← Ch.0067 | Ch.0069 → |
- Rèn luyện Thai Tức một mực dùng Thất Linh Luyện Thai Đan của Thất Linh Tông là nhất, chỉ thấp hơn Thần Cực đan, được thế nhân coi là thánh phẩm. Trước đó một mực không tin, hiện tại mới biết đồn đãi này không hề sai, một lần được ba viên, thật sự vận khí tốt. Về sau là luyện tủy, đã có hai mươi phần Hổ Tủy Long Cốt Tán chứa trong Tam Lục Tiền Trang của Huyết Cuồng Yêu Thánh để lại, chính là hổ tủy của Nhị Giai tinh thú, Nhị Giai đại xà chi cốt chế tạo. Bất quá nếu nói là đến luyện tủy luyện cốt, linh dược tốt nhất Đông Lâm Vân Giới là Vân La Đan của Lăng Vân Tông. Bất quá thứ này đoán chừng là không dùng được...
Tông Thủ Tự giễu cười cười, giờ phút này hắn ngoại trừ cảm thấy may mắn thì không hề biết cách đây mấy trăm dặm nữ tử thua Thai Tức đan cho hắn đã lấy được món hời gấp mười lần.
Điều tức thêm chút nữa để khí tức vững chắc. Tông Thủ lại lấy ra một viên đan hoàn màu xanh da trời nuốt vào trong bụng.
Tuyết Hồn Đan quả nhiên như kỳ danh, băng hàn vô cùng. Tông Thủ vừa mới nuốt vào thì toàn thân rùng mình một cái, so với lúc trước nuốt Luyện Thai Đan hoàn toàn là hai trạng thái cực đoan trái ngược nhau.
Cũng không cần hắn khống chế đã có một tia khí tức băng hàn thẳng lên Thần Tiêu Huyệt ở trong hồn hải.
Thiên Địa âm lực bỗng nhiên tụ tập bao phủ lấy nguyên hồn của đưa hắn, mà khi khí tức băng hàn rót vào bị vòng xoáy bên trong hồn hải cuốn vào hóa thành hồn lực tinh thuần từng chút một.
Thú vị chính là những dị vật cùng hồn lực không tinh khiết thường ngày không thể nhận ra khi bị lãnh ý quán thâu nhao nhao đông cứng lại rồi hiện hình.
- Tuyết Hồn Đan quả nhiên không tệ!
Tông Thủ lập tức chấn động tâm thần càng hết sức chuyên chú loại trừ chúng từng chút một.
Chỉ một lúc sau, toàn bộ hồn hải đã bị hắn thanh lý một lần. Đáng tiếc dược lực của Tuyết Hồn Đan cũng dần dần biến mất.
Mà giờ khắc này ở trong biến hóa ở trong thần hồn cũng làm cho Tông Thủ kinh hỉ một hồi. -
- Tổng sản lượng hồn lực đại khái gia tăng lên một phần mười. Thần hồn cũng tinh thuần hơn. Ồ? không chỉ như vậy, ngay cả nội thương lưu lại trước đó dùng Thiên Kính Chiếu Hồn thuật thiêu rèn hồn lực rõ ràng cũng chữa trị. Không ngờ còn có kỳ hiệu bực này...
Chỉ tiếc thời gian dược vật có thể tạo được tác dụng thực sự quá ngắn ngủi. Tổng cộng thời gian sử dụng không tới nửa canh giờ.
Nhìn nhìn chai thuốc trong tay, Tông Thủ quyết đoán thu hồi lại.
Nếu chỉ có tác dụng gia tăng hồn lực, tinh túy thần hồn, hắn sẽ không chút do dự, liên tục sử dụng. Nhưng vật ấy còn có chữa trị thương thế nên không thể dễ dàng lãng phí như vậy.
Đúng vào lúc này, Tông Thủ chợt có cảm ứng nhìn phía phía trước. Chỉ cảm thấy càng xe vân xa nhấc lên, Linh Năng xao động cường lực một hồi ảnh hưởng đến đến phạm vi hơn mười trượng.
Giằng co ước chừng nửa khắc đồng hồ dần dần biến mất.
- Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến nhập tiên thiên.
Từ khi vùng thoát khỏi đàn sói, Doãn Dương thỉnh thoảng tiến vào loại trạng thái này. Không ngừng nhấc lên Linh Năng triều động thường thường sau một lát bình tĩnh.
Đúng là một thân tu vi của hắn đã có dấu hiệu tiếp xúc đến Tiên Thiên chi môn, linh pháp cấm chế trước đó của Doãn Dương tạo nên căn cơ quá mức cường hoành. Giờ phút này chỉ thiếu chút nữa sẽ bước vào Tiên Thiên chi cảnh, thành Tiên Thiên Võ Sư!
Bất quá việc này không vội, lần này không được qua chút ít ngày nữa sẽ có thể đột phá.
- Cũng không biết có hại mình hay không, nếu có thể trước bốn mươi tuổi bằng bản thân chi lực phá tan Tiên Thiên, giải khai linh pháp cấm chế. Thành tựu tương lai của Doãn Dương thật sự là bất khả hạn lượng. Hy vọng bình Huyết Vân Tủy có thể giúp được việc. Vật ấy, tráng bì mô, sinh huyết nhục hiệu quả cũng không kém...
Vừa nghĩ tới đó, Tông Thủ cảm giác một cỗ bối rối cùng mỏi mệt đột nhiên đánh úp lại.
Dùng ý chí của hắn rõ ràng không cách nào chống cự. Đầu nghiêng một cái sang bên cạnh tiến nhập mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng tâm thần đi tới một chỗ vô cùng trống trải, vừa đen ám không ánh sáng, thấy chung quanh đều là một mảnh yên lặng hỗn độn, thấy không rõ lắm giới hạn.
- Cuối cùng là ở đâu?
Tông Thủ nhíu mày, bỗng nhiên là có chút hiểu được, sau đó trước mắt của hắn xuất hiện một đoàn ánh sáng nho nhỏ.
- Thì ra là thế giới ý niệm của mình, bất quá chỗ đó sao lại có ánh sáng.
Suy tư một chút, Tông Thủ cười đi tới, hiểu rõ thân thể của mình, hắn không hề do dự với chỗ này.
Thình lình ở chỗ này huyễn hóa ra một nhân hình, đúng là bộ dáng của hắn ở tiền thế, ý niệm khẽ động tới gần quang đoàn.
Chỉ thấy nơi này lại là một vầng sáng màu xanh ngọc cực lớn, bên trong cũng thấy không rõ rốt cuộc là vật gì, một tia chấn động tản mát ra khiến người cảm giác tim đập nhanh.
Mà Tông Thủ giờ phút này để ý nhất là một người cách đó không xa, tuổi chừng mười ba, diện mục đẹp hơn nữ tử tuyệt mỹ mấy phần. Đúng là bộ dáng của Tông Thủ hắn đang chiếm cứ thân thể.
Tông Thủ đứng ở trước vầng sáng nhìn sang, thần sắc bình thản thần kỳ:
- Ngươi đã đến rồi, cuối cùng cũng chờ được ngươi đến.
Tông Thủ cười cười, không ngoài ý mà đi tới trước mặt thiếu niên này, sau đó vung tay lên. Trước người xuất hiện một bàn trà, một bình rượu, mấy cái chén trà.
Đây chính là thế giới ý thức của hắn cũng xem như trong mộng, tự nhiên nhưng tùy tâm sở dục.
Cho tới khi ngồi xuống, Tông Thủ một bên châm lấy rượu, một bên thò tay làm một cái thủ hiệu mời, cười nói:
- Ngươi là Tông Thủ? Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi...
Nói đến kỳ quái, rõ ràng thiếu niên kia mới là xuất thân vương tộc, vô luận dung mạo ăn mặc đều là tuyệt đỉnh. Mà Tông Thủ trước mặt xem như hơi có chút anh tuấn mà thôi, chỉ mặc một bộ thanh sam không thể bình thường hơn.
Nhưng mà giờ khắc này, so với thiếu niên kia, hắn càng giống một công tử, tuy ăn mặc bình thường nhưng quý khí bức nhân. Cử chỉ tùy ý đã có loại khí chất nhã quý nói không nên lời.
Rõ ràng kém hẳn so với thiếu niên kia nhưng thiếu niên kia lại như là đom đóm so sánh với trăng sáng, không cách nào bằng được.
Thiếu niên kia thấy vậy thì hơi thất thần, tiếp theo cũng không từ chối ngồi xuống trước mặt Tông Thủ cầm lấy chén uống một ngụm, chỉ cảm thấy là mỹ vị dị thường, cũng không biết Tông Thủ mô phỏng như thế nào.
Uống một hơi cạn sạch, thiếu niên chần chờ một lát, lúc này mới mở miệng lần nữa nói:
- Từ ngày hôn mê, ta một mực muốn gặp ngươi.
Tông Thủ gật đầu, tiếp tục rót rượu uống một mình, không thèm để ý chút nào nói:
- Muốn trở lại thân thể hả?
Nếu thiếu niên này muốn, hắn cũng không cảm thấy sao, thật ra cũng không phải của mình không cần phải đi cưỡng chiếm.
Dù là hắn giờ phút này còn có rất nhiều lưu luyến, rất muốn nhìn một chút, thập phương trăm vạn thế giới vạn năm trước rốt cuộc là bộ dáng gì...
Vốn cho là chủ nhân của thân thể này đã chết đi thì cũng thôi nhưng ý thức của hắn vẫn còn thì thực sự không có ý tứ.
Tự nhiên hắn cũng không đơn giản chấm dứt tính mạng, dù sao chỉ cần thần hồn vẫn còn thì sẽ có biện pháp sống sót.
← Ch. 0067 | Ch. 0069 → |