vang.
Cũng không thấy đạo nhân trẻ tuổi trước mắt có động tác thế nào, đôi má bên phải liền như bị quả chùy đánh, tràn trề sức lực lớn khiến hai người lập tức bị đánh bay ra hơn mười trượng. Chỉ cảm thấy trong đầu một hồi hoa mắt, cổ cơ hồ như muốn đứt gãy.
Cũng may hai người, đều có cảnh giới Bí Võ Sư, cơ hồ đồng thời khôi phục thanh tỉnh. Phùng Hiểu chỉ cảm thấy bối rối sợ hãi, cũng không biết tại sao, nhưng Tông Linh lại một hồi nổi giận, trên mặt lộ ra gân xanh, sát ý tuôn trào.
Cho dù Lăng Vân Tông là tông môn đệ nhất Đông Lâm Vân Giới, cũng không thể vô duyên vô cớ khi nhục đệ tử đích mạch Thiên Hồ Tông thị như hắn được!
Lại còn chưa tới kịp nói, bên tai hai người lại là một tiếng nổ vang " BA~ " lần nữa.
Lần này lại là đánh lên má trái, lực đạo càng lớn hơn trước, thân hình bị đánh ra ngoài hơn trăm trượng, ngã lên mặt đất, chật vật không chịu nổi, hình dạng thê thảm kia làm cho mấy vị đệ tử Lăng Vân Tông sau lưng Hoàng Dịch đều nghiêng mặt đi, có chút không đành lòng.
Hoàng Dịch lại không thèm để ý, đứng ở trên thềm đá, thần sắc lạnh lùng cúi nhìn qua hai người:
- Sư thúc nhờ ta truyền lời, chuyện các ngươi nhờ vả, hắn đã làm được, bất quá đại thù hôm nay, sư thúc hắn cũng sẽ nhớ ở trong lòng. Kể từ ngày hôm nay, cùng vị Lam Diệp chân nhân kia cắt bào đoạn nghĩa! Mười năm sau sẽ đích thân đi tìm các ngươi, tính sổ từng người!
Hoàng Dịch tiếp theo lại duỗi tay một trảo, nhiếp hộp gỗ rớt xuống từ trên người Phùng Hiểu vào trong tay, lạnh giọng cười lạnh:
- Lễ vật này của ngươi, ta cũng thay sư thúc nhận. Cho hai người các ngươi năm ngày, trong vòng năm ngày, nếu như vẫn còn trong Tô Điện sơn mạch, Lăng Vân Tông ta nhất định lấy mạng hai người các ngươi. Những lời này, chính là pháp chỉ của thủ tọa Đan Linh Sơn ta!
Nói hết lời, Hoàng Dịch liền coi như không có chuyện gì, đi đến đứng sau sơn môn cực lớn kia. Trên mặt cười nhẹ nhàng, phảng phất chưa xảy ra chuyện gì cả.
Mà ở trong bùn nhão, Phùng Hiểu lại toàn thân từng đợt sợ run không dứt, ánh mắt vô cùng sợ hãi. Tông Linh cũng sắc mặt tái nhợt, lại không có nửa phần tức giận, chỉ còn lại bất an lo sợ không yên.
← Ch. 0040 | Ch. 0042 → |