Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0631

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0631: Kiếm trung chi Hoàng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Thời điểm Tông Thủ có sức mà không dùng được, mỗi một lần kiếm khí va chạm sẽ tăng một phần thắng!

Thân ảnh của hắn, lúc này lại đang không ngừng lui về phía sau. Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng!

Phía dưới kiếm quang màu bạc trùng kích chỉ có thể lui! Ngăn cản không nổi, đành phải dốc hết toàn lực kéo giãn khoảng cách.

Mà lúc này thức hải Tông Thủ gần như hôn mê, chút khí lực cuối cùng đang không ngừng nhạt nhòa.

Theo bản năng khống ngự kiếm trong tay xông về phía trước, theo bản năng hóa giải kiếm thức của Tuyệt Dục.

Tín niệm trong óc càng giống như nguyên sơn.

Kiếm Hoàng Đàm Thu, một thân kinh lịch chín ngàn trận chiến chưa từng thua trận. Hôm nay, cũng sẽ không bại ở chỗ này!

Lúc này giữa không trung, Phương Văn bỗng dưng tiến lên trước một bước. Chốc lát sau, mới phát giác chính mình thất thố. Hai đấm lại nắm chặt ấp chế khẩn trương trong ngực, hắn cười cười tự giễu!

- Trận chiến này quả nhiên là rung động đến tâm can!!!

Hàn Phương nghe vậy thì cười cười không hề có ý trào phúng, thắng bại của trận chiến này không chỉ tác động nhân tâm của mười vạn tu sĩ nơi này, ngay cả hắn cũng rất chờ mong kết quả cuối cùng.

Chốc lát sau, trong đôi mắt Hàn Phương bỗng nhiên lộ vài phần vui mừng:

- Sư đệ thắng!

Vi Thiên bên cạnh cũng gật nhẹ đầu:

- Đúng là thắng rồi!

Thần sắc Phương Văn cũng giãn ra, hắn đã nhìn ra chút ít mánh khóe. Sư thúc Tông Thủ của hắn đã có cơ hội thắng.

Chốc lát sau mười vạn tu sĩ phía xa đã bắt đầu bạo động. Một ít cường giả cửu giai nhao nhao đứng lên.

- Xem tình hình này là Đàm Thu thắng!

- Đại Tuyệt Diệt kiếm đã phá! Chỉ cần còn một tia hồn lực thì sẽ nghịch chuyển.

- Tuyệt Dục thua sao? Không thể tưởng tượng nổi! Bài vị lục tuyệt kiếm Vân Giới hôm nay chỉ sợ sẽ thay đổi.

- Một vạn chín ngàn bốn trăm bốn mươi chín kiếm thủ, một kiếm cuối cùng công. Một kiếm mà thắng, không có gì khác biệt trận chiến ở Hắc Linh Cốc một năm rưỡi trước đó.

- Đại Tuyệt Diệt kiếm là cửu giai Hám Thiên cấp kiếm thuật có thể bị phá giải toàn bộ trong bốn canh giờ. Tài hoa của người này quả thực là thiên hạ vô song!

- Thương Sinh Đạo Đàm Thu, Đại Vô Tướng kiếm sao?

- Từ nay về sau, trên đời này lại có một cường giả tuyệt đỉnh đăng lâm thế gian, dùng lực lượng thất giai thật không thể tưởng tượng nổi.

Tiếng nghị luận vang lên ồn ào, trong hư không truyền ra một tiếng nổ vang.

Kiếm ảnh màu bạc bỗng nhiên linh quang đại phóng, kiếm triều màu đen bị chạm vào giống như tuyết gặp lửa nhanh chóng tan rã.

Kiếm quang dùng thế nhanh không thể đỡ đâm tới, đánh nát phòng tuyến cuối cùng của Tuyệt Dục. Kiếm thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mãi tới lúc này trong nội tâm của Tông Thủ mới trút được gánh nặng.

Một màn này dừng lại, cho dù những cường giả cửu giai sớm có sở liệu vẫn phát ra một tiếng thở dài.

Mà mười vạn tu sĩ thì ồ một tiếng kinh ngạc, vô số người nhao nhao đứng lên, thần sắc phức tạp vô cùng nhìn chằm chằm vào không trung, đa số đều cảm khái không thôi.

Thần thoại Tuyệt Dục quét ngang mười thánh địa, Thập Cửu Linh Phủ lại kết thúc như thế, đồng thời họ thán phục Đàm Thu như là một ngôi sao mới quật khởi.

- Đàm Thu không ngờ thắng thật!

- Nhân tài mới xuất hiện mạnh hơn Tuyệt Dục một bậc.

- Thật là đặc sắc và thỏa mãn!

- Mười ngày trước đó, Sơ Tuyết chiến Tuyệt Dục, một trăm bốn mươi sáu kiếm mà bại. Hôm nay Đàm Thu chiến Tuyệt Dục bốn canh giờ. Một vạn chín ngàn bốn trăm năm mươi kiếm chiến thắng! Thương Sinh Đạo quả nhiên không phải tông môn tầm thường có thể so sánh.

- Hai người này xứng danh kiếm giả, không biết bốn người khác sẽ như thế nào.

Tại Thương Sinh bí cảnh, ở trong rất nhiều đệ tử, nơi hẻo lánh không ngờ, ánh mắt Huyền Diệp kinh ngạc nhìn lên trời.

Một năm rưỡi thời gian, nàng chưa bao giờ buông bỏ cố gắng, thậm chí mấy tháng này chưa từng nghỉ ngơi một giây nào.

Nhưng vì sao nàng cùng Đàm Thu gian chênh lệch lớn như thế?

Hai người này, vô luận là ai, nàng đều không thể tiếp được một kiế,

Bỗng nhiên Huyền Diệp nhớ tới lời nói của sư tôn chính mình, nàng thật ra là từ đầu đến cuối đều sinh trưởng ở trong nhà ấm chưa bao giờ trải qua mưa gió. Mà Tuyệt Dục, từ lúc mười lăm tuổi xuất đạo về sau đã trải qua 300 cuộc chiến, bắt đầu phát triển từ ngũ giai cơ hồ không có một ngày không ở trong hung hiểm, tôi luyện trong sinh tử.

Kiếm giả như hắn, nàng không thể so sánh.

Hoặc đó chính là chỗ chênh lệch của nàng và Tuyệt Dục.

Nhưng vì sao Đàm Thu cũng giống như Tuyệt Dục, thậm chí mạnh hơn một bậc? Kiếm thuật kia phảng phất là trải qua thiên chuy bách luyện. Ngắn gọn và không mất tinh diệu.

Bên cạnh nàng Vĩnh Cầm nhếch môi lên, ngữ khí hơi có chút quái dị, mang theo vài phần mừng rỡ, lại có chút ít không cam lòng nói:

- Không ngờ Đàm Thu lại thắng thật. Xem ra ta đã xem thường hắn! Được rồi, nể mặt hắn thắng, Vĩnh Cầm ta không so đo với hắn nữa.

Trần Nhu nghe thế thì bật cười một tiếng, nàng thầm nghĩ: chứ không phải ngươi xem thường ước Tông Thủ xấu mặt mới hả giận sao, nhưng nàng cũng biết Vĩnh Cầm cũng không có ác ý.

Trong đám người còn có Viên Phi sắc mặt hơi trắng bệch nhìn trên không.

Bên tai hắn truyền đến một tiếng cười khẽ như chuông bạc:

- Đây không phải Phi Viên sư điệt sao? Ngươi ở nơi này làm cái gì?

Viên Phi quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Sơ Tuyết xếp bằng trên thân kiếm bay giữa không trung, đang nhìn mình cười hì hì, trong mắt nàng tràn ngập vẻ hưng phấn.

Cũng không biết là vì Đàm Thu chiến thắng mà cao hứng hay là vì có thể đè bẹp hắn mà vui vẻ.

- Kết quả là Thiếu chủ của ta thắng! Ngươi có sửa tên không?

Sắc mặt Viên Phi lúc xanh lúc trắng, rồi trắng lại thành xanh, cuối cùng khe khẽ thở dài thi lễ thật sâu với Sơ Tuyết.

- Sau này Viên Phi ta tên là Phi Viên! Khen ngợi của Đàm thủ tịch cùng Sơ Tuyết tiểu thư trước đó tuyệt không dễ dàng.

Tiếp theo thân hình hắn lung la lung lay thất hồn lạc phách đi về phía bí cảnh.

Sơ Tuyết thấy thế khẽ giật mình, rồi sau đó cũng có chút buồn rầu dùng ngón tay gãi thái dương.

Trong lòng nàng có loại cảm giác áy náy khó hiểu.

Giống như việc đổi tên này tạo đả kích rất lớn với Viên Phi.

Nàng khó hiểu vì chuyện người này sửa danh tự hay không có quan hệ gì với nàng cùng Thiếu chủ?

Đáng tiếc lúc này Yên Nhiên tỷ cùng Vận Lan tỷ không có ở đây, nếu không hai nàng sẽ biết xử lý như thế nào.

Giữa không trung, kiếm khí màu bạc trong tay Tông Thủ chỉ duy trì một lát đã tiêu tán. Mà mi tâm của Tuyệt Dục đồng thời tràn xuống một chút tơ máu.

Một khắc vừa rồi, Tông Thủ đã có thể đánh chết Tuyệt Dục tại chỗ nhưng cuối cùng lại thu kiếm.

Thần sắc Tuyệt Dục mờ mịt mất mấy tức au, đôi mắt mới khôi phục một chút thần sắc.

- Đây là lần thứ hai ta thua sau khi bại bởi Kiếm Cuồng Nguyên Vô Thương! Cả đời trải qua ba trăm hai mươi bốn trận chiến chỉ thua hai người các ngươi!

Kiếm Cuồng Nguyên Vô Thương đứng đầu tam tuyệt kiếm!

Hồn lực Tông Thủ không khôi phục bao nhiêu, mười tám đạo chân phù, hắc bạch hai động trong cơ thể uể oải vô cùng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1741)