Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0920

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0920: Nhất kỵ đương thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Chẳng qua là khi lấy phù, mới rơi vào trong tay hắn một lát. Sắc mặt của Vô Cực chính là hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi xanh, biến ảo chập chờn. Một cỗ uất khí tích lại trong lồng ngực bốc lên không thôi, cũng không tiết ra được.

Thận kính khắc địch, Dạ Ma quân đại bại. Minh Huệ vẫn, Già Minh La chạy trốn, hai tông chủ Huyền Đồng Linh Minh, tính cả bảy tên Chân Vũ Kiếm Sĩ không một ai còn sống.

Sau một hồi lâu, Vô Cực chợt phun ra một ngụm máu tươi, trong giọng nói là xúc động xen lẫn phẫn nộ không hiểu.

-    Minh Huệ! Tội ngươi đáng chết vạn lần, làm hại Đạo môn ta.

Nếu không phải là người này lòng mang phẫn hận, vượt qua hắn góp lời, cung chủ há sẽ làm việc như thế?

Câu này mắng ra, tâm tình Vô Cực lại không có nửa phần chuyển biến tốt đẹp.

Ý niệm tiếp tục lưu chuyển trong trong tấm phù, ánh mắt cũng dần dần sâm lãnh lên.

Đánh rắn không chết ngược lại bị rắn cắn, huống chế Tông Thủ này, không phải là rắn mà là hổ! Sau trận chiến này thực lực không giảm, ngược lại là quân thế đại tăng.

Lấy tính tình người này, một khi rảnh tay, sao có thể không đến trả thù chứ?

Bỗng nhiên là nghĩ tới điều gì, Vô Cực chợt thúc ngựa đi lên phía trước, cưỡi Đạp Hỏa Tử Kim Lân hướng về phía bên ngoài cốc chạy đi.

-    Đi! Đi mau! Nếu các ngươi không đi, chỉ sợ liền không kịp!

Những Tử Lân Diễm Thương kỵ này đều là hai mặt nhìn nhau. Tuy là khó hiểu, nhưng vẫn liên tục giục kỵ thú của mình chạy theo vô cực ra ngoài sơn cốc này.  

Dọc theo hoang thạch đại đạo, đi về phía trước toàn lực chạy gấp. Một canh giờ, đã đi được gần 1500 dặm.

Vô Cực trực tiếp lệnh đi tiếp, đến thời điểm màn đêm buông xuống, cả nhánh kỵ đội đã ở bên ngoài 7000 dặm.

Tông Thủ lệnh cho Tông Lam và Nhậm Thiên Hành đem dân chúng ở nơi đầy đều trục xuất ra ngoài vạn lý phía tây Huy Châu.

Vì vậy đoạn đường này đều là không có dấu vết người. Trên đường đi chỉ có thể thấy được một ít kiến trúc phòng ốc vắng vẻ.

Lúc này Vô Cực mới phát giác trong nội tâm an tâm một chút. Một đường chạy đến nơi này cũng đã an toàn.

Tông Thủ dùng vườn không nhà trống, khiến cho Dạ Ma không có lương thực để dùng. Thực sự khiến cho chi Tử Lân Diễm Thương kỵ này của hắn, trên đoạn đường này đều không cần lo lắng bạo lộ tung tích.

Huyết Vân kỵ kia tuy chỉ là ngũ giai thiết kỵ, nhưng nghe nói dùng đến Huyết Vân bí thuật đến cung ứng tiêu hao cho kỵ thú, lại có thể ngày đi mấy vạn dặm, tốc độ càng là ở phía trên lục giai đạo binh của chư tông.

Bất quá dù Huyết Vân kỵ này có nhanh đi nữa, chắc hẳn giờ phút này cũng khó đuổi kịp.

Lại như cũ là không dám buông lỏng, như cũ là lấy tốc độ cao nhất để chạy. Kỵ thú mệt mỏi, liền trực tiếp đổi sang một thớt khác. Bản năng cảm giác, lúc này cách Thất Hà sơn, cách Tông Thủ là càng xa càng tốt.

Qua hai ngàn dặm nơi này, chính là vùng đất bằng phẳng, địa thế rộng lớn, không có gì tiếp tục phải sợ. Khi đó đem bảy ngàn kỵ bộ toàn bộ tản ra, chạy tứ tán bốn phương tám hướng. Mặc dù thực sự gặp bất trắc, nhưng có hơn phan nửa Tử Lân Diễm Thương kỵ sẽ an toàn phản hồi lại Đạo Linh khung cảnh.

Từ một chỗ tường thành bằng đá vượt qua một bên, khi cả nhánh Tử Lân Diễm Thương kỵ một lần nữa đạp vào con đường hoang thạch rộng lớn kia, chuẩn bị gia tốc.

Sắc mặt Vô Cực lại bỗng dưng biến đổi.

Chỉ thấy trước mắt, thình lình xuất hiện một bóng người, lẻ loi ngăn đón ở phía trước. Trong tay cầm kiếm, một thân tố bạch văn kim trường bào, tướng mạo văn nhược, lại ẩn chứa khí khái hào hùng lạnh thấu xương. Kiếm áp mênh mông hoành không mà tới.

Diện mạo này là đã là rất quen thuộc, khiến cho đồng tử của Vô Cực không tự kìm hãm được mà co rụt lại.  

-    Tông Thủ!

Trong nội tâm cả kinh, linh giác Vô Cực theo bản năng tản ra tìm kiếm, lại không cảm ứng được thân ảnh của chi Huyết Vân tinh kỵ kia.

Có chút ngoài ý muốn, lại cảm giác an tâm. Chi Huyết Vân kỵ kia mặc dù là không có cánh, giờ phút này cũng phải đuổi theo mới đúng.

Ngược lại là vị ở trước mắt này, lấy tu vi Cửu giai độc thân mà đến, chắc chắn là không khó tìm được.

Vô Cực biết ở trong tay người này con có Ích Ma thần toa.

Nói cách khác, hiện giờ ngăn cản ở phí trước, chỉ có một mình Tông Thủ!

Mạnh mẽ ghìm ngựa, Vô Cực đứng tại hoang nguyên cổ đạo này.

Bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ ở phía sau, hơn hai vạn con Huyền Diễm Kim Lân thú đồng loạt ngừng lại ngay ngắn.

Tất cả mọi người là cầm trong tay trường thương màu tím, giăng sẵn trận địa sẵn sàng đón địch. Bảy ngàn người hợp lực, chống lại kiếm áp của Tông Thủ. Khí thế không nhượng chút nào, càng có xúc thế phản lại.

Bình tĩnh nhìn người ở trước mặt, Vô Cực chợt nhổ ra một ngụm trọc khí:

-    Quân thượng ở đây, là muốn dùng lực lượng một người, ngăn cản chúng ta trở về?

Tông Thủ nghe vậy là cười 'hắc' một tiếng, nếu không phải là vây giết chi Tử Lân Diễm Thương kỵ của Đạo Linh khung cảnh, hắn cần gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ này?

Cũng lười nói chuyện, chỉ nắm lấy vô danh kiếm kia, như thạch tượng đứng ở đó.

Thân hình thon gầy, lại giống như cự sơn không thể vượt qua, ngăn ở trên thạch đạo.

Khiếu Nhật trong nháy mắt chợt không an phận, từ trong tay áo hắn chui ra, nhảy lên trên vai của hắn.

Sau đó là tò mò nhìn xem những Huyền Diễm Kim Lân thú ở đối diện.

Trong mũi hít hà, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.

Có mùi của đồng tộc, bất quá huyết thống thật thấp kém.

Vì vậy liền chợt lắc lắc đầu, bày ra ý khinh thường.

Hai vạn Lân thú kia, thân thể đều là hơi co lại, phát ra vẻ bất an lật qua lật lại móng ngựa.

Vô Cực hoàn toàn không có cảm giác, thần sắc không thông, tiếp đó lại là một tiếng than nhẹ.

-    Tất cả hôm nay, là Đạo Linh khung cảnh chúng ta không đúng, thật sự không có gì để biện bạch. Khó trách quân thượng sẽ giận dữ như vậy. Nhưng tiếc là bổn ý của Vô Cực, là muốn cùng quân thượng giao hảo. Đạo Linh khung cảnh ta mặc dù không thể cùng quân thượng là bạn, cũng không thể là địch. Nếu không hôm nay cũng sẽ không có kết quả như vậy.

Nói đến đây, Vô Cực ngừng lại, mang theo ý tứ chân thành:

-    Liền thật không có nửa phần nghịch chuyển sao? Định muốn cùng đạo môn chúng ta thành tử địch?

Tông Thủ khẽ lắc đầu, trước ngày hôm nay, hắn làm sao sẽ nguyện như câu mà Vô Cực vừa nói, cũng đồng dạng chính miệng hỏi qua Minh Huệ.

Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!

Hắn lúc này duy nhất có chút tò mò, là Đạo Linh khung cảnh vì sao lại phải mạo hiểm lớn như vậy, không cần đạo nghĩa cùng không sợ chư tông chỉ trích, cũng muốn nhung tay vào trận chiến này?

Bất quá những lời này nhưng lại không cần hỏi, sau này sai người cẩn thận điều tra một chút, tự nhiên là có thể biết được.

Lạnh lùng nhìn Vô Cực, khóe môi của Tông Thủ bỗng nhiên nhếch lên.

-    Sau ngày hôm nay, phàm là nơi bổn vương trì hạ. Tất cả đạo gia tu giả, đều tru tuyệt, giết không tha!

Một câu ngắn ngủn, chém đinh chặt sắt, liền xem như cho Vô Cực đạo nhân này một câu trả lời thuyết phục.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1741)